Bố Nhĩ Thái mỉm cười, ngay sau đó ngả người về, khẽ cười một tiếng nói: "Không nghĩ tới rượu Đường Quốc uống vào mùi thì rất nhẹ nhàng không gì sánh được nhưng tác dụng lại mạnh như vậy. Tiểu Vương có chút thất lễ, mong rằng cô nương tha thứ."
A Hạnh thấy lời nói của hắn thành thật, hành động vừa rồi có vẻ không phải cố ý, lập tức mỉm cười: "Không có gì, nếu như vương tử cảm thấy không khỏe, có thể uống chén trà giải rượu. Có lẽ sẽ thoải mái hơn chút."
Bố Nhĩ Thái khẽ gật đầu một cái: "Cám ơn cô nương quan tâm, nhưng mà Tiểu Vương từ nhỏ đã uống rượu, tác dụng của rượu này mặc dù lớn nhưng chưa làm khó được Tiểu Vương."
A Hạnh gật đầu, không nhìn hắn nữa. Trong lúc vô tình, hai mắt quay sang nhìn Thẩm Nguyên Phong ngồi đối diện bên kia, lại bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng của hắn. Thẩm Nguyên Phong lạnh lùng liếc Bố Nhĩ Thái rồi nhìn về phía nàng, sau đó một bên của khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc. Trong nụ cười ấy lộ ra một loại khinh bỉ, khiến lòng A Hạnh vô cùng đau đớn. Nàng yên lặng dời tầm mắt đi, nhìn về phía vũ công đang biểu diễn.
Nụ cười của Thẩm Nguyên Phong cứng lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét, tay nắm lấy chiếc ly càng lúc càng chặt như muốn bóp nát.
Nàng vốn không để ý đến ánh mắt của hắn!
Việc này khiến hắn không thể nuốt xuống được, thiếu chút nữa hắn không áp chế được nội tâm đang cuồn cuộn!
Thẩm Nguyên Phong, ngươi mở to hai mắt nhìn, ngày trước ngươi không nhìn thấu được nàng, bây giờ ngươi hãy nhìn cho thật kỹ, nàng chính là loại nữ nhân đó, ngươi đừng hy vọng nữa, chết tâm đi!
A Hạnh cảm giác được ánh mắt sắc bén và lạnh lùng của Thẩm Nguyên Phong. Ánh mắt như ngàn cây kim sắc nhọn, khiến nàng đứng ngồi không yên, chỉ muốn đứng lên chạy đi. Nàng không ngừng tự nói với mình, chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, không thể để cho hắn nhìn ra sự quan tâm nào của bản thân, không thể để cho hắn nhìn ra bất cứ sơ hở nào! Hắn và nàng đã không có cơ hội, nàng không thể lại phạm sai lầm giống như vậy!
Vì vậy, trong lòng càng bối rối, mặt ngoài nàng càng bình tĩnh. Lòng của nàng càng đau đớn, biểu cảm trên khuôn mặt nàng càng bình thản. Nàng ung dung nhìn ca múa, càng ung dung nói chuyện với Bố Nhĩ Thái, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của Thẩm Nguyên Phong.
Dần dần, tức giận trong lòng Thẩm Nguyên Phong biến mất. Thay vào đó là một loại bi ai đã khắc sâu, hắn tự xót thương quá khứ, càng đau đớn khi không thể quên được nàng.
Không gian xung quanh hắn lúc này yên tĩnh như cách biệt với thế giới bên ngoài. Không khí náo nhiệt xung quanh, tiếng cười nói như đang ở một nơi nào đó xa lắm, hắn không cảm nhận được. Đột nhiên Thẩm Nguyên Phong có cảm giác tẻ nhạt vô vị, nói với Trương Chiêu bên cạnh muốn đi ra ngoài hít thở không khí, rồi lập tức đứng lên, lặng lẽ đi khỏi đại sảnh.
