Ngoài phòng, tuyết đang rơi, trong phòng chậu than cháy rực, thế nên cũng không lạnh, Tần Lâu cũng ngoan ngoãn chịu uống thuốc, điều kiện là Vinh Vương phải bóc vỏ một đĩa hạt dưa cho y ăn, thế nên, Vinh Vương giờ này, rất chăm chú mà ngồi bóc hạt dưa.
Tần Lâu hứng trí nhìn động tác bóc hạt dưa của hắn, buồn cười nói: “Sao lại có mấy kẻ, dù làm chuyện gì trông cũng vẫn ưu nhã là thế nào ta?”
Vinh Vương mỉm cười, bốc hai viên đút cho y ăn. Tần Lâu vừa nhai vừa thỏa mãn: “Vinh Vương, ngươi tốt với ta thêm một chút nữa, ta nhất định có thể yêu ngươi.”
Vinh Vương bật cười, đột nhiên nói: “Từ nay về sau, ngươi gọi tên của ta đi.”
“Vinh?”
“Không phải, là Ngọc (yù).”
Tần Lâu ngẩn người, sau đó cười phá lên; “Má ơi, tên ngươi không phải là Vinh Dự đó chớ (từ Dự (trong vinh dự, danh dự) đọc đồng âm với từ Ngọc)
Vinh Vương híp mắt nhìn y: “Là từ Ngọc trong Ngọc Khí.”
Tần Lâu vẫn không nhịn được cười: “Ta cứ thắc mắc, tại sao chả mấy người biết tục danh của ngươi, hóa ra là vì cái này, cáp cáp.”
“Là không có mấy người dám gọi tên của ta.” Vinh Vương rất không khách khí mà đáp trả.
“Thanh Tuyền thì sao? Hắn có biết không?” Ngừng cười, Tần Lâu hiếu kì hỏi.
Trong mắt Vinh Vương đột nhiên ẩn một tầng ưu thương nhàn nhạt, “Chắc là biết, người cần lợi dụng, đương nhiêu cần phải điều tra tất cả mọi chuyện về hắn.” Có lẽ vì thế, hắn mới biết được mình thích nhất là nghe đàn. Cho nên, mới cải trang thành cầm giả.
Phát hiện ánh mắt hắn có chút lạnh lẽo, Tần Lâu có phần áy náy: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Tiếp tục bóc hạt dưa, sắc mặt Vinh Vương đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Tần Lâu bắt đầu quấn lấy hắn, tìm một tư thế thoải mái dựa vào lồng ngực người kia, ôm lấy thắt lưng hắn: “Ngô, vậy từ nay về sau ta gọi người là Ngọc?”
Vinh Vương mỉm cười gật đầu, cũng lại suy tư: “Ta cũng không thể gọi ngươi là Tần Lâu nữa đi? Vậy phải gọi là gì? Lâu?”
Tần Lâu nhăn mặt: “Buồn nôn quá, còn khó nghe nữa.”
Ôm lấy y, Vinh Vương mỉm cười: “Vậy phải gọi bằng gì?”
“Lâu nhi? Ách, không được, nữ tính quá. Tiểu Lâu? Khụ, càng nữ tính hơn. Tiểu Tần? Tần Tần? Cái này..” Tần Lâu còn chưa móc ra được chỗ quá dị, Vinh Vương đã gật đầu: “Vậy gọi Tần Tần đi.”
“Nghe như thân thân (bảo bối yêu) ấy nhỉ.”
“Ngươi muốn ta gọi ngươi là thân thân hả?” Vinh Vương cười xấu xa.
Tần Lâu trừng mắt: “Ta hy vọng ngươi gọi ta “Đại Gia”!”
Vinh Vương cười phá lên, cúi đầu cắn một ngụm lên má y, lẩm bẩm gọi: “Tần Tần.”
Thanh âm điềm nị cực kì, giống như lần ấy tại “Thúy Vi Lâu”, hắn gọi Thanh Tuyền là Bảo Bảo. Tần Lâu vừa nghĩ thế, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Hắn vẫn tưởng nhớ đến Thanh Tuyền đúng không? Giống như chính mình vẫn nhớ nhung Mộng Túy.
Thế nhưng Tần Lâu biết, thời gian mình nhớ nhung Mộng Túy, càng ngày càng ít.
