Editor: Thienyetkomanhme
===Chúc mọi người Trung thu vui vẻ ❤️===
Nguyễn Miên Man mới vừa tiễn ông bà Hồ đi, còn chưa kịp vào tiệm, liền nghe được giọng nói vui vẻ.
Cô quay đầu, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ Lâm gia, em trai chạy phía trước, chị gái chậm rãi đi theo sau.
"Tết Trung Thu vui vẻ, hôm nay nghỉ?" Nguyễn Miên Man cười hỏi.
"Đúng vậy, được nghỉ ạ." Lâm Thông Thông chạy chậm đến trước mặt cô nói.
"Chị Đông Đông."
Lâm Minh Minh phía sau thấy vậy, bước nhanh hơn cũng theo kịp, chào một tiếng sau nói: "Đây là bánh trung thu cùng móng heo hầm bà em dặn đưa tới, cảm ơn ngày thường được chị chiếu cố."
Non nửa năm nhà họ Lâm dựa vào việc giúp tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lột đậu phộng, cùng với làm một ít chuyện linh tinh như làm đậu tương, xử lý ốc đồng, rửa sạch tôm hùm, mỗi tháng có một khoản thu cố định.
Kể từ đó, cuộc sống trong nhà tức khắc tốt hơn không ít, trong khoảng thời gian này hai đứa nhỏ cũng được nuôi béo lên không ít.
"Chị mới cần cảm ơn mọi người giúp trong tiệm mới đúng." Nguyễn Miên Man nhận đồ vật của cô bé cầm vào trong tiệm, xoay người lấy ra hai chén đường hoa quế từ tủ lạnh cho hai nhóc uống giải nhiệt.
Chờ bọn họ uống xong chuẩn bị về nhà, Nguyễn Miên Man đem một ít trái cây, bánh trung thu mình làm cùng với một ít đồ ăn vặt đtặ ở trong túi cho bọn họ mang về.
Biết chị lớn khả năng không muốn nhận, cô trực tiếp đem đồ vật nhét vào tiểu trong lòng ngực em trai, làm bé lấy về đi ăn.
"Cảm ơn chị Đông Đông." Quả nhiên, Lâm Thông Thông tuổi còn nhỏ trực tiếp ôm túi nói lời cảm ơn cô.
Tới đó, Lâm Minh Minh cũng không tốt nói gì nữa, đi theo nói cảm ơn, mang theo em trai rời đi.
Mau tới 11 giờ, Tư Cảnh Lâm tiến vào hẻm nhỏ, mèo béo ngoài cửa nhìn thấy anh trước, ngẩng đầu kêu một tiếng.
Nguyễn Miên Man ngồi ở trong tiệm đọc sách nghe được tiếng mèo kêu, theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy anh xách theo một đống đồ vật tiến vào.
"Ai! Sao anh cầm tới nhiều bánh trung thu như vậy?" Nguyễn Miên Man nhìn vài hộp bánh trên tay anh, đầu có chút đau, chỉ vào ngăn tủ bên cạnh "Hôm nay có rất nhiều người tặng bánh trung thu tới, hơn nữa em còn tự mình làm, có thể mở quầy bán bánh trung thu được rồi."
Tư Cảnh Lâm nhìn biểu tình đau đầu của cô, vô tội nói: "Đây là Mộc Phong bọn họ đáp lễ, thuận tiện nhờ anh chuyển lời, bánh trung thu em làm rất ngon."
"Vậy hẳn là ba hộp a? Nhưng trên tay anh sao lại có năm hộp?" Nguyễn Miên Man một bên tiếp nhận đặt trên bàn một bên hỏi.
"Còn có hai hộp là trợ lý Tôn đưa." Tư Cảnh Lâm quyết đoán đem hộp bánh mình mua đổ cho trợ lý Tôn.
Anh vốn dĩ không định tặng bánh trung thu, rốt cuộc mua bên ngoài nào có ngon như cô làm, bất quá thấy Mộc Phong bọn họ đều chuẩn bị, ngay cả trợ lý Tôn cũng gửi một hộp xem như đáp lễ, anh mới thuận tiện cũng mua một hộp.
"Trợ lý Tôn khách khí như vậy làm gì." Nguyễn Miên Man nhìn mười mấy hộp bánh trung thu trong tiệm thở dài.
Tư Cảnh Lâm thấy vậy, vội trấn an nói: "Không sao, ăn không hết thì đem đi tặng người."
"Cũng đúng, ngày mai buôn bán em lại tặng cho khách ở trong tiệm là được." Nguyễn Miên Man cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy, bằng không nhiều bánh trung thu như vậy, vừa ăn vừa phun cũng ăn không hết.
