Tôi không nghĩ nhiều như vậy, dù sao tôi không rành về mặt này, đối với tôi thì thứ phải suy xét đến nhiều hơn là quyền chọn mua cổ phiếu 2% đó.Bây giờ tôi thật sự không dám lấy 2% đó, bởi vì tôi đã lấy 2% từ Đỗ Minh Cường và Suchat rồi, làm như vậy thì thật sự không hay cho lắm.
Hơn nữa 2% này phải mua bằng tiền, mà trong vòng 5 năm tôi chưa chắc đã có thể gom được khoản tiền 30 triệu baht.Nhưng nếu như trong mấy năm này, tôi có thể cống hiến hết mình vì công ty, đồng thời hiệu quả kinh doanh của công ty ổn, thì sau này có thể sẽ suy xét, dù sao thì quyền mua cổ phiếu là một cách khích lệ nhân viên cống hiến mà.Chỉ cần giúp Đỗ Minh Cường và Suchat kiếm được tiền, tôi tin rằng bọn họ cũng vui vẻ đưa cho mình.Tôi cũng bàn bạc với Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường, nếu như làm ở công ty bất động sản thì tôi muốn đưa một người bạn từ trong nước qua đây.Đồng An Chi đồng ý, ông ấy nói tôi đưa thêm vài người nữa cũng được.
Nhân lúc vào WC cùng tôi, ông ấy còn nói úp mở rằng tôi cũng nên sắp đặt một vài người của mình vào trong công ty, làm như vậy để tăng thêm tiếng nói của bản thân, không phải là để tranh quyền đoạt lợi, mà là để tiện quản lý.Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới điều này.
Tôi chỉ muốn đưa Đàm Hữu Ngân tới đây, cậu ta trông trẻ quá vất vả mà chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nên cũng muốn ra khỏi đó từ lâu rồi.Giai đoạn đầu thành lập công ty mới, nhóm nhân viên đầu tiên có cơ hội thăng chức rất lớn, với lại có cửa sau như tôi ở đây, sau khi làm một thời gian thì cho cậu ta làm một lãnh đạo nhỏ cũng được, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội thăng chức cho cậu ta.Về phần cậu ta không biết tiếng Xiêng La cũng không biết tiếng Anh… Cái này đúng là một vấn đề, nhưng vấn đề này cũng không to tát lắm, Xiêng La có rất nhiều người biết nói tiếng Hoa Hạ, cùng lắm thì ép cậu ta học tiếng Xiêng La là được.Thời gian của cuộc gặp mặt lần này lâu hơn hai lần trước, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường nói chuyện đến tận hơn mười giờ mới xong, lúc tạm biệt còn hẹn trước thời gian gặp mặt lần sau, đồng thời lúc nào cũng sẽ giữ liên lạc.Bắt đầu từ ngày mai, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường với Suchat sẽ phải gấp rút huy động vốn.Đỗ Minh Cường và Suchat thì vẫn ổn, bọn họ lúc nào cũng sẵn rất nhiều tiền mặt.
Chủ yếu là Đồng An Chi, tài sản của ông ấy đều ở trong nước, mà đưa một lượng tiền lớn ra nước ngoài cũng không phải là một chuyện đơn giản.Còn những công việc sơ bộ khác nữa, dù sao mấy ngày nay đoán chừng họ sẽ rất bận rộn, có thể chỉ có một mình tôi là nhàn rỗi.
Bởi vì làm mấy việc kiểu như thủ tục hành chính sơ bộ thì tôi căn bản không giúp được gì.Bên Phần mềm Trí Văn cũng không bận, có lẽ tôi sẽ xem xét ngày mai hoặc ngày kia đến đảo Phuki để tụ họp với đám Ôn Hân rồi chơi ở đó hai ba ngày.Đây là một ý kiến hay, hơn nữa việc hợp tác đã đàm phán thành công nên cũng đáng để ăn mừng.Sau khi Đồng An Chi đưa tôi về khách sạn, lúc lên tầng tôi gửi cho Bạch Vi một tin nhắn, nói hai ngày này tôi muốn đến đảo Phuki, hỏi cô ấy có muốn cùng đi hay không.Bạch Vi trả lời lại rất nhanh, hỏi tôi đại khái muốn đi mấy ngày.Xem ra cô ấy cũng hơi muốn đi.Tôi nói sáng ngày mai đám Ôn Hân sẽ bay từ Bingkok đến đảo Phuki, rồi ở nơi đó bốn ngày.
Bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể qua đó, đi chơi hai, ba ngày cũng được, mà một ngày cũng được.Bạch Vi nói để cô ấy suy nghĩ kỹ đã, nếu như đi thì ngày mai phải sắp xếp xong công việc, chủ yếu là việc bên công ty con.Cô ấy còn bảo tôi ngày mai đi trước, nếu mình sắp xếp ổn thỏa thì có lẽ ngày kia cô ấy mới có thể qua đó, còn nếu không ổn thì phải ba ngày sau mới đi được, bảo tôi không cần đợi.Tôi vốn định chờ, nhưng cô ấy lại nói vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc có thể đi hay không, cũng không thể xác định được thời gian, bảo tôi cứ đi trước.Sau khi suy nghĩ nhiều lần thì tôi đồng ý.