Có lẽ là trái tim đã lạnh, cũng có lẽ là quá mệt để nhớ tiếp. Cũng có thể là chính mình đã đem bóng hình hắn giấu ở một chỗ càng sâu, càng khó thấy.
Cơn buồn ngủ kéo tới. Tần Lâu càng cố sức ôm chặt lấy thắt lưng người kia: “Ta muốn ngủ.”
“Muốn nằm xuống không?”
“Không cần.” Y lẩm bẩm vài tiếng, liền lặng yên chìm vào giấc ngủ.
Chỗ da thịt bị người đang ngủ trong lòng kia chạm tới có chút nóng lên, Vinh Vương nhìn gương mặt đang ngủ của y, không tài nào rời mắt, ngực cũng nổi lên cỗ cảm giác chua xót đau thương, thậm chí, còn có chút… Hạnh phúc.
Là hạnh phúc có thể nắm trong tay.
Đem chăn bao lấy cơ thế y, Vinh Vương tiếp tục kiên nhẫn bóc hạt dưa, từng hạt từng hạt một.
Năm sáu ngày sau, bệnh của Tần Lâu rốt cục cũng hết, Vinh Vương lúc này mới cho y ra khỏi phòng. Mà chính hắn cũng phải lên triều.
Tần Lâu ngồi trong lương đình ở hậu viện, sưởi lò than, ăn mứt quả. Y nhịn không dược nghĩ, bị bệnh vẫn tốt hơn, ít nhất cũng có một người ở bên cạnh nói chuyện.
Nô bộc nha hoàn trong Vinh Vương phủ cũng không nhièu lắm, người y biết, ngoài đầu bếp mập kia lại cang fkhông có ai. Thế nên khi hắn thấy hai người con gái dáng vẻ thướt tha đi về phía mình, y ngẩn người một hồi lâu.
Chắc chắn xác định chưa hề thấy qua các nàng, trong mắt y lại càng nhiều nghi hoặc.
Nữ tử đi trước, trên mặt có một loại khí thế vô cùng sắc bén, hai mắt trừng trừng nhìn y, rõ ràng là đang tức giận. Nữ tử đứng sau, xem ra là nha hoàn của nàng.
Nữ tử rất nhanh đã tới, thấy rõ gương mặt Tần Lâu, có chút bất ngờ, nói: “Ngươi chính là nam phi của Vinh Vương.”
Nam phi sao? Tần Lâu mỉm cười, vẫn nghĩ cách gọi này đúng là có chút quái dị. Thế nhưng y vẫn gật đầu: “Đúng.”
“Ta là Thương Vận, ngươi chắc hẳn cũng biết?” Nữ tử liếc y, trên gương mặt xinh đẹp ngập tràn ngạo khí.
“Không biết.” Tần Lâu lắc đầu.
“Ta vốn là người sắp trở thành vị hôn thê của Vinh Vương. Sau này, ngài lại vì một nam nhân cự tuyệt hôn ước với ta, nam nhân kia, chính là ngươi?” Thương Vận trong mắt ngập tràn tức giận.
Nhãn thần tối lại, Tần Lâu mỉm cười: “Không phải ta.”
Thương Vận sửng sốt: “Ngươi nói dối?”
“Không phải.” Tần Lâu lắc đầu, cũng hiếu kì hỏi lại: “Ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Nha hoàn phía sau lưng Thương Vận nhanh mồm nói: “Tiểu thư nhà chúng ta đến nhìn xem, nam nhân có thể khiến cho Vinh Vương si mê điên đảo có bộ dạng gì.”
“Ta rất bình thường.” Nhét một miếng mứt vào trong miệng, vị ngọt lan ra, nhưng trái tim y chua sót không gì sánh được.
Tướng mạo có gì trọng yếu sao? Quan trọng là… Y không có được địa vị như nữ nhân kia a?
Nghiêng đầu, Tần Lâu nghĩ.
Thương Vận vốn định hỏi lại, thế nhưng phát hiện nam tử trước mặt tựa hồ dường như đã đi vào cõi nào. Trên miệng y vẽ ra một nụ cười, thế nhưng thọat nhìn lại có chút thê lương. Nàng vốn là người lương thiện, thở dài một tiếng, liền đem theo nha hoàn rời đi.
Tuyết càng rơi càng lớn, có mấy bông hoa tuyết lạc hạ trên gương mặt Tần Lâu.
có chút lạnh. Y cuộn chặt tấm áo choàng, nỗ lực không nghĩ tới người đã đi xa.