Chôn mặt vào gối, rất lâu rất lâu, mãi đến khi ngạt thở, mặt đỏ bừng, mới chống người dậy.
Trong đầu chỉ còn mỗi câu mà Trần Chước nói lúc vừa gặp cô kia, “Tôi còn tưởng đó là nhân cách hóa của ly trà sữa này.”
Còn lúc anh bàn với cô về quyền chuyển giao nhân cách hóa loạt đồ uống gì đó, cô như lọt vào sương mù, chỉ biết gật đầu, đồng ý.
Tuy cúi đầu, nhưng cô vẫn có thể chắp vá ra vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông từ trong giọng của anh.
Nên, rốt cuộc, câu nói đó là có ý gì…
Tại sao lại gọi bức ký họa của cô kia là bức tranh nhân cách hóa vị trà sữa mà cô thích nhất…
Có đúng là ý… mà cô liên tưởng đến không…
Có lẽ chỉ là trêu cô thôi? Chỉ vui đùa một chút?
Nhất định là như thế…
Tiên Bối cong người, trở mình, ngửa mặt nhìn trần nhà.
Tim lại không ổn rồi, từ lúc biết người ấy, nhịp tim của cô chưa từng bình thường lần nào.
Sờ điện thoại, muốn nhắn cho Viên Viên, tham khảo ý kiến của cậu ấy một chút, cũng làm rõ cảm xúc của mình.
Nhưng mở khung chat ra, ngón trỏ lại dừng, cổ tay thả lỏng, điện thoại lại bị ném xuống bên gối.
Thật ra Tiên Bối rất rõ, cô thật sự, thật sự rất thích vị khách không mời đến xâm nhập vào cuộc sống khô cằn của cô này.
Nỗi mong mỏi sợ hãi chợt cao chợt thấp này, cô cũng đã từng cảm thụ qua một chút thời cấp ba.
Đó là một cậu trai cùng lớp, tóc húi cua, da lúa mì, cười rộ lên rất lóa mắt.
Khi đó cô đã là vị khách độc hành trong lớp, nhưng mỗi lúc chiều đến là nam sinh này lại quấn lấy cô, muốn đưa cô về nhà.
Giờ chuyển tiết phải tập thể dục, nữ sinh đứng trước cô trong hàng quay đầu lại. Kết quả nam sinh đó hoàn toàn không quay người, tay làm động tác rất ra dáng, mắt lại nhìn cô, ánh mắt va vào nhau, cậu cười với cô, Tiên Bối sợ, vội vàng thu mắt lại.
Ngay từ đầu, Tiên Bối vốn kháng cự, nhưng trong lòng lại cứ có chút mừng thầm, rốt cuộc cũng có người nguyện ý làm bạn với cô.
Cảm xúc phá vách tường mà ra, là vào buổi chiều nam sinh tỏ tình với cô, chú nai con trong lòng chạy loạn suốt đêm.
Mơ mơ hồ hồ, Tiên Bối tăng thêm chút hảo cảm với cậu. Mỗi ngày cậu đều không ngại đạp xe lên núi, đi bên cạnh cô, lải nhải với cô. Dù cúi đầu không nói gì, nhưng cô cũng rõ ràng, đóa hoa trong lòng đang nở rộ.
Nhưng tất cả kết thúc vào một chạng vạng.
Mặt trời chiều ngả về tây, như thường lệ, cậu nam sinh đưa cô về cổng chung cư.
Từ trong phòng trực bỗng có một bóng gầy quen thuộc lao ra, túm lấy áo đồng phục của nam sinh đó, mắng ầm lên như điên.
Đúng, đó là mẹ cô.
Hôm đó, rất nhiều người qua đường đều dừng lại, kinh ngạc vây xem. Tiên Bối đứng nguyên đó, đầu như bị nước sôi giội xuống.
Hôm sau, Tiên Bối bị ép chuyển lớp, và nam sinh đó chưa từng xuất hiện trước mặt cô lần nào nữa.
Một tuần sau, có một nữ sinh cùng lớp lúc trước tới tìm cô, nói cô để bạn mình thành trò cười cho cả khối, hại người ta không thể không chuyển trường.
Từ đó, Tiên Bối không dám có ý nghĩ thích ai đó trong đầu nữa.
Sinh ra hảo cảm với một người khác phái nào đó, là tai họa đối với cô.
Nhưng làm sao đây, trái tim phủ bụi đã lâu, mấy ngày nay đang dần sống lại, như cây dại đâm chồi.
Cô vô cùng rõ, đây chính là thích.
Tiên Bối kéo góc chăn che lên mặt, khóc không ra nước mắt, chất vấn mình:
Tiên Bối, rốt cuộc mi mắc tật gì vậy.
Vì sao người ta vừa đối xử tốt với mi, mi đã có tâm tư không đứng đắn với người ta đây.
Nhất định chủ thuê phòng của cô đã biết rồi.
Nên mới mượn bức tranh hôm nay và ly trà sữa đó để cố ý pha trò.
Cô không thể nghĩ nhiều thế nữa.
Cô phải tránh chủ thuê phòng của mình đi.
Tuyệt đối không thể mang đến phiền toái gì cho anh, dù sao sau này…
Còn phải ở chung dưới cùng một mái hiên rất lâu.
+++
Quyết định như thế, Tiên Bối trở lại trạng thái chuột thóc ngủ đông.
Một ngày 24 tiếng đồng hồ, ít nhất có 23.5 tiếng trốn trong phòng, cũng rất ít nói chuyện với Trần Chước.
Nhưng gần đây, vì chuyện đặt làm tranh vẽ nhân cách hóa, tần suất Trần Chước tìm cô rất cao.
Mỗi lần tới đây gõ cửa, trong tay anh nhất định mang theo một ly đồ uống khẩu vị mới, để cô nếm thử.
Đây là công tác, nên Tiên Bối không thể tránh, cúi đầu nói một tiếng cảm ơn, rồi dùng đôi tay nhỏ bé nhận lấy.
Hôm sau có thể thu được một bộ bản thảo tranh màu nước.
Tranh của Tiên Bối chưa bao giờ để Trần Chước thất vọng.
Song… Trần Chước nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ đóng chặt, dường như trên đó đang tự động hiện lên bốn chữ - “Xin đừng quấy rầy”.
Cô bé này, mấy ngày nay càng lúc càng khép kín, hồi mới tới, tốt xấu còn bằng lòng cúi đầu ra ăn cơm với anh, giờ lại chỉ gọi chuyển phát nhanh giải quyết.
Chạy nhanh bước nhỏ ra cửa, xách túi đóng gói lên, rồi lại chạy nhanh bước nhỏ về, suốt quãng đường coi anh như tàng hình.
Khả năng… sắp quên luôn trông anh như thế nào rồi.
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Người đàn ông bắt đầu hồi tưởng, hình như là từ buổi sáng đầu tiên đến tìm cô bàn bạc?
Câu ám chỉ ấy dọa cô sao?
Có lẽ cô bé chỉ thực sự tùy ý luyện, lại bị lý giải thành như vậy.
Đối với cô, hình như có phần càn rỡ, như một ông chú bỉ ổi lòng dạ khó lường.
Nghĩ nghĩ, Trần Chước rất muốn cười hối, nhưng lời đã nói ra miệng, không thể thu lại được, cũng không tìm được thời cơ thích hợp để giải thích và xin lỗi với cô, nói cho cô đừng để ý.
Song, loại tình cảm tên gọi thầm mến này, càng đè nén, càng dễ bị cắn trả lại.
Mỗi ngày Tiên Bối đều bị mấy ý nghĩ như kiểu “anh ấy nhất định đã phát hiện rồi”, “anh ấy chắc rất khó xử”, “đã thế mỗi ngày còn phải đối phó với mình vì công việc, nhất định rất phiền lòng”, v.v… tra tấn đến phát điên.
Phản ứng dây chuyền mà việc phát điên mang tới là, tình tiết hai tuần liên tiếp của “Kỳ Tà”, đều rất cẩu thả, dẫn đến khu bình luận khói bụi mù mịt.
Biên tập Viên Viên than thở khóc lóc lên án trên QQ: Phu nhân! Gần đây cậu đang làm cái quái gì vậy? Ở gần lâu đài trà sữa, uống nhiều quá nên tẩu hỏa nhập ma à?
+++
Một tối, Tiên Bối đang suy nghĩ, mặt đối diện với màn hình, tay cầm bút cảm áp, máy móc tô màu cho bản thảo.
Bỗng vang lên hai tiếng gõ cửa.
Tiên Bối cảnh giác quay đầu lại, mắt hơi lóe sáng.
Người ngoài cửa cũng không phải ai khác, là Trần Chước: “Là tôi, đã ngủ chưa vậy?”
Tiên Bối gật đầu hai cái theo bản năng với không khí, dù người nọ hoàn toàn không nhìn thấy.
Mắt liếc màn hình máy tính, sắp mười giờ rồi…
Anh chưa từng tới tìm cô muộn vậy bao giờ…
Có việc gì gấp sao?
Tiên Bối vội vàng nhảy xuống từ trên ghế, đi dép lê vào, chạy ra mở cửa.
Cô kéo cửa ra từ từ, vốn tưởng rằng sẽ đột nhiên có rất nhiều ánh sáng tràn vào. Tiên Bối nheo mắt trước, cả người cuộn lại thấp hơn – tư thái đề phòng trước giờ khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Song, thân hình cao lớn của người đàn ông chắn trước mặt cô vừa khít. Nhưng động tác rụt người lại của Tiên Bối cũng không thừa, vì có một tồn tại càng ăn mòn và đốt cháy người ta hơn cả đèn lớn trong phòng khách – đó là ánh mắt.
Tiên Bối có thể cảm nhận rõ ràng, ánh mắt anh rũ xuống trên tóc cô, rất bình tĩnh, lại vô cùng mãnh liệt.
Ôi, da đầu cô sắp cháy rồi.
Anh mau nói ý đến đi chứ!
Anh tìm cô có việc gì?
Sao anh vẫn không nói lời nào?
Anh tốc chiến tốc thắng được không?
Tiên Bối vô cùng lo lắng, chỉ có thể dùng mắt lén nhìn chỗ cô có thể thấy, đoán ý Trần Chước.
Trong tay, không đồ.
Trên người, quần áo ở nhà.
Chân, đi dép lê.
Vậy, anh tìm cô làm gì?
Trong lòng cô im lặng thét, một giây sau, người đàn ông đã mở miệng, rất thẳng thắn yêu cầu: “Chúng ta có thể trò chuyện một lúc chứ?”
Trò chuyện gì.
Trò chuyện về những việc xảy ra gần đây sao?
Có phải anh đã nhìn ra gì rồi không? Nên mới tới định cho cô câu trả lời và ý kiến của mình.
Cái này!
Chết cũng không thể thừa nhận!
Tiên Bối chỉ đành lắc mạnh đầu.
“Không muốn nói sao?” Anh lại hỏi.
Trong tình cảnh này, bất kể là trao đổi vấn đề gì, đối với Tiên Bối đều là ép buộc và áp lực.
Chỉ có thể gật đầu, thầm nghĩ trốn về trong phòng. Năm ngón tay nắm chặt, chạm vào lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Trần Chước vẫn cho cô chỗ thở: “Tôi nói, còn em gật đầu hoặc lắc đầu, vậy được không?”
Được, không cần lên tiếng thì nhẹ nhõm hơn nhiều, tiếp nhận đề nghị này, Tiên Bối gật đầu.
“Chúng ta ở chung một nơi…”
Gật đầu.
“Tôi còn chưa nói hết câu mà.”
“…” Ặc… Gật đầu.
“Không thể nào hoàn toàn như người lạ, biết không?”
Gật đầu.
“Em có ý kiến gì với tôi, có thể nói thẳng, nếu khó nói thì viết, ghi lên tờ giấy nhỏ đưa cho tôi giống hồi trước.”
Gật đầu.
“Thật sự có ý kiến à?” Giọng đầy kinh ngạc.
Lắc đầu, lắc điên cuồng, như gặp phải đại địch.
Người đàn ông bật cười: “Không có à?”
Gật đầu hai cái.
“Thật không có sao, không cần xấu hổ.”
Vẫn là thái độ khẳng định.
“Aiz…” Người đang nói bỗng thở dài một hơi: “Nếu em nói được thì tốt rồi.”
Tiên Bối giật mình. Rõ chỉ là một hời hợt, nhưng lại như búa tạ nện lên đầu và ngực cô.
Tai ong ong một lúc lâu, Tiên Bối mới tỉnh lại.
Tỉnh lại, cô cũng phát hiện, hốc mắt mình đã đong đầy lệ, mũi xót, cổ họng nghẹn lại hơn bất kỳ giây phút nào trong quá khứ.
Ngay cả một động tác đơn giản như há miệng ra, cũng không thể làm được.
Thậm chí dụi mắt Tiên Bối cũng không dám, bởi sợ người đàn ông phát hiện cô muốn khóc, bởi lồng ngực đang quặn đau.
Ngay cả ngẩng đầu nhìn anh, cô cũng không làm được, đừng nói là có tư cách nói cho anh lời cô vẫn luôn điên cuồng gào lên tuyệt vọng trong lòng, “Em thích anh”.
Một giọt nước long lanh chảy xuống từ chiếc đầu cúi thấp của Tiên Bối.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thật xin lỗi.
Đều tại tôi, đều tại tôi hết, là tại tôi vô dụng, người khác có thể truyền đạt được vui vẻ trong mắt đến cho mọi người, mà tôi chỉ có thể để mọi người phải hạ mình xuống.
Từ trước đến giờ, vẫn luôn như vậy, bất kể thế nào cũng vẫn phụ lòng mọi người, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.