Giữa trưa ông Ngô đi gặp bạn bè, đến buổi chiều mới có thể trở về cùng bọn họ ăn tết, hơn nữa trong tiệm có một ít đồ ăn hàng xóm tặng, buổi trưa Nguyễn Miên Man tùy tiện làm một ít đồ ăn cùng anh giải quyết cơm trưa.
Vào ngày tết đoàn viên này, người có điều kiện đều đoàn tụ với gia đình, nơi nơi đều là tiếng nói cười vui vẻ.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc tuy rằng chỉ có hai người một mèo, nhưng bọn họ xem TV, tâm sự, không khí cũng rất ấm áp.
Buổi chiều hơn hai giờ, ông Ngô rốt cuộc tới đây, trong tay xách theo vài hộp bánh trung thu.
Nguyễn Miên Man nhìn thấy, đã không còn lời nào để nói.
Nhưng ông Ngô nhìn thấy trong tiệm đã có nhiều hộp bánh trung thu như vậy, không khỏi "Ha" một tiếng: "Đâu ra nhiều bánh trung thu như vậy?"
"Bà Lý, bà Vương cùng bà Hồ đưa tới, còn có mấy cái là anh Cảnh Lâm mang tới." Nguyễn Miên Man nói.
Ông Ngô nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của cô, cười nói: "Có nhiều người tặng bánh trung thu cho cháu như vậy, thuyết minh nhân duyên cháu tốt, nên cao hứng mới đúng."
"Cao hứng thì cao hứng, nhưng nhiều bánh trung thu như vậy, sao ăn hết được ạ." Nguyễn Miên Man lắc đầu nói.
Ông Ngô nói: "Không có việc gì, ông giúp cháu ăn."
"Ông có thể giải quyết hết số bánh trên tay ông đã không tồi rồi ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Nói chuyện phiếm, chờ tới ba giờ, Nguyễn Miên Man chuẩn bị bắt đầu làm bữa tối.
Tư Cảnh Lâm thấy cô đi vào phòng bếp, đem áo khoác cởi ra, cũng đi vào theo.
Ông Ngô mang theo tươi cười nhìn bọn họ vào bếp, mở TV ra xem.
Tết Trung Thu trước kia, cháu trai cũng bớt thời gian ăn bữa tối cùng ông, đâu giống năm nay, nhiều thêm một người, cũng càng có không khí ngày lễ tết.
"Không cần anh hỗ trợ, anh ra bên ngoài xem TV cùng ông đi." Nguyễn Miên Man thấy anh tiến vào, nhẹ giọng nói.
Tuy rằng không phải lần đầu thấy anh mặc mỗi áo sơ mi trắng, nhưng Nguyễn Miên Man đang nói chuyện, vẫn là nhịn không được nhìn thêm một chút.
"Anh càng muốn cùng em hơn."
Ngày hôm qua trừ bỏ thời gian bữa sáng, kế tiếp vẫn luôn không có thời gian gặp cô, Tư Cảnh Lâm đã có chút nhớ rồi, giờ thấy cô đuổi người, từ sau lưng trực tiếp đem người ôm vào trong ngực.
Nguyễn Miên Man quay đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua, xác định vị trí ông Ngô ngồi không nhìn không tới trong phòng bếp, mới nhẹ giọng nói: "Đừng nháo, anh như vậy em làm sao làm được gì."
Tư Cảnh Lâm đem mặt chôn ở cổ cô hít sâu một hơi, làm cô rùng mình nhẹ, lại thò lại gần hôn trộm môi cô một cái, lúc này mới buông cô ra.
Nguyễn Miên Man mang theo chút giận dữ mà trừng anh một cái, sai anh hỗ trợ bóc tỏi, hái hành.
Ngày tết, bữa tối tự nhiên là phong phú hơn bình thường.
Trừ bỏ món cá Tư Cảnh Lâm thích ăn, cùng canh vịt già ông Ngô thích, Nguyễn Miên Man còn làm thịt Đông Pha, ga quay hạt dẻ, cua hấp......
Đồ ăn ngon tất nhiên cần có rượu ngon đi kèm, vừa lúc vào mùa hoa quế, Nguyễn Miên Man ngắt được không ít quế hoa từ cây hoa quế trong ngõ nhỏ làm rượu hoa quế, vừa lúc hôm nay có thể lấy ra uống.
Chờ rượu và thức ăn lên bàn, sắc trời bên ngoài đã tối dưới, bốn phía mơ hồ truyền đến âm thanh cười nói từ nhà khác.
"Hôm nay lại có lộc ăn." Ông Ngô nhìn rượu và thức ăn phong phú trên bàn cười nói.
Nguyễn Miên Man đem cố ý chuẩn bị một phần cơm mèo cùng nước nấu tôm bóc vỏ bỏ đẻ vào chậu cơm của Quả Quýt Nhỏ rồi mới ngồi xuống bàn, trước cầm lấy bầu rượu rót rượu cho hai người.
Rượu mới vừa vào ly, hương khí hoa quế liền tỏa ra xung quanh, rất dễ ngửi.
"Đây là rượu hoa quế?" Ông Ngô nhìn ly rượu, chỉ ngửi thôi cũng thấy thèm.
Nguyễn Miên Man rót xong rượu, nói: "Là rượu mật hoa quế, số độ không cao, hương vị mang có điểm ngọt."
"Tới, tới, tới, hôm nay Đông Đông vất vả, làm một bàn đồ ăn ngon như vậy, ông trước cùng cháu uống một ly." Ông Ngô bưng lên chén rượu nói.
"Anh Cảnh Lâm cũng giúp cháu không ít, không vất vả." Nguyễn Miên Man cười nói.
Ba người chạm ly, ông Ngô khen hai câu "Rượu ngon", ngay sau đó mới bắt đầu động đũa.
Cua hấp thơm ngon, hương vị tự nhiên không cần phải nói.
Gà quay hạt dẻ, thịt gà tươi ngon, hạt dẻ mềm mại ngon miệng, hạt dẻ hút dẫm canh gà, thậm chí so thịt gà càng ngon hơn, ăn đến chiếc đũa ông Ngô căn bản không dừng được.
CònTư Cảnh Lâm, ăn liền mấy đũa cá lư hấp tươi mới ngon miệng, buông chiếc đũa cầm lấy một con con cua bắt đầu bóc vỏ, không bao lâu liền đem gạch cua cùng thịt cua đưa đến trong chén người bên cạnh.
Nguyễn Miên Man nhìn trong chén có thêm gạch cua, thịt cua, nhấp môi hướng anh cười một chút sau, gắp một khối thịt Đông Pha đặt vào trong chén anh: "Hầm một buổi trưa, anh nếm thử hương vị thế nào."
Tư Cảnh Lâm cầm lấy khăn ướt bên cạnh lau tay sạch sẽ, một lần nữa cầm lên đôi đũa.
Thịt Đông Pha màu sắc xinh đẹp vào miệng, mềm mại, nước dùng nồng đạm, ăn vào béo mà không ngán.
"Ăn rất ngon." Chỉ nếm một ngụm, Tư Cảnh Lâm liền gật đầu.
Ông Ngô cũng nếm một ngụm thịt Đông Pha, ăn ngon tới mức rung đùi đắc ý đọc cả một câu thơ: "...... Hầm chậm, ít nước, hỏa hậu vừa đủ tự thấy ngon. Mỗi ngày ănmột chén, no đến nhà mình quân mạc quản*."
Không riêng món ăn mặn ngon, ngay cả vài món chay đều đặc biệt mỹ vị, bắp nhân hạt thông ngọt thanh ngon miệng, rau xào tỏi nhuyễn thanh thúy hàm hương, củ cải muối ngon miệng khai vị.
Một bữa cơm ăn hơn một giờ, sau khi kết thúc, thức ăn trên bàn trên cơ bản đều ăn sạch không sai biệt lắm.
Cuối cùng ông Ngô nhấp một ngụm rượu hoa quế, đứng lên nói: "Không được, no quá, ông phải ra ngoài đi dạo."
Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm liếc nhau, trên mặt đều mang theo ý cười.
Hai người ngồi nghỉ ngơi, cùng nhau thu thập chén đũa, chờ khi trở ra, một vầng trăng tròn đã treo cao trên màn trời đen.
"Đêm nay ánh trăng thật tròn." Nguyễn Miên Man cùng anh đứng ở cửa, nhìn ngắm vầng trăng trên bầu trời.
Bình thường, đều là mười lăm ánh trăng, mười sáu tròn, cho nên hôm nay ánh trăng tròn như vậy, cũng hiếm gặp.
Năm rồi mặc dù Tết Trung Thu, Tư Cảnh Lâm cũng không nhàn hạ thoải mái ngắm trăng.
Lúc này vùng cô, bỗng nhiên cảm nhận được chút thú vị.
Tư Cảnh Lâm mỉm cười nhìn cô một cái nói: "Xác thật rất tròn."
Mới ăn xong cơm chiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng ăn không vô bánh trung thu hoặc là trái cây, bởi vậy hai người chỉ an tĩnh đứng ở cửa thưởng thức ánh trăng, trong bất tri bất giác hai bàn tay nắm lấy nhau, mười ngón tay đan chặt.
Không biết qua bao lâu, bọn họ bỗng nhiên nghe được từ đầu ngõ truyền đến tiếng chiêng trống, không đợi bọn họ suy đoán, ông Ngô chạy chậm trở về, hô: "Đi, đi, đi, đi xem diễn, trong ngõ có dựng đài hát tuồng."
"Hát tuồng?" Nguyễn Miên Man nghi vấn, đồng thời bỗng nhiên từ trong trí nhớ của nguyên chủ phát hiện, khi còn nhỏ, thường xuyên sẽ có người hát tuồng ở ngõ nhỏ, khi đó là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngõ, bất luận nam nữ, già trẻ đều đặc biệt vui vẻ.
"Đúng vậy, thật nhiều năm cũng chưa thấy hát tuồng, cũng không biết năm nay là ai bỗng nhiên mời người tới đây hát tuồng." Ông Ngô cao hứng mà nói, từ trong tiệm cầm một cái ghế đi trước.
"Anh có muốn đi không?" Chờ ông đi rồi, Nguyễn Miên Man nhìn về phía người bên cạnh.
Tư Cảnh Lâm thấy cô tựa hồ có chút hứng thú, gật đầu nói: "Em muốn đi liền đi."
Cuối cùng, hai người cầm hai cái ghế dựa, mang theo chút đồ ăn, uống khóa cửa lại, theo tiếng chiêng trống mà đi tới.
Sân khấu dựng ở một khối đất trống trong ngõ, nói là sân khấu, kỳ thật đặc biệt đơn sơ, bất quá mấy ông lão, bà lão ngồi phía dưới xem đến vui vẻ.
Nguyễn Miên Man là từ phía sau sân khấu đi tới, còn có thể thấy người mặc trung y màu trắng đnag thay đồ diễn.
"Đông Đông, nơi này có vị trí."
"Đông Đông lại đây ngồi."
Cô mới vừa đi đến chỗ khán giả, liền nghe được vài người ngồi ở phía trước đồng thời gọi cô tới.
Bất quá, cuối cùng Nguyễn Miên Man vẫn không ngồi ở phía trước, mà là đem ghế đặt ở bên cạnh ngồi xuống.
Người tới đây, chỉ có người già vì nghe diễn mà tới, người trẻ tuổi còn lại là xem náo nhiệt, bọn nhỏ hoàn toàn là tới đây chơi.
"Thật náo nhiệt." Nguyễn Miên Man nhìn bầu không khí náo nhiệt trên đài, dưới đài, những phiền muộn trước Tết Trung Thu đều theo gió đêm bay đi.
Tư Cảnh Lâm nói: "Nếu em thích, lần sau chúng ta cũng mời người tới đây hát tuồng."
"Không cần, kỳ thật em cũng không nghe hiểu được nhiều lắm, cảm nhận chút náo nhiệt mà thôi." Nguyễn Miên Man lắc đầu nói.
Hai người nói chuyện phiếm, phụ cận không ít người đều hướng chỗ bọn họ bên này nhìn vài lần.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Tư Cảnh Lâm thường xuyên tới hẻm Hồ Lô, bất quá mọi người đều cho rằng anh là tới thăm ông Ngô, chỉ có vài người thường xuyên tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mới mơ hồ biết chút quan hệ giữa bọn họ.
Lúc này, thấy bọn họ ngồi cùng nhau, có người nhịn không được nói: "Đông Đông có đối tượng?"
"Nói bậy gì đó, kia không phải là cháu trai của ông Ngô sao." Có người biết quan hệ của Tư Cảnh Lâm cùng ông Ngô liền giải thích.
"Cháu trai của ông Ngô thì sao? Cũng không thấy anh ta ngồi cùng ông Ngô lão gia, xem bọn họ ngồi gần như vậy, vừa thấy chính là đang yêu đương."
"Cái lão Ngô này, lúc trước tôi xem hắn có quan hệ khá tốt với Đông Đông, còn nói với hắn, muốn đem cháu ngoại tôi giới thiệu cho Đông Đông, kết quả hắn nói cái gì mà Đông Đông còn nhỏ, chưa vội chuyện yêu đương...... Hiện tại xem ra, chính hắn cũng coi trọng cô cháu dâu này."
"Đừng nói, bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi, trai tài gái sắc."
(*Xin lỗi mình dốt thơ lắm T.T)
Danh Sách Chương: