Kết quả, người đến khiêu khích bất luận là ai đều nhận chung một kết cục, chết vô cùng thê thảm. Người tung tin đồn lúc đầu cũng rơi vào thảm trạng toàn gia diệt môn, bản thân bị phân thây nhiều mảnh, thi thể tùy tiện vứt ở ven đường, từ thủ pháp hạ thủ cho thấy rất giống với “Huyết Nhẫn” năm xưa, từ đó về sau, người trên giang hồ đối với Yên Nguyệt Giáo không nhắc không bàn, không lâu sau vấn đề này dần trở thành mật tông biến mất khỏi võ lâm, đời sau chỉ biết, thiên hạ đệ nhất trang Thương Ẩn Sơn Trang, vô luận là võ lâm hay thương giới đều không thể trêu vào, nguyên nhân cụ thể, không ai rõ.
Bách Lý Mộ một năm sau bất ngờ xuất hiện ở Thương Ẩn Sơn Trang, hành vi điên cuồng, thần trí thất thường, Kinh Liệt chỉ liếc mắt nhìn Triệt Nguyệt chốc lát, sau đó dễ dàng khống chế gã, an bài ở gian phòng tạm thời, nhưng sáng hôm sau liền phát hiện Bách Lý Mộ đã chết bất đắc kỳ tử. Càng khiến cho người khác e sợ chính là Triệt Nguyệt và Lãnh Tuyết chỉ cười không nói, Kinh Liệt sau đó cũng không nói thêm gì, kéo Triệt Nguyệt toàn thân tản ra sát khí về phòng.
“Triệt Nguyệt, ta yêu ngươi…”
“Ta biết.”
“Vậy còn ngươi…”
“Ngươi phát ngốc rồi sao?” Triệt Nguyệt mỉm cười, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nhắm lại hai mắt.
Kinh Liệt cũng không bức y, kéo Triệt Nguyệt vào lòng, ôm y thật chặt, đem ôn nhu vô thanh vô tức lặng lẽ truyền vào lòng y.
“Kinh Liệt….”
“Ta đây.” Cúi đầu nhìn theo ánh mắt Triệt Nguyệt, là Lãnh Tuyết mang dĩa dưa hấu vừa mới gọt đưa đến, trong đầu Kinh Liệt vang lên hồi chuông lớn, lặng lẽ đứng dậy, âm thầm chuẩn bị ly khai, nhưng không nghĩ đến chân vừa bước tay áo đã bị người sau lưng nắm lại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại có chút suy yếu từ sau vang lên.
“Ta muốn xem quả dưa hình vuông…”
“Trời ơi!!”
Ngoài cửa sổ mọi người không nhịn được đồng loạt ôm đầu thê lương gào thét.
Gió tuyết vẫn bao phủ đất trời, phủ lên sơn trang màu trắng thuần tịnh, ở một núi đá nhỏ cách đó không xa, rừng tùng đã vươn ra màu xanh biêng biếc, đem đến chút khí tức của xuân về.
============Hoàn