Ánh mắt của A Hạnh dõi theo bóng lưng của hắn, mãi cho đến hắn biến mất ở cửa đại sảnh. Nàng xoay đầu lại, rũ mắt xuống, trên mặt xuất hiện một loại tĩnh mịch cô đơn.
Bố Nhĩ Thái ở bên cạnh lẳng lặng nhìn vẻ mặt của nàng, rồi quay sang nhìn phía cửa, lông mày như có như không khẽ nhíu lại.
Xiếc ảo thuật rất đặc sắc, nhận được rất nhiều sự ủng hộ của mọi người. Sau khi kết thúc, hai hàng thị nữ đi vào thu hút sự chú ý của mọi người, trên tay mang theo rượu. Trương Tương bưng chén rượu lên kính hai vị vương tử, rồi bắt đầu tán gẫu cùng hai người.
Trương thừa tướng cười híp mắt nhìn vẻ kiêu ngạo hứng khởi của Qua Gia Thái. Mà đặc biệt là việc Qua Gia Thái đề cập đến hai lần thắng trận bộ lạc lân cận trong năm nay. Nói đến hai lần thắng trận này, chính là thuộc về Qua Gia Thái, cũng là chuyện hắn đắc ý nhất, uy phong của hắn trong bộ tộc cũng vẻ vang hơn, làm cho việc tranh đoạt ngôi vị của hắn càng chắc chắn. Vương tử Qua Gia Thái tinh thần nhất thời hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng, hai mắt phát sáng kể hắn thần dũng chém giết quân đối phương như thế nào, đồ sát nam tử bộ tộc khác ra sao, rồi làm cách nào giành được nữ nhân, tiền tài và gia súc.
Qua Gia Thái cứ thế mà ra sức thể hiện chiến tích của chính mình, muốn để cho Đường Quốc biết sự lợi hại của hắn, cũng phải cần để cho Đường Quốc không dám xem thường Kim Quốc bọn họ nữa. Kim Quốc hơn một trăm năm qua thần phục dưới trướng Đường Quốc, thần phục những thư sinh yếu đuối, đây là việc khiến vương tử Qua Gia Thái không cam lòng. Cho nên mượn cơ hội này sẽ biểu hiện sự uy vũ của hắn. Nhìn mặt quan viên Đường Quốc đối diện lộ ra vẻ sợ hãi, trong lòng của hắn chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng.
A Hạnh ở một bên nghe mà nhíu mày. Vị vương tử này háo chiến như vậy, nếu để cho hắn trèo lên thượng vị, chỉ sợ sẽ lập tức xâm chiếm Đường Quốc! Nàng ngẩng đầu nhìn lén sắc mặt Trương Tương, thấy Trương Tương mặt mang nụ cười nghe vương tử Qua Gia Thái kể lể, nhưng mà trong mắt lại lạnh như băng vậy. Chỉ sợ trong lòng ông ta cũng đang có ý nghĩ tương tự xoay chuyển.
Chờ vương tử Qua Gia Thái nói xong, Trương Tương nhìn về phía Bố Nhĩ Thái, hỏi: "Nghe nói vương tử cũng tham gia trận chiến lần đó, nhưng mà sau khi đại thắng lại không để cho thuộc hạ chém giết nam tử đối phương mà cũng không cho phép thuộc hạ cướp đoạt tiền bạc, gia súc. Không biết bổn thừa tướng nghe được có đúng hay không?"
Qua Gia Thái nghe Trương Tương nhắc tới chuyện này, lập tức nhíu mày, quay đầu nhìn Bố Nhĩ Thái hừ lạnh một tiếng khinh thường. Giống như hành động của Bố Nhĩ Thái ném mặt mũi Kim Quốc đi vậy.
A Hạnh nghe Trương Tương nói xong, cũng phải quay đầu lại mà nhìn Bố Nhĩ Thái. Trong lòng vạn phần kinh ngạc, nếu như lời Trương Tương là thật, vậy hành động của Bố Nhĩ Thái quả là khó có được! Phải biết, lúc các bộ lạc chiến tranh thì mục đích cuối cùng là muốn cướp đoạt nữ nhân và tiền của, giết hết nam tử sẽ làm cho đối phương khó khôi phục lại thực lực. Hành động của Bố Nhĩ Thái có thể nói là rất nhân từ!
Bố Nhĩ Thái nhìn Trương Tương, nhẹ nhàng cười cười, trả lời: "Nói đến cái chuyện này, Tiểu Vương vẫn rất khó mà mở miệng. Bởi vì sau chuyện đó, đến nay Tiểu Vương vẫn bị các các tướng lĩnh dưới trướng oán trách. Nói là ta lòng dạ đàn bà, để cho họ một trận thắng trắng tay."
Trương Tương hơi nhổm dậy: "Nói như vậy, lời đồn này là thật?" Một ít quan văn bên dưới cũng có vẻ ngạc nhiên.
Mặt Bố Nhĩ Thái hơi đỏ, hắn nhìn Trương Tương nói: "Lời này của Trương thừa tướng là thật. Tiểu Vương chỉ nghĩ thảo nguyên là của tất cả mọi người. Nên dĩ hòa vi quý, không nên tàn sát lẫn nhau. Ta không giết những nam tử kia là bởi vì bọn hắn cũng không phải là quân lính, không cướp đoạt tiền bạc hay gia súc vì hi vọng bọn họ có thể tiếp tục sống tốt. Nhờ đó mà hóa giải ân oán giữa chúng ta, sau này không nên tiếp tục những cuộc chiến không ý nghĩa. Cũng không cần tạo nên thương vong."
Lời của hắn đã cảm động sâu sắc những vị quan nhân của Đường Quốc, cũng cảm động cả A Hạnh ngồi bên cạnh. A Hạnh không tránh khỏi nghĩ đến việc Bố Nhĩ Thái làm hoàng đế của Kim Quốc, như vậy…ít nhất khi hắn nắm chức vị này, dựa vào tính cách của hắn sẽ không phát sinh chiến tranh lớn với Đường Quốc. Đáng tiếc là khả năng hắn trèo lên thượng vị không lớn...
Một vị quan ngồi đối diện vỗ bàn khen: "Tấm lòng của vương tử thật nhân nghĩa khiến cho hạ quan bội phục, hạ quan kính vương tử một ly." Nói xong thì nâng ly rượu uống trước, một hơn cạn sạch. Vương tử Bố Nhĩ Thái đành phải nâng chén lên cạn. Tiếp theo là rất nhiều vị quan khác mời rượu hắn, trong chốc lát danh tiếng của Bố Nhĩ Thái gần như lấn át cả Qua Gia Thái. Sắc mặt Qua Gia Thái có chút đen. Bố Nhĩ Thái biết vị vương huynh này lòng dạ hẹp hòi, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng. Trương Tương thấy vậy vội vàng giải vây, ông cười nói với mọi người: "Mọi người cũng không nên chuốc say khách quý của chúng ta, nhỡ dọa hắn sợ thì sau này hắn cũng không dám tới Đường Quốc nữa mất!"
Đám quan chức thấy Trương Tương nói như thế, cười ha ha, rồi cũng không mời rượu Bố Nhĩ Thái nữa, rối rít ngồi xuống, lại tiếp tục tán gẫu về đề tài vừa rồi.Về sau thì Bố Nhĩ Thái dẫn dắt lại quay về vấn đề của Qua Gia Thái. Qua Gia Thái tiếp tục phun nước miếng vèo vèo kể lể công tích vĩ đại của hắn, lấy hành động mềm yếu của Bố Nhĩ Thái mà sỉ nhục.
A Hạnh đưa rượu cho Bố Nhĩ Thái, sau đó nâng chén rượu của mình lên nhìn Bố Nhĩ Thái thành tâm thành ý nói: "Vương tử, một chén này ta mời ngài. Ở trong lòng A Hạnh, không phải công thành đoạt đất, giết càng nhiều người mới là anh hùng. Chỉ giống như vương tử, đại nhân đại nghĩa, không lạm sát kẻ vô tội, không tùy ý khơi mào chiến tranh, yêu hòa bình, thậm chí vì những thứ này bỏ qua ích lợi của mình mới thật sự là anh hùng, mới là đấng hào kiệt! Hi vọng vương tử vĩnh viễn là anh hùng trong suy nghĩ của A Hạnh! Để biểu đạt thành kính, một chén này, ta sẽ không ăn gian nữa!" Nàng nhẹ nhàng cười, đưa chiếc ly đến gần miệng, hơi nhíu mày, uống một hơi cạn sạch. Sau đó dốc ngược ly rượu, không thừa một giọt nào.
Rượu ngon vào trong bụng nhanh chóng dâng lên một làn hơi nóng, chậm rãi nhuộm đỏ hai má của nàng, nàng lúc này nhìn từ trên xuống giống như một đóa hoa kiều diễm.
Bố Nhĩ Thái yên lặng nhìn nàng, tròng mắt thâm thúy như sao, lóe ra một tiasáng đặc biệt. Hắn hào sảng uống cạn rượu trong ly, sau đó nhìn nàng, nhẹ nhàng mà nói: "Ta sẽ vĩnh viễn không quên lời cô nương." Giọng nói trầm ấm, giống như có thể chạm vào lòng người khác.
Yến tiệc kết thúc trong không khí vui vẻ của mọi người.
A Hạnh đã có chút say, đầu óc choáng váng, bước chân cũng có chút loạng choạng, cảm xúc cũng không ổn định. Nàng biết là rượu rất mạnh, uống vào sẽ nhanh say, cho nên khi say cũng có sẽ chút bất cẩn. Nàng đứng ở một bên, muốn đợi mọi người đi hết thì mới đi. Bố Nhĩ Thái đi tới bên cạnh nàng, lo lắng hỏi: "A Hạnh, ngươi không sao chứ, có cần ta đưa về không?" Vừa dứt lời nam tử cao gầy ở bên cạnh hắn giật giật ống tay áo của hắn, sau đó chỉ vào Trương Tương. Hóa ra Trương Tương đang chuẩn bị tự mình đưa hai vị vương tử đi ra, còn đang chờ hắn.
A Hạnh thấy vậy, lập tức cười nói: "Vương tử không cần phải lo lắng cho A Hạnh, A Hạnh cũng đang đợi người đến đón, ta có thể về nhà an toàn."
Bố Nhĩ Thái gật đầu, xoay người đi tới hướng Trương Tương. Trương Tương cùng một đám quan viên đưa hai vị vương tử rời đi, Trương Chiêu lại không như vậy, len lén chạy về phía A Hạnh.
A Hạnh thấy hắn lập tức cười, thực sự là tâm trạng này bỗng nhiên không nhịn được mà cười, có chút hoa mắt chóng mặt, giống như đang đứng trên mây. Cảm xúc ung dung tự tại. (Bả say:v)
"Trương đại nhân, tại sao ngươi còn chưa đi?"
Trương Chiêu nhìn nàng từ trên xuống dưới, nói: "Nhìn ngươi thế này, sao ta yên tâm để ngươi về một mình. Chờ ta tìm cận vệ của ngươi đến." Trương Chiêu thích nói giỡn, lần nào cũng gọi tỷ muội Trần thị là cận vệ.
A Hạnh không nhịn được, cảm kích nói: "Trương đại nhân, cám ơn ngươi vẫn đối tốt với A Hạnh như vậy."
Trương Chiêu hay cười hì hì, khuôn mặt tròn rất ít khi tỏ vẻ nghiêm túc, hắn nhìn A Hạnh thấp giọng nói: "A Hạnh! Ta luôn coi trọng ngươi ở điểm này, cho tới bây giờ ngươi chỉ nhớ rõ người khác tốt, chỗ tốt của mình đối với người khác thì lại không nói một chữ. Ngươi không nói cũng không có nghĩa là ta không nhớ, ta lại nhớ rất rõ đầu năm nay nếu không phải ngươi cho ta mượn một vạn lượng để quay đầu, chỉ sợ cả danh nghĩa của bản thân cũng mất trắng. Nếu như bị cha ta biết chuyện, có khi còn cho ta đẹp mặt."
Hắn thở dài: "Ta vốn đã không thông minh, văn cũng không được, võ cũng chẳng xong. Chỉ dựa vào phụ thân mới lăn lộn chức quan nhỏ trong triều, không nặng không nhẹ, còn huynh đệ của ta so với ta thì tài giỏi hơn. Nếu để cho phụ thân biết ta thua nhiều bạc như vậy, chỉ sợ sẽ đuổi ta ra khỏi nhà!" Hắn ngẩng đầu nhìn A Hạnh, nhẹ nhàng cười: "Ngươi không nói hai lời, lập tức rút một vạn lượng bạc đưa ta, phần ân nghĩa này, Trương Chiêu cả đời cũng sẽ không quên!"
A Hạnh lắc đầu nói:"Cũng là một vạn lượng đó, đưa cho đại nhân không đáng gì. Nếu không nhờ có đại nhân, A Hạnh cũng không có cách nào đứng vững gót chân ở Thiên Đô, cũng sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay. Đại nhân là người chí sĩ (sĩ nông công thương) nhưng không coi thường A Hạnh, đây là điều khiến A Hạnh cảm động nhất! Hơn nữa đại nhân không cần tự coi thường bản thân. Bản lãnh của đại nhân, A Hạnh cảm thấy vô cùng lợi hại!"
Trương Chiêu vui vẻ hỏi: "Bản lãnh của ta? Bản lãnh gì?"
A Hạnh đi lên phía trước, Trương Chiêu ở bên cạnh, hai người chậm rãi rời khỏi đại sảnh.
Bên ngoài đại sảnh, ngoại trừ nơi được ánh đèn chiếu sáng, bốn phía đều tối như mực. Xa xa chỉ nhìn được hình dáng cây cối và phòng ốc.
Hai người chậm rãi đi về phía trước.
A Hạnh nói tiếp: "Đại nhân là người nhiệt tình chân thành, hơn nữa xã giao rất tốt nữa. Ai kết giao với ngài cũng sẽ không kiềm chế mà nảy sinh hảo cảm, tín nhiệm ngài. Nếu như làm kinh doanh, tuyệt đối có thể trở thành đại phú hào xưng bá một phương. Về điểm này, A Hạnh không thể sánh bằng."
Trương Chiêu gãi gãi đầu, thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, ta lại là con của Thừa tướng, không thể nào đi buôn bán được."
A Hạnh nhẹ nói: "Tính cách này ở quan trường cũng rất hiếm thấy, mặc dù khó trở thành trọng thần. Nhưng có lẽ sẽ đảm bảo một đời an nhàn."
Trương Chiêu cười khì một tiếng: "A Hạnh. Ngươi thật sự rất biết cách an ủi người khác, nhưng mà..." Hai tay của hắn đưa về phía sau, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhưng mà nếu một đời an nhàn thì cũng không tồi."
A Hạnh quay đầu lại cười cười.
Trương Chiêu nhìn nụ cười sáng lạn của A Hạnh, thì có chút hoa mắt, hắn bước nhẹ lên trước: "Cũng chỉ có ngươi mới an ủi ta như vậy. Nhưng mà ta cũng rõ ràng, nếu để nữ tử như ngươi trở thành thiếp của ta thì là thiệt thòi cho ngươi rồi... Cứ như hiện tại, cũng rất tốt."
A Hạnh chỉ cười, cũng không lên tiếng.
Trương Chiêu như là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên hưng phấn lên, hắn đi nhanh hai bước chạy tới trước mặt của A Hạnh, xoay người nhìn nàng nói: "Hôm nay lúc ngươi ngồi xuống bên cạnh vương tử Bố Nhĩ Thái, ta đã đặc biệt chú ý đấy. Tròng mắt những người Kim Quốc kia đều nhìn thẳng sang. Cuối cùng bọn hắn cũng đã hiểu rằng cái gì mới là mỹ nữ rồi!" Trong lời nói của hắn có sự đắc ý không hề che dấu.
A Hạnh nhớ tới mĩ nữ ngồi bên cạnh Qua Gia Thái, lại cảm thấy vẻ đẹp của nàng là một loại phong tình, so với chính mình cũng không thua kém chút nào. Chỉ là Trương chiêu có vẻ không thích nữ tử kiểu này.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một trận gió thổi qua mặt, mùi rượu trong A Hạnh dâng lên, đầu càng thêm choáng váng, dạ dày cồn cào, cực kỳ không thoải mái. Cả người cứ liêu xiêu, nàng vội vàng chống tay vào khối đá điêu khắc bên cạnh.
Trương Chiêu thấy bộ dáng của nàng có chút không ổn, ngại vì nam nữ thụ thụ bất tương thân không tiện đi dìu nàng, hắn nghĩ nghĩ, nói: "A Hạnh, thế này đi, ta thấy ngươi không thoải mái, ngươi đừng cố đi lại làm gì. Ta sẽ đi gọi tỷ muội kia đến, ngươi ở đây chờ ta."
A Hạnh nhịn sự khó chịu ở dạ dày đang dâng lên, gật gật đầu.
Sau khi Trương Chiêu đi, A Hạnh dùng tâm pháp tỷ muội Trần thị đã dạy nàng, điều hòa hơi thở, cảm giác khó chịu giảm dần xuống. Tuổi của nàng đã lớn, luyện võ quan trọng ở độ tuổi, loại nội công tâm pháp này khó có thể khiến nàng trở thành cao thủ, nhưng mà mỗi lần áp dụng thì có thể khiến cơ thể khỏe mạnh, thoải mái. Hơn nữa theo như tỷ muội Trần thị nói thì còn có thể giúp người trẻ lâu, với tư cách nữ tử, sao nàng lại không động tâm. A Hạnh luyện nội công tâm pháp loại này đã hai năm rồi, bây giờ mặc dù nàng không phải võ nghệ cao cường, nhưng mà nhảy lên tường thì cũng không làm khó được nàng.
A Hạnh sau khi điều hòa thân thể, lập tức chậm rãi nhìn bốn phía, nơi này cách nơi này cách đại sảnh tổ chức yến hội khá xa, ánh đèn không tới nơi này, bốn phía tối như mực. Qua một lúc, ánh mắt nàng chậm rãi thích ứng với bóng tối, đây là một hoa viên nhỏ. Nàng ngồi xuống cạnh một tượng thạch, ngẩng đầu nhìn mặt trăng cùng với sao đầy trời, suy nghĩ dần dần bay đến sông nhỏ bên ngoài Tấn Thành, ánh trăng đêm đó cũng đẹp như thế này, hắn ôm nàng ngồi ở trên cành cây cao, dưới ánh sao đầy trời, thổi một khúc êm tai...
Cho đến hôm nay, tiếng tiêu triền miên của người đó hình như vẫn còn vang bên tai của nàng.
Không kìm lòng được, nàng nhẹ nhàng ngâm nga bài hát ngày đó hắn thổi, mặc dù chỉ nghe qua một lần, nhưng mà khúc nhạc đó có lẽ đã khắc sâu trong lòng nàng rồi.
Nàng nhẹ nhàng hát lên, trong đầu nhớ lại ánh mắt say đắm thâm tình ngày đó của hắn, giọng càng thêm dịu dàng, trên mặt cũng hiền hòa.
"Không thể ngờ rằng, ngươi còn nhớ bài này!" Bỗng nhiên giọng nói trầm ấm của Thẩm Nguyên Phong từ chỗ cao truyền đến.
Trong lòng A Hạnh hoảng hốt, giật mình đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Thấy Thẩm Nguyên Phong nằm ngang trên cành cây, vạt áo theo gió tung bay. Hắn giống như đang nhìn nàng, nhưng mà khuôn mặt lại bị bóng đêm che mất, biểu cảm không nhìn rõ được.
A Hạnh có chút bối rối, nhất thời không biết nên ứng xử như thế nào với tình huống này, đầu óc của nàng hình như muốn đình công rồi.
Thẩm Nguyên Phong từ trên cây nhảy xuống, dễ dàng đứng cách nàng ba thước, sau đó xoay người, quay mặt về phía nàng.
Ánh trăng trong sáng chiếu lên người hắn, làm sáng bừng lên khuôn mặt. Cũng làm cho biểu cảm của hắn càng thêm trong trẻo nhưng cùng thật lạnh lùng.
Trong lòng A Hạnh dâng lên một sự chua xót. Trong trí nhớ của nàng thì hắn chưa bao giờ từng dùng sắc mặt này nhìn nàng. Nàng luôn nhìn hắn đang mỉm cười, tròng mắt tỏa sáng động lòng người, hắn dùng giọng nói dịu dàng gọi nàng. A Hạnh...A Hạnh...A Hạnh...
Nhưng bây giờ hắn dùng ánh mắt như sắp làm lòng nàng đông lạnh lại.
"Vì sao không nói gì? Sao nào? Đối mặt với ta khiến ngươi cảm thấy xấu hổ?" Hắn bước về phía nàng hai bước.
A Hạnh hít sâu một hơi, hành lễ với hắn: "Thẩm đại nhân!"
Trên người Thẩm Nguyên Phong bỗng nhiên tỏa ra một luồng khí tàn bạo, hắn vọt tới trước mặt của nàng giống như là một trận cuồng phong, hắn gắt gao bắt lấy cánh tay của nàng, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.
"Vừa rồi còn hát bài hát ta từng thổi, giờ lại giả dạng làm như không hề quen biết. Lý Hạnh, đây là cách ngươi đối phó với nam nhân sao?"
Giọng nói của hắn hiện ra một loại khinh bỉ, hận ý cũng mơ hồ hiện ra. Tay của hắn như kìm sắt, nắm tay nàng rất đau, nhưng loại đau đớn này làm sao bằng một phần mười sự khổ sở trong lòng.
Nhưng mà, nàng lại nhẹ nhàng cười cười, nói: "Thẩm Nguyên Phong, không phải ngươi vẫn còn hận chuyện ngày xưa của chúng ta chứ?" Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức có chút hối hận, tại sao còn muốn tiếp tục tổn thương hắn? Quá khứ đó, hãy để cho nó qua đi....
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, cố nén đau khổ trong mắt, rất bình tĩnh: "Được rồi, Thẩm Nguyên Phong! Ta thật sự xin lỗi ngươi. Nhưng quá khứ đã qua, sau này ngươi hãy nhìn ta như một người xa lạ, đừng để ý đến ta nữa."
Nàng muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng mà bị hắn nắm lấy như vậy thì làm sao có thể dễ dàng trốn thoát? Tay của hắn không chút nhúc nhích, hắn nhìn nàng, đôi mắt ở dưới trăng chớp lấy những tia sáng lạnh lẽo, nơi sâu nhất trong mắt có một loại cảm xúc không rõ tên.
"Đã là quá khứ? Vậy tại sao ngươi còn hát lại bài hát khi xưa?"