Chương 178 : Khống chế
Sáng sớm thức dậy, Lục Uyển Đình cười cười hôn tiểu mỹ nhân ở trong lòng ngực của mình, nhìn thấy Kỳ Thanh đỡ phía sau eo xoa xoa, cô rất hiểu ý mà xoa giúp Kỳ Thanh, "Khó chịu không?"
Vừa thoải mái vừa khó chịu.
Kỳ Thanh chôn ở trong ngực của Lục tổng, hưởng thụ sự săn sóc của Lục tổng, rầu rĩ mà hừ một tiếng, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối mong manh dễ vỡ của Kỳ Thanh, khoé môi Lục Uyển Đình cong lên.
Lòng bàn tay ấm áp đặt lên trên chỗ eo đang nhức mỏi, nhẹ nhàng nhẹ nhàng xoa xoa lực vừa phải, Kỳ Thanh cảm giác rất thoải mái, đôi mắt nheo lại, thật sự muốn ngủ tiếp.
Kỳ Thanh khép đôi mắt lại muốn ngủ thêm một lúc nữa, đột nhiên sực nhớ, hôm nay, cô lấy thân phận tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đến tập đoàn Lục Thị mở họp.
Kỳ Thanh bậc người dậy, chăn cứ thế rơi xuống, cả cơ thể bại lộ trước mặt Lục Uyển Đình, trên làn da trắng nõn kia xuất hiện các dấu hôn dày đặc, người nhìn thấy có chút lâng lâng.
"Sao vậy em?" Lục Uyển Đình cũng không mặc quần áo, ngồi dậy theo, kéo chăn lên phủ lên người Kỳ Thanh, đem cô ôm vào trong vòng ngực.
Kỳ Thanh điều chỉnh lại tư thế, thoải mái dựa vào Lục Uyển Đình, "Hôm nay, bên em phải sang tập đoàn Lục Thị mở họp."
Mắt Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ ở trên bàn, "Còn sớm mà em, đâu cần phải gấp gáp như vậy."
Áo ngủ không biết bị ném ở đâu rồi, Kỳ Thanh tìm khắp nơi cũng không thấy, cuối cùng vẫn do Lục Uyển Đình tìm được sau đó mặc lên giúp cô.
Mọi người đều biết quan hệ của Kỳ tổng và Lục tổng, cũng từng có kinh nghiệm đến Lục Thị, trợ lý Hoa sớm chuẩn bị tâm lý, nhận được tin nhắn Kỳ tổng sẽ ở Lục Thị chờ các cô, trong lòng trợ lý Hoa cũng không cảm thấy chuyện này có gì ngoài ý muốn.
Nhắn tin xong cho trợ lý Hoa, Kỳ Thanh đi vào nhà tắm, Lục Uyển Đình cũng đi theo, lấy cớ tối hôm qua làm phu nhân mệt mỏi, muốn giúp phu nhân tắm rửa.
"Để tự em tắm." Nhân lúc còn chưa cởϊ áσ ngủ, Kỳ Thanh đem người đẩy ra ngoài, "Chị dùng nhà vệ sinh bên ngoài đi."
"Được." Lục Uyển Đình hôn hôn cô, nghe lời phu nhân, ngoan ngoãn mà đi ra bên ngoài.
Tắm rửa xong, Kỳ Thanh cảm thấy sảng khoái, cả người phấn chấn từ nhà tắm đi ra. Trên người còn mang theo hương thơm mùi chanh và oải hương.
Cửa phòng ngủ khép hờ, xuyên qua khe cửa có thể nghe được tiếng nước ở nhà vệ sinh bên ngoài, Lục Uyển Đình vẫn còn đang tắm.
Hai người chuẩn bị xong cùng nhau đến tập đoàn Lục Thị.
Sau khi có kết quả của luận văn tốt nghiệp, Lục Vân Tạ chính thức vào tập đoàn Lục Thị làm việc, mấy tháng này, tốc độ trưởng thành của Lục Vân Tạ cực nhanh.
Trong cuộc họp ngày hôm qua, Lục Vân Tạ được đề xuất vào vị trí phó tổng giám đốc, dựa theo quy định của pháp luật và kết quả biểu quyết của các cấp lãnh đạo, Lục Vân Tạ chính thức được nhận chức phó tổng giám đốc của Lục Thị.
Đây là phó tổng giám đốc trẻ tuổi nhất.
"Kỳ tổng." Nhìn thấy Kỳ Thanh, Lục Vân Tạ lập tức cười tươi, nhiệt tình mà vươn tay đón chào.
Lục Uyển Đình đã nói chức vụ của Lục Vân Tạ ở Lục Thị cho Kỳ Thanh biết, Kỳ Thanh bắt tay cô nàng, cười gọi một tiếng, "Phó tổng Lục."
Một tiếng gọi phó tổng Lục này làm tâm Lục Vân Tạ như bắn pháo hoa, nắm lấy tay Kỳ Thanh không chịu buông ra, "Gọi tôi phó tổng Lục làm gì, gọi Vân Tạ là được rồi."
"Ở nhà gọi là Vân Tạ, ở đây vẫn nên gọi phó tổng Lục mới được." Kỳ Thanh nhìn cô buồn cười, miệng thì kêu cô là Kỳ tổng, không phải đang chờ cô gọi là phó tổng Lục sao.
Hai người thân mật mà nói chuyện với nhau, người bên cạnh không cao hứng, Lục Uyển Đình nhìn hai người tay trong tay, mở miệng nói, "Chị có thể bãi nhiệm chức phó tổng."
Lục Vân Tạ vừa nghe lời này, lập tức rút tay lại, "Chị, em đi về văn phòng chuẩn bị tư liệu họp."
Từ văn phòng tổng tài đi ra, Lục Vân Tạ đối mặt trực tiếp với đoàn người Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật vừa tới, trợ lý Tô đi phía trước, bên cạnh còn có trợ lý Hoa, giám đốc Trần và giám đốc Lưu.
"Phó tổng Lục." Trợ lý Tô dừng bước chân, thay trợ lý của Lục Vân Tạ mà nhắc nhở cô nửa tiếng sau mở họp.
Ánh mắt Lục Vân Tạ dừng ở đoàn người Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật nhìn qua nhìn lại, cuối cùng mắt vẫn nhìn trợ lý Hoa, "Ừm, tôi biết rồi."
Theo tầm mắt của cô, lời này giống như là đang nói với trợ lý Hoa vậy.
Trợ lý Hoa có một loại cảm giác không nói thành lời, giống như bị một cây châm đâm đi đâm lại, không có cảm giác đau, mà lại tê tê dại dại ngứa.
Sau khi chờ trợ lý Tô và Lục Vân Tạ nói chuyện xong, Trần Giang Sơn mới lên tiếng, "Xin chào, phó tổng Lục."
Lục Vân Tạ mỉm cười gật đầu chào lại, đi lướt qua họ trở về văn phòng của mình.
Trần Giang Sơn và Lưu Ngâm đi theo trợ lý Tô vào văn phòng, trợ lý Hoa cũng đi theo nhưng bước chân có vẻ chậm hơn, lúc vào cửa còn quay đầu nhìn lại.
Đột nhiên không phòng hờ lại đối diện với Lục Vân Tạ.
Hôm nay, Lục Vân Tạ mặc bộ tây trang màu trắng, vóc dáng thon thả, nghiêng đầu nhìn về phía cô, tóc dài màu nâu hơi rũ trên vai, gương mặt có nét lạnh lùng giống như Lục tổng, khác hẳn so với những lần gặp trước, một người mà có hai khí chất khác nhau.
Không xong rồi, có cảm giác động tâm.
Trợ lý Hoa nghe được tiếng tim đập rộn ràng của mình, càng đập càng nhanh.
Bỗng nhiên, Lục Vân Tạ cười với cô một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt quay đầu đi.
Hô hấp trợ lý Hoa nghẹn lại, tâm đã rung động rồi.
Ngây người trong chốc lát, Trần Giang Sơn và Lưu Ngâm từ văn phòng tổng tài đi ra, Lục tổng bảo trợ lý Tô mang các cô đến phòng cho khách, ngồi nghỉ ngơi chuẩn bị nửa tiếng sau mở họp.
Trợ lý Tô đi rồi, Lưu Ngâm bắt đầu nhiều chuyện, "Trợ lý Hoa, sao cô lại không đi vào văn phòng Lục tổng?" Hắn đánh giá trợ lý Hoa từ trên xuống dưới, "Còn nữa, sao mặt cô đỏ vậy? Có phải nhìn trúng ai rồi không?"
Trợ lý Hoa che mặt, "Tôi không có, đừng có nói bậy, anh mà nói bậy tôi méc Kỳ tổng đó."
Lưu Ngâm, "....." Chuyện này có liên quan gì đến Kỳ tổng.
Trần Giang Sơn cười to, hắn cầm lấy cái ly nước nóng thổi thổi cho bớt nóng, ánh mắt trợ lý Hoa như kiểu tôi biết hết rồi nhé, "Hoá ra trợ lý Hoa coi trọng phó tổng Lục nha."
"Tôi làm gì có coi trọng phó tổng Lục!" Trợ lý Hoa mang theo gương mặt đỏ bừng mà cãi lại.
Lưu Ngâm đi đến bên cạnh Trần Giang Sơn, hai người đàn ông to lớn nhìn trợ lý Hoa từ trên xuống, khoanh tay lại như đang thẩm vấn, nghiêm túc nói, "Thẳng thắng thì khoan hồng, kháng cự thì sẽ bị nghiêm trị, trợ lý Hoa cô thành thật mà khai báo, bắt đầu từ lúc nào mà thương nhớ phó tổng Lục?"
Hai người họ một rắn một mềm, Trần Giang Sơn trêu ghẹo, "Trợ lý Hoa thật sự rất yêu Kỳ tổng a, không thể ở bên nhau cho nên phải đi đường vòng, trở thành chị em đồng hao với Kỳ tổng, dùng cách như vậy thì có thể ở bên Kỳ tổng cả đời rồi."
