Thằng Đen hiểu rằng khi nó biết được bí mật nhà Dạ thì chắc chắn nó sẽ chết ở đây, mãi mãi không gặp lại gia đình.....
"Mày định đi đâu? Thứ không cha không mẹ như mày mà bày đặt phản chủ, tao không đưa mày về chầu cha mẹ ông bà mày đã là may mắn lắm rồi".
Bà ta liền đưa tay tóm lấy áo thằng Đen mà vứt về phía sau.
"Bà ơi, con lạy bà. Trước giờ bà hiền lành đức độ, nay bà tha cho con". Nó cứ quỳ xuống vái lấy vái để nhưng bà ta không hề thay đổi biểu cảm. Khuôn mặt sắc lạnh đáng sợ đến mức run người.
"Con Sen mày ra đây, dẫn thằng này ra nhà sau. Ngày mai tao tính sổ với nó".
Bà ta đạp thằng Đen một cái rất mạnh rồi quay mặt bỏ về phía bàn trà. Không biết tựa bao giờ, bà ta đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. Giờ thì vẻ ngoài bà ta trông thật phúc hậu và sang trọng, có điều nội tâm thì mục rửa thối nát đến rợn người. Nhi vẫn vậy, cô vẫn ngồi bẹp dưới đất mà im lặng, đôi mắt cô không còn sự hồn nhiên trong trẻo như trước. Mà thay vào đó là sự tuyệt vọng đến cùng cực. Cô có thể chết, một ngày nào đó cô có thể chết. Dù là sớm hay muộn, đó là việc của thời gian. Nhưng cái mà Nhi mong muốn duy nhất, đó là quay về thăm cha mẹ. Nhiều tháng rồi một bức thư cô cũng chưa gửi về, những suy nghĩ riêng tư cô đều cất vào một góc trong lòng mình mà chưa từng nói ra.
Nếu hỏi cô rằng, "Cô có thương cậu hai hay không?" thì câu trả lời sẽ là "Có". Đó là chồng cô, dù có thế nào thì cũng là gia đình này đánh trống khua chiêng làm rùm beng lên để cưới cô về. Cái giá mà họ đưa ra thật sự quá hời, vậy nên đây là số phận mà cô vốn phải trải qua. Có lẽ những may mắn trong cuộc đời Nhi đều được tích lại trong lần này, may mắn là cô đã gặp được cậu. Không thể biết được có bao nhiêu gia đình như nhà cô gả vào, lỡ như người cô gặp là một người chồng máu lạnh không khác gì cha mẹ mình, thì chắc là cô đã bỏ mạng từ hơn một tháng trước. Thôi thì nghĩ lại về cách họ đối xử với cô cũng không tệ mấy, chỉ là lần này cô chưa chắc sẽ sống trót lọt như mấy lần trước.
"Còn nó thì sao? Bà định làm gì?". Ông lớn chỉ thẳng tay vào Nhi mà hỏi.
"Ném cái thân nó vào phòng thằng Hai đi, để đây chướng cả mắt tôi. Đúng là cái thứ nghèo kiệt xác, được cái mặt mà tưởng mình lá ngọc cành vàng. Còn con Sen, mày đưa mợ vô phòng đi. Cấm có cho ăn cái gì, ngày ngày đúng nửa đêm lấy Hồng Cốt bôi lên trán nó. Lần này có mà thoát đằng trời". Bà ta hừ một cái rồi đi vào phòng, ông lớn cũng chỉ cười khinh mà chẳng nói lấy một lời nào nữa. Đúng là số phận đẩy đưa, ai mà dè được một ngày cô lâm vào cảnh khốn khó như bây giờ. Xem ra số cô không khác gì Thúy, người bạn đã chết mà cô vẫn luôn chua sót khi nhắc đến.
Sau khi đưa thằng Đen ra sau bếp xong thì Sen quay lại để đưa cô vào phòng. Sen đứng cạnh cô mà ánh mắt nó nặng nề buồn bã, thương hại. Nhưng đành chịu vậy, vì chính nó cũng chẳng khá hơn cô là bao. Thà làm theo lời ông bà lớn có khi còn được sống, ít nhất có thể kéo dài thời gian. Chứ mà làm trái, không chừng vì một mà chết cả hai.
Sen đi đến chạm vào tay cô rồi kéo nhẹ lên, cô cũng chỉ đứng dậy đi theo bằng đôi mắt hời hợt, Nhi dường như đã bỏ phế cuộc đời mình cho thời gian gặm nhấm.
"Em xin lỗi mợ, em không thể giúp được gì cho mợ. Em là phận người ở, cãi lại chẳng làm được gì. Không chừng còn tệ hơn, vì vậy..." Sen thì thầm vào tai Nhi mấy câu xin lỗi. Nhi chỉ cười rồi đáp cho qua chuyện.
"Không sao đâu em, mợ hiểu mà".
Một lúc sau, Nhi được cái Sen đưa vào phòng rồi đóng cửa lại. Trước khi quay đi, Sen còn nhìn xung quanh rồi cố nhét vào tay Nhi một ít xôi được bọc bằng lá chuối. Vừa đóng cửa lại, âm thanh cuối cùng cô nghe được là tiếng nấc lên một khắc vì khóc của Sen. Chắc là nó cũng thương cho số phận bèo bọt của Nhi nên rơi lệ, ít ra trong căn nhà này ngoài cậu Hai ra còn Sen thương cảm cho cô.
Trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng của ánh đèn dầu yếu ớt như có thể chợp tắt bất cứ lúc nào là đang sáng. Nhi ngồi thụp xuống giường, khuôn mặt đờ đẫn thiếu sức sống. Cô chọn cách im lặng thay cho việc nài nỉ hay van xin vì cô nghĩ, cậu hai chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô. Nhi chỉ có thể phó mặc cuộc đời mình cho cậu, dù tình cảm vợ chồng không mấy gắn kết. Nhưng cô tin vào tính cách của cậu, nhớ lúc bị ba tên quái dị mà bà lớn gọi đuổi đến. Cậu đã liều mạng bảo vệ cô, ắt hẳn lần này cô cũng sẽ được cứu.
Ngồi một mình bên đèn dầu le lắt, Nhi nhớ lại những kí ức khi còn bên cha mẹ. Đúng là rất quý báu, những bữa cơm đạm bạc nhưng lại đầy ắp yêu thương. Có thể sống ở đây Nhi hoàn toàn không phải làm việc, nhưng lại có cảm giác như bị giam lỏng. Hay là cô bỏ trốn nhỉ...? Hay là... cô chạy đi, không chừng còn có thể sống. Lỡ như cậu Hai không như cô nghĩ thì làm sao?
"Mình... phải chạy trốn thôi, chắc là mình sẽ thoát được mà nhỉ?". Bân khoăn một lúc, cô mở gói xôi ra rồi ăn từng ít một. Bên trong chỉ có ít xôi trắng và mè, mặc dù không phải món ngon gì xa xỉ. Nhưng thật sự thì đây là món xôi ngon nhất mà Nhi từng ăn, có vẻ sau một ngày dài mệt mỏi, con người ta ăn gì cũng thấy ngon.
Ở phía cậu Hai, cậu và Ngần đang lên kế hoạch cho việc cứu Nhi từ căn nhà đó. Cậu biết rằng, cha và mẹ mình đã không còn là con người nhân hậu và ấm áp như xưa. Thay vào đó là những con quỷ có khát vọng quá lớn, sẵn sàng hi sinh tất cả vì mục đích của mình. Ngay cả hai đứa con trai máu mủ của mình còn có thể nhẫn tâm biến đổi thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
"Vậy chúng ta cứu vợ cậu trước hay tìm anh trai cậu trước?". Ngần hỏi.
"Cứu anh ấy trước, ở nhà đó có Sen. Sen sẽ đảm bảo tính mạng cho Nhi, vả lại cha mẹ tôi sẽ không giết cô ấy đâu. Vì bởi lẽ họ còn chưa đạt được mục đích, Nhi vẫn còn có ích với họ". Cậu hai nói xong, liền lấy hai ngón tay ấn ấn xoa xoa vào thái dương mình.
"Tôi cũng không ngờ được lại có thêm một người vô tội dính vào rắc rối này, lúc đó nếu cậu không đến kịp thời. Chắc là tôi đã giết cô ấy rồi, đúng là lợi ích làm mờ con mắt". Ngần quay mặt đi hướng khác, giọng có chút run khi nhắc tới hình dạng quái dị khi trước của mình.
"Ừm, vậy chúng ta rời hang động này trước đã. Nếu như chuyện này kết thúc êm đẹp, tôi sẽ tác thành cho chị và anh ấy. Tôi sẽ không đá chị đi đâu"....
...Hết chương 17...