Tưởng Trì hẹn tôi bơi một tiếng, đến khi tôi đi lên hồ, Lý Trì Thư đã ngồi trên băng ghế ở hành lang.
Em không nhìn thấy tôi, cúi đầu nâng sách Hóa học thuộc, ánh sáng trôi nổi trên mặt nước khúc xạ lên cằm em, lóng lánh trong veo, trong ngẩn ngơ tôi sinh ra cảm giác quen mắt như đã từng thấy.
Hình như vào một buổi nhá nhem tối nào đó, tôi cũng từng nhìn thấy khung cảnh như này.
Lý Trì Thư… bắt đầu thích tôi từ lúc nào?
“Lý Trì Thư.” Tôi ngồi xuống cạnh em, gọi.
Em ngẩng đầu lên khỏi quyển sách giáo khoa, đưa khăn lau ở kế bên cho tôi: “Anh đến rồi à.”
“Ừ.” Tôi gỡ mắt kính xuống, cầm khăn lau cánh tay, hỏi, “Chúng ta có từng gặp nhau ở chỗ này không?”
Tiếng học thuộc lầm bầm của Lý Trì Thư nín bặt.
Tôi vẫn nhìn em, kiên trì đợi em khép sách, bóng sóng nước loang lổ đong đưa ở khóe môi em, Lý Trì Thư mín môi rồi liếm môi, cuối cùng nói: “Cấp ——”
Tưởng Trì ngoi lên trên mặt nước, gào to: “Thẩm Bão Sơn!”
“…”
Tôi nhắm mắt cố giữ bình tĩnh mới nhìn Tưởng Trì: “Có chuyện gì?”
Thằng nhãi này đứng trong hồ bơi, lau mặt gỡ kính bơi xuống: “Bể bơi dặn chúng ta khi nào về khóa cửa lại, chìa khóa để trong ngăn tủ của tao.”
Tôi hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Còn gì hả?” Tưởng Trì suy nghĩ, “Hết rồi.”
“Nhất thiết phải nói chuyện này ngay trong hồ bơi?”
“Ừ ha.” Tưởng Trì bừng tỉnh, đi lên bờ, “Tao đi thay quần áo đây.”
Tôi gật đầu với Tưởng Trì đang đi vào phòng thay quần áo, đợi Tưởng Trì vào trong mới hỏi Lý Trì Thư lại mở sách Hóa ra: “Lúc nãy em muốn nói gì?”
“Lúc nãy?” Vẻ mặt Lý Trì Thư trở lại như bình thường, “Chuyện gì?”
“Lý Trì Thư.” Tôi kéo tai em lắc qua lại, “Em có biết bộ dạng giả ngu của em nhìn ngu thật không?”
Lý Trì Thư im lặng, giống đang chuẩn bị tinh thần để nói thật: “Thật ra em ——”
“Thẩm Bão Sơn!” Tưởng Trì nhe hàm trăng trắng toát ló đầu ra, “Chìa khóa nè mày.”
“…”
“…”
Tôi bắt lấy chìa khóa cậu ấy ném, ngữ điệu tựa nước đọng: “Mày, còn chuyện gì không?”
Tưởng Trì: “Không á.”
“Mày về nhanh đi.”
Tưởng Trì hỏi: “Không đi chung đến khu cấp hai hả?”
“Ai thèm đi chung với mày?” Tôi nổi đóa, vô thức vê dái Lý Trì Thư mạnh hơn, “Lý Trì Thư nói muốn đi chung với mày?”
Tưởng Trì lầm bầm cà khịa bỏ đi.
Dái tai Lý Trì Thư bị tôi vê đỏ ửng, tôi kéo khăn trên vai xuống, bực dọc đi qua vòi sen trong nhà vệ sinh.
Trong tích tắc rất muốn đóng gói tên Tưởng Trì và con quái thú đuôi dài bốn chân kia tống ra hành tinh khác.
Lý Trì Thư đợi ở trong phòng thay quần áo, tôi tắm xong đi ra trước tủ lấy quần áo, em rập khuôn đi phía sau, lúc tôi mở tủ cót két thì cuối cùng không im nổi nữa: “Thật ra…”
Tôi tưởng em chủ động muốn nói sự thật mình nghe.
Ai ngờ Lý Trì Thư nói: “Cũng không hẳn không thể đi chung với Tưởng Trì.”
“…”
Tôi quay lưng với em không tiếp chuyện, trộm nghĩ đây là lần đầu tiên Lý Trì Thư không thể hiện thái độ kháng cự vòng xã giao của tôi.
Nhưng lúc này sao có thể nói chuyện đó?
Vòng xã giao thì để em tiếp xúc lúc nào chẳng được, còn dụ dỗ bà xã thì dụ lần nào thiếu lần đó.
Tôi hỏi đanh thép: “Em có quan hệ gì với cậu ta?”
Lý Trì Thư sững người: “Cậu ấy… Cậu ấy là bạn của anh…”
“Cậu ta là bạn anh nên em đồng ý đi chung liền à?” Tôi tròng áo phông xong quay lại nhìn em, “Lý Trì Thư, em có quan hệ gì với anh?”
Có lẽ Lý Trì Thư không ngờ tôi sẽ hỏi thế, mặt thộn ra hơi căng thẳng, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại hai mắt tôi như đang cấp bách điều tra tâm trạng lúc này của tôi.
Tôi ghé sát hỏi lại lần nữa: “Lý Trì Thư, em với anh, là quan hệ gì?”
Lý Trì Thư mấp máy môi: “Em, em với anh…”
Còn chưa nói xong, tôi hôn em.
Lý Trì Thư chưa kịp có phản ứng, trong chớp mắt bị tôi đẩy vào góc tủ giam lại, em vừa tiếp nhận sự xâm phạm không hề kìm chế của tôi vừa hoảng loạn quan sát lối đi của phòng thay quần áo, sợ có người đi vào.
Bây giờ đã nghỉ được hai tiếng, đa số học sinh lớp 12 không đến khu cấp hai thì cũng ở lại lớp học, hai khối dưới đã bắt đầu giờ tự học buổi tối từ lâu, không ai rảnh rỗi chạy đến bể bơi.
Lý Trì Thư bị hôn ná thở, tôi tạm ngừng, hỏi: “Nói, quan hệ gì?”
Em lưỡng lự một giây, còn chưa kịp hít một hơi thì tiếp tục bị tôi khóa môi.
Đến tận khi em giãy giụa hừ nhẹ từ giữa làn hơi, tôi mới thả ra: “Hỏi em một lần nữa, quan hệ gì?”
Em há miệng thở dốc mấy lần, yết hầu trượt lên xuống, cụp mắt nói lí nhí: “Quan hệ gì… cũng được.”
Đáp án này miễn cưỡng làm tôi hài lòng, vừa cúi đầu tính ép hôn lần ba thì Lý Trì Thư cứng đờ.
Tất nhiên tôi cũng cảm nhận được.
—— Tôi “chĩa súng” vào Lý Trì Thư.
Cả hai giằng co trong sự tĩnh lặng khó diễn tả bằng lời một hồi, tôi đứng dậy trước: “Anh đi tắm lại.”
Đi được hai bước vào vách ngăn, tôi không yên tâm, quay người lại, Lý Trì Thư vẫn còn đứng chết trân bất động như bị rót chì, tai với cổ đỏ gay.
Tôi thuần thục cởi áo phông ra nhét vào lòng em: “Không được bỏ chạy. Lát nữa em đưa áo cho anh. Nếu em mà chạy anh chỉ đành cởi chuồng ra ngoài.”
Tôi không biết Lý Trì Thư tốn bao lâu mới kéo được hồn mình về, tóm lại khi tôi xối nước lạnh xong, đứng trong phòng vòi sen gọi em thì suýt chút nữa nghi ngờ em bỏ chạy thật.
Gọi mấy tiếng liên tục em mới chậm chạp đáp lại, vội vàng chạy đến chỗ khe cửa vách ngăn đưa áo.
Thu dọn đồ đạc và khóa cửa bể bơi xong xuôi đã gần 7 giờ, ánh tà dương hắt xuống con đường rợp bóng cây chúng tôi đi, Lý Trì Thư đi chậm hơn nửa bước như đang ngầm giẫm bóng tôi đi.
Tôi đi chậm lại theo em, ngẩng đầu nhìn cành lá đan xen tìm nơi phát ra tiếng chim hót, Lý Trì Thư bất ngờ kéo áo tôi từ đằng sau.
“Thẩm Bão Sơn.”
“Ừ?” Tôi nghiêng đầu nhìn em.
Lý Trì Thư một tay vịn quai đeo vai của cặp sách, một tay vẫn không buông góc áo tôi ra, ngước mặt lên vệt đỏ hây hây dưới tai không biết là do chưa phai đi hay là đang lặng lẽ làm phông nền cho lời em sắp nói.
“Lần sau, anh muốn hôn em, có thể báo trước một tiếng không?”
Tôi dừng bước, thích thú cười hỏi: “Vì sao?”
Lý Trì Thư luôn đối đãi nghiêm túc với mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong cuộc sống, ngay cả hôn nhau qua miệng em cũng có vẻ rất trịnh trọng.
“Anh báo trước thì…” Lý Trì Thư như đang cố ra vẻ điềm nhiên, cố để giọng mình nghe thật bình tĩnh nhưng đầu ngón tay nắm quai đeo cặp sách thì dần trắng nhợt, “Thì, em có thể, nghiêm túc hơn.”
Tôi bình tĩnh nhìn em mấy giây, cuối cùng không cầm lòng được cúi đầu cười cong mắt.
“Phải làm sao đây,” tôi đối diện với em, cố gắng học theo dáng vẻ nghiêm túc của em nhưng không thể hạ khóe miệng xuống, “Bây giờ anh muốn hôn em.”
“Bây giờ không được.” Em lướt một vòng phía sau tôi, “Có nhiều người lắm.”
“Ừ… Được thôi ——” Tôi tiếc nuối kéo em rảo bước đi nhanh, “Đành tìm cơ hội sau vậy.”
–
Đa phần lễ hội ẩm thực là do nhà trường liên hệ với những quán ăn từ phố ẩm thực và một ít chuỗi thương hiệu ở bên ngoài vào, tạm thời dựng thành một khu chợ trời ẩm thực, học sinh cũng có thể mang theo đồ ăn mình làm dựng sạp bán, náo nhiệt cuối tuần rồi kết thúc.
Tôi không bao giờ ăn được những thứ tạp nham này, những năm sức khỏe Lý Trì Thư yếu đi, dù là đồ ăn mang đi tôi cũng không cho em ấy đặt đồ ăn tùy tiện trên các nền tảng giao đồ ăn, đa số là liên hệ với một số nhà hàng mình thường hay ăn, dùng thẻ thành viên cao cấp nhờ người ta đóng gói đồ ăn giao đến tận nhà cho em ấy.
Nhưng câu Tưởng Trì nói tuần trước đã thức tỉnh tôi: “Nhưng đó là mày không thích, là mày kén ăn, mày không nghĩ thử xem sạch sẽ hay không là một chuyện, Lý Trì Thư muốn ăn hay không lại là chuyện khác. Tốt xấu gì cậu ấy cũng chưa từng ăn, mày vẫn không chịu ăn?”
Thực tế, chính thằng nhãi này đã kéo tôi đi.
Trong quảng trường của khu cấp hai dựng sân khấu ca hát, người chiến thắng có thể nhận được 20 vé ăn miễn phí, tương đương với đãi ngộ ăn thả ga tại chỗ này mà không cần trả tiền.
Tưởng Trì không thiếu tiền, nhưng thích tụ tập ở mấy nơi náo nhiệt như này.
Tôi suy xét hiện tại Lý Trì Thư mới 17, 18 tuổi, cơ thể đang độ phát triển hỗn loạn, ăn chút thực phẩm rác cũng không sao, canh giữ gắt gao quá cũng không ổn, quan trọng nhất là được vui vẻ, hài lòng. Tôi cân nhắc, dự định đưa em ấy đến đây đi dạo.
Phố ẩm thực không cho giao dịch tiền mặt, trước khi đi vào đổi vé ăn ở cửa, một vé ăn trị giá 5 tệ, tôi ước lượng giá cả những món ăn ở phố ăn vặt, đổi ra 20 vé trước, đi thẳng vào trong mua mỗi món một chút cho Lý Trì Thư ăn thử.
Chẳng mấy chốc, số lượng hộp thức ăn dùng một lần trong tay em đạt đến mức hai người cũng không cầm nổi.
“Thẩm Bão Sơn, đừng mua nữa.” Em kề tai tôi nhắc nhở mấy lần, “Ăn không hết, rất lãng phí.”
“Không phí.” Tôi dẫn em đến chỗ sân khấu, xếp em ngồi ở dãy bàn nhỏ kế bên sân khấu, “Ngồi ở đây, lát an quay lại kiếm.”
Em ngồi trên băng ghế nhỏ dựa lưng vào sạp báo, tôi thì đi xếp hàng tham gia cuộc thi hát.
Ca nhạc được phát liên tục ở trên sân khấu từ lúc chúng tôi vào đây, dòng người dự thi cuồn cuộn không ngớt, ba tầng lầu trường học và người trên ba tầng lầu vây kín cả sân khấu không lọt kẽ hở, tôi làm thủ tục đăng ký rồi qua ngồi xếp hàng đợi lên sân khấu, chuyển tầm mắt lên người Lý Trì Thư, bỗng nhạy bén phát hiện điều khác thường.
Em đặt tất cả hộp đồ ăn to to nhỏ nhỏ trên cái bàn trước ghế, nhưng đứng quay lưng lại với bàn nhìn chằm chằm bảng thông báo —— Tư thế đứng không thể gọi là đứng thẳng tắp mà gọi là cứng đờ, cứng ngắc mất tự nhiên.
Tôi là người có tư cách phát biểu về bóng lưng của Lý Trì Thư, dù sao kiếp trước thứ em để lại cho tôi nhiều nhất là bóng lưng. Khi em từ chối mọi giao tiếp với toàn bộ thế giới bên ngoài, em sẽ chạy trốn đến nơi tăm tối nhất khi không có ai chú ý, đa số thời điểm em vĩnh viễn không muốn bật đèn phòng, co ro một mình trên giường, biết tôi đứng ở cửa canh em nhìn em nhưng em vẫn không đủ sức quay lại đối diện với ánh sáng.
Tôi đã nghiên cứu tường tận mọi tư thế bóng lưng của em trong 24 tiếng một ngày, khi em đờ đẫn nhìn căn phòng đen kịt thì trầm ngâm điều gì, khi em đứng lặng trước cửa sổ quan sát dòng xe cộ bên dưới thì suy tư điều gì.
Em kiên trì dùng sự im lặng kháng cự mọi tiếp xúc đến từ thế giới bên ngoài, tôi kiên trì học hoài học mãi không biết mệt mỏi cách giải khóa sự im lặng của em.
Ngay bây giờ trực giác mách bảo tôi tâm trạng Lý Trì Thư gặp phải sự tấn công bất thường.
Tôi toan đứng dậy đi qua đó thì em bất chợt nghiêng đầu, che lỗ tai lại, từ từ ngồi thụp xuống đất.
“Lý Trì Thư!” Tôi vứt số báo danh đi, chen vào đám đông chạy như bay.
Sắc mặt Lý Trì Thư tái nhợt, há miệng thở hổn hển, có lẽ là nghe thấy tiếng gọi từ xa đến gần của tôi nên khó khăn ngẩng đầu lên.
Tôi nhanh chóng lao đến bên em.
“Sao thế?” Tôi phủ lên mu bàn tay đang bịt tai của em, sờ lên trán, “Khó chịu à?
Em thở hắt ra hai hơi, sắc mặt hơi có huyết sắc, thả lỏng tay ra lắng tai đợi giây lát mới nói: “… Em không sao. Vừa rồi, hình như em hơi hơi ù tai.”
“Ù tai?”
Đây là một trong những triệu chứng thường xuyên giày vò Lý Trì Thư mỗi đêm lúc Lý Trì Thư phát bệnh, tôi không tin nổi chứng bệnh này có dấu hiệu từ sớm như vậy.
Môi Lý Trì Thư vẫn còn hơi tái, tôi tóm lấy em hỏi: “Trước kia cũng ù tai sao? Bao lâu rồi? Cũng nghiêm trọng thế này?”
Em cúi đầu suy tư, lắc đầu không chắc chắn: “Chắc là không.”
Lý Trì Thư thấy vẻ mặt tôi không bớt căng thì lặp lại bằng ngữ điệu khẳng định: “Trước kia chưa từng bị. Giờ em đỡ hơn nhiều rồi. Thật đó.”
“Vừa rồi em…” Tôi chợt nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía bảng thông báo trên cùng mà không nhìn thấy cái gì đặc biệt, ngoại trừ các trang giấy dán đầy bảng.
Tôi đang định nhìn kĩ lại thì Lý Trì Thư kéo cổ tay: “Thẩm Bão Sơn, em muốn về lớp ngồi một lát.”
Tôi vội dìu em dậy: “Đi thôi.”
Lý Trì Thư vừa đi vừa ngoái đầu: “Đồ ăn…”
“Không cần.”
Lý Trì Thư nói ngày trước chưa từng bị ù tai nghiêm trọng như vậy —— Mặc dù rất có khả năng trong lời nói của em che giấu hoặc cố tình nói giảm tình trạng bệnh, nhưng dựa theo tính cách không nói dối, có thể là sự tình chưa phát triển đến mức ảnh hưởng trạng thái tinh thần em.
Nếu vấn đề không phải do tinh thần thì là do tình trạng thể chất, Lý Trì Thư không bắt kịp chế độ dinh dưỡng mới là nhân tố lớn nhất dẫn đến tình huống đột ngột xảy ra ngày hôm nay.
Bữa tối tôi theo dõi em ăn hết một con cá bơn và nửa con tôm hùm trong nhà đưa, rót cho em nửa cốc bột mè óc chó mới cho em về ký túc xá.
Tôi nhìn theo Lý Trì Thư đi vào cổng ký túc xá, đeo túi lên lưng quay người đi ra khu cấp hai.
Dù độ khả thi cực thấp, tôi cũng phải đến đó xác nhận bảng thông báo không có gì bất thường —— Trên thế giới có rất nhiều chuyện trùng hợp có thể xảy đến với Lý Trì Thư, nhưng tiền đề chúng phải là những chuyện tôi 100% không tìm ra vấn đề nào.
–
Ngày 21 tháng 10, trời quang
Hôm nay trời rất đẹp, trên đường đi căn tin nhìn thấy Thẩm Bão Sơn đi vào bể bơi, chắc cậu ấy lại muốn đi bơi.
Không biết lần này sẽ mang theo mấy bộ quần áo.
–
Ngày 21 tháng 10, trời quang
Hôm nay lại ngồi trong khu bể bơi cùng với Thẩm Bão Sơn, anh ấy chẳng thay đổi gì cả. Nhưng mà càng ngày càng cao to. Thời gian trôi qua nhanh thật.
Lần đầu tiên ăn tôm hùm, Thẩm Bão Sơn đưa hết cho mình.
Bột mè óc chó sánh sánh dính dính, hình như dì nhà Thẩm Bão Sơn biết làm tất cả các món, Thẩm Bão Sơn nói mình phải ngủ nhiều ăn nhiều đồ ăn do dì nấu để bổ não.
Không được nghe anh ấy hát, thật tiếc quá.
Tối hôm qua cũng mơ thấy mẹ, hóa ra là đang nhắc nhở mình. Biết vậy không đến nơi đó.
Nhưng không đi thì không được nghe Thẩm Bão Sơn hát, cũng không được ở chung nhiều hơn với anh ấy.
Thôi, đằng nào cuối cùng cũng không được nghe.
Chắc là Thẩm Bão Sơn đã chuẩn bị rất lâu, ôi.