*Chị em đồng hao: ý chỉ hai người cùng làm dâu cho một gia đình.
Kẽo kẹt... cửa bị đẩy ra.
Câu nói cuối cùng của Trần Giang Sơn đã bị Kỳ Thanh nghe được, Kỳ Thanh làm mặt lạnh, "Nói hươu nói vượn gì đó?"
Vừa thấy Kỳ tổng đến, sói xám liền biến thành thỏ con, Trần Giang Sơn thu hồi vẻ mặt bỡn cợt, cúi đầu không dám nói nữa, mắt liền liếc liếc về phía trợ lý Hoa.
Trợ lý Hoa chột dạ, không dám méc Kỳ tổng, nói sang chuyện khác, "Kỳ tổng, sao chị lại đến đây?" Cô nhìn đồng hồ, cuộc họp còn 10 phút nữa bắt đầu.
"Cùng với các cô các cậu đến phòng họp." Nghĩ đến chuyện lúc nãy Kỳ Thanh cho rằng họ chỉ nói đùa, cũng không hỏi đến cùng, ngồi xuống sô pha.
Trợ lý Hoa lập tức trong túi lấy hồ sơ ra đưa.
Kỳ Thanh nhận lấy hồ sơ tuỳ ý là lật lật, nhìn thấy thời gian không cách biệt lắm, dẫn người đi đến phòng họp nhỏ.
Nhân viên hai bên chia ra ngồi đối diện nhau, chỉ cần họp với Kỳ tổng thì vẻ mặt luôn dịu nhẹ, ánh mắt thì dịu dàng, ai nhìn vào cũng biết là vì ai rồi.
Không khí cuộc họp rất thoải mái, bên này Lục Uyển Đình đưa ra yêu cầu và điều kiện, Kỳ Thanh đánh giá lại phương án, hai bên cùng thảo luận về các điều khoản hợp tác khai thác khu dân cư AI.
Trải qua hơn 1 tiếng thảo luận, dự án hợp tác về khu dân cư AI chính thức được ký kết.
"Lục tổng, hợp tác vui vẻ." Trong công việc, hai người vẫn nên có hình thức một chút, Kỳ Thanh đưa hợp đồng cho trợ lý Hoa lưu giữ, cùng Lục Uyển Đình bắt tay.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Lục Uyển Đình nhéo nhéo tay cô, rõ ràng là đã vượt qua quy chuẩn của bắt tay.
Bị Lục Uyển Đình trêu ghẹo, tim Kỳ Thanh lập tức đập gia tốc, cơ thể cũng bị ảnh hưởng mà nóng lên, chỉ là một cái bắt tay thôi mà đã vậy.
Cảm giác được tay Kỳ Thanh đổ mồ hôi, khoé môi Lục Uyển Đình cong lên, cười dịu dàng, "Kỳ tổng, hợp tác vui vẻ."
Kỳ Thanh bảo đám người Trần Giang Sơn đi về công ty trước, cô và Lục Uyển Đình còn có chuyện khác cần bàn với nhau.
Ba người bọn họ cho cô một ánh mắt ý bảo chúng tôi hiểu rồi, trợ lý Tô đưa bọn họ đi xuống.
Kỳ Thanh thực sự còn có việc cần nói với Lục Uyển Đình. Ngày hôm qua, bên Song Hoa cùng với Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật hợp tác, thực ra có liên quan đến dự án khu dân cư AI này.
Những việc này vốn dĩ định tối hôm qua về nhà rồi nói, nhưng mà...
Nhớ lại bản thân mình tối hôm qua chịu không nổi mà xin tha, Kỳ Thanh nhấp vài ngụm trà do Lục Uyển Đình pha, nhanh chóng xoá bỏ mấy cái hình ảnh kia.
"Bên Song Hoa chọn công ty của em để phát triển phần mềm cho đồ dùng gia dụng, nói cách khác thì Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật cùng với Song Hoa kiếm tiền từ công ty của chị."
Công ty của phu nhân kết hợp với công ty khác để kiếm tiền trên công ty của mình, không biết cảm giác sẽ như thế nào?
Ngón tay Lục Uyển Đình vuốt nhẹ miệng của chén trà, ánh mắt sâu sa nhìn Kỳ Thanh còn mang theo ý cười.
Tập đoàn Lục Thị cũng không có tổn thất gì, khu dân cư AI cũng xoay quanh từ các trang thiết bị có thể dùng công nghệ AI, từ đồ gia dụng đến người máy quản gia cho đến hệ thống an ninh, từ trong ra ngoài đều đồng bộ hoá với nhau bằng hệ thống AI, không có công ty Song Hoa thì dự án này cũng sẽ yêu cầu những công ty khác tham gia đấu thầu cung cấp sản phẩm thiết bị thông minh.
Chẳng qua, Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đã có sẵn đối tác làm cái này, thì việc cung ứng thiết bị gia dụng dễ dàng hơn.
"Chúng ta là cùng nhau kiếm tiền." Trầm mặc một lát, Lục Uyển Đình lại cười tươi.