Song tôi cũng nói với cô ấy rằng, khi nào đi thì nhớ báo trước để tôi đặt phòng khách sạn.Tôi đặt xong chuyến bay tới đảo Phuki vào sáng mai, thì gọi điện cho hướng dẫn viên du lịch mà mà Bansha giới thiệu, bảo cậu ta đặt giúp tôi một phòng cùng khách sạn với đám Từ Triết và Ôn Hân.Hướng dẫn viên du lịch đó biết tôi là bạn của Bansha nên kính cẩn đồng ý ngay.Tôi tắm xong thì lên giường nằm nhưng trằn trọc mãi mà không ngủ được, không biết có phải vì uống nhiều trà hay không, hay là do nguyên nhân nào khác.
Cuối cùng tôi cũng không chịu được mà phải bò dậy, châm một điếu thuốc sau đó chậm rãi lật xem bản ghi nhớ hợp tác kia.Sau khi lặp lại vài lần như vậy, tôi mới buồn ngủ.Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức, sau đó đánh răng rửa mặt mặc quần áo, thu xếp qua hành lý rồi ra ngoài ăn sáng, xong xuôi thì ngồi xe songthaew đến sân bay.Tôi không gọi người của Bansha tới hộ tống, vì người trêи xe songthaew khá đông, người của Cung Chính Vinh cũng không dám làm xằng làm bậy.Còn việc đi đến đảo Phuki… có lẽ phía bên kia cũng không biết tôi đi đâu, mà cho dù biết thì có thể làm gì được chứ? Chẳng lẽ còn dám chạy đến bãi biển đông nghịt khách du lịch ở đảo Phuki để gây sự với tôi?Vì vậy, tôi cũng không lo về chuyến đi lần này.Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng tới đảo Phuki.
Lúc vừa xuống máy bay thì tôi nhận được tin nhắn của Bạch Vi gửi tới, hỏi tôi có đến nơi an toàn hay không.Tôi báo một tin đến nơi an toàn, rồi chụp mấy bức ảnh của sân bay quốc tế Phuki gửi cho cô ấy.Có lẽ do quan hệ càng ngày càng thân thiết, nên dường như Bạch Vi quan tâm tôi nhiều hơn, có thể thấy rõ nhất là việc ở quán bar của Song mấy ngày trước.Trước khi đến, tôi không hề nói với đám Từ Triết và Ôn Hân, bây giờ có lẽ họ vẫn chưa biết tôi đã đến Phuki rồi.Lúc này tôi cũng không muốn nói cho họ biết, định mang đến một bất ngờ cho họ.
Thế là tôi tự bắt xe đến khách sạn ở Patung.Không biết có phải do người hướng dẫn viên du lịch kia quen với ông chủ của nơi này hay không, hay là dùng một cách nào đó mà giá của căn phòng ở khách sạn nghỉ dưỡng có view hướng ra biển này tính ra nhân dân tệ còn chưa đến 300.
Mọi người phải biết rằng đây là khu nghỉ dưỡng có vườn hoa bể bơi, hơn nữa còn là phòng có view hướng ra biển, cách bờ biển chỉ mấy trăm mét, đi bộ đến bãi biển hay trung tâm mua sắm Jungceylon cũng rất gần.Bây giờ là tháng sáu, là mùa ít khách du lịch của đảo Phuki, nhưng giá cả cũng không đến mức rẻ như vậy.
Kiểu phòng có view biển ở khách sạn nghỉ dưỡng này lúc bình thường ít nhất cũng phải năm, sáu trăm tệ.
Còn nếu là mùa du lịch thì đắt hơn nhiều.Chỉ có thể nói rằng, có bạn bè thì làm việc gì cũng suôn sẻ.
Nếu tôi tự tìm hướng dẫn viên du lịch ở trêи mạng thì chắc chắn không rẻ như vậy đâu.Lúc đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, tôi hỏi nhân viên khách sạn thì biết đám người Từ Triết và Ôn Hân nhận phòng chưa được bao lâu đã đi ra ngoài.
Họ đi chuyến bay lúc hơn 7 giờ sáng từ Bingkok tới đây, khoảng 9 giờ đã đến nơi rồi, có lẽ bây giờ đang chơi trêи bờ biển.Tôi vào phòng khách sạn mặc quần bơi, bên ngoài mặc thêm một cái quần đi biển rộng rãi, trêи người khoác một chiếc áo sơ mi hoa hơi nổi bật, sau đó ra ngoài, đi về phía bãi biển Patung cách đó không xa.Tháng 6 hàng năm của đảo Phuki là vào mùa mưa, mưa rất nhiều.
Nhưng tiết trời hôm nay đẹp, không có mưa, trêи trời rất nhiều tầng mây, nắng cũng không quá gắt.Đối với những người da trắng, thời tiết mà ánh nắng không đủ thì không phải thời tiết đẹp.
Bởi vì họ thích tắm nắng để làn da của mình có màu nâu khỏe khoắn, cho dù tắm nắng quá lâu sẽ rất dễ gây ung thư da.Nhưng đối với những người da vàng như chúng ta, đây lại là thời tiết đẹp để hoạt động ngoài trời, bởi vì chúng ta cho rằng trắng mới đẹp.Đi tới bãi biển Patung, quả nhiên là một vùng trắng lóa.
Mặc dù là mùa ít khách du lịch, nhưng khắp nơi vẫn có thể nhìn thấy những cô nàng mặc bikini thậm chí quần lọt khe.
Đặc biệt là những cô gái người da trắng, từng người từng người nằm thành hàng trêи bãi cát như cây kem vị sữa vậy..
Danh Sách Chương: