Chương 1710
Sắc mặt Như Ý Tiên Tôn khó coi, nói: “Tôi là chủ nhân của anh, tôi muốn anh lập tức dừng trận pháp.”
“Ông không phải là chủ nhân của tôi”
Ngọc Mặc cười khẩy nói: “Như Ý Tiên Tôn thật sự đã chết, ông chỉ là một đám Tàn hồn chấp niệm mà chủ nhân lưu lại.
Tôi nghe theo chủ nhân phân phó, đã đem những tu sĩ tiếp nhận truyền thừa đến chỗ của ông là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Mệnh lệnh của ông không sai bảo được tôi”
“Ngọc Mặc, anh nhất định sẽ hối hận”
Như Ý Tiên Tôn im lặng, anh ta cũng không nghĩ tới chịu cô đơn ngàn vạn năm đã khiến cho Ngọc Mặc biến thành dáng vẻ này, cố chấp và ngông cuồng.
Cho dù mình nhiều hơn nữa thì cũng không thay đổi được quyết định của anh ta.
Anh ta vung tay lên, thân thể tiêu tán không còn thấy.
“Mấy người đều sợ chết, chỉ có tôi không sợ”
Ngọc Mặc cười đau khổ một tiếng, trong khoảnh khắc chủ nhân chết, lòng của anh ta đã chết theo rồi.
Động lực sống tiếp của anh ta, ngoại trừ lời nhắn nhủ người thừa kế của chủ nhân ra thì chỉ còn lại suy nghĩ giết chết Tố Thế Ma Tôn ngược dòng.
Vì vậy cái gì anh ta cũng không sợ, người có can đảm sẽ không sợ.
Ngọc Mặc chậm rãi bay lên, nhìn xuống tòa cung điện khổng lồ.
Anh ta mở ra mắt thần, đảo qua bốn phía.
Phạm vi mười dặm, trên mặt đất là đường vân trận pháp rậm rạp chẳng chịt được mình bày ra, anh ta ngẩng đầu, ngay cả trên bầu trời, cũng được giăng đây đường vân.
“Cho dù là thế hệ ngược dòng từ nơi nào tiến vào thế giới này thì cũng nhất định phải chết”
Ngọc Mặc cuộn chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ thãm.
“Tôi không nói nổi tên đó”
Trong đại điện, một đám hồn phách mỏng manh trở về, Như Ý Tiên Tôn thở dài.
Trong lòng Tân Trạm chìm xuống, nếu như Ngọc Mặc cưỡng ép khởi động trận pháp thì chẳng phải còn chưa đến phiên mình và mấy thế hệ ngược dòng đánh nhau thì đã chết rồi sao.
“Chẳng qua cậu cũng không cần lo lắng, Ngọc Mặc thua là điều chắc chắn rồi” Như Ý Tiên Tôn thở dài nói.
“Ngọc Mặc tự nhận là vì giải Tố Thế Ma Tôn, là bởi vì ông †a ở trong thế giời này, đã thăm dò Tố Thế Ma Tôn mấy vạn năm rồi, nhưng Tố Thế Ma Tôn sao lại không biết ông ta đang thăm dò chứ, đã biết thì làm sao không có sự phòng bị chứ”6 “Bổn tôn tuy là tàn hồn, nhưng có ký ức lưu lại tình cảnh mỗi một lần tiếp xúc với Tố Thế Ma Tôn, nếu nói quen thuộc, ông ta không thể nào so sánh được với tôi”
“Tiền bối cảm thấy Ngọc Mặc chắc chắn sẽ bị đánh bại?”
Tân Trạm nói.
“Không chút nhớ mong, chỉ có điều ông ta và Tố Thế Ma Tôn giao đấu cũng tốt, chí ít có thể kéo thêm chút thời gian cho chúng ta” Như Ý Tiên Tôn nói.
“Nhìn xem cả bầu trời ngôi sao kia”
Tân Trạm cũng có chút cảm giác, ngẩng đầu lên xem.
Ở cảnh giới này có tổng cộng năm ngôi sao, đại biểu cho tinh túy ngũ hành của Như Ý Tiên Tôn, bốn trong số đó đã bị dập tắt trước đó, hiện tại, ngôi sao thứ năm cũng đang rung chuyển, từ từ suy yếu đến mức thấp nhất.
Giữa trời và đất, nhất thời một màn mờ mịt, cũng giống như màn đêm từ từ hạ xuống, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt phát ra.
Nếu như không phải Tân Trạm không đoạt lấy một nữa Hỏa Diễm Tinh Túy, vậy lúc vùng trời đất kia, chắc là đã nhuộm một màu đen tuyền rồi.
Nhóm người Liễu Mộng, trong lòng tất cả đều đang rất căng thẳng.
Nội tâm của không ít tu sĩ càng điên cuồng khẩn trương hơn.
Không gian mà Tố Thế Ma Tôn tồn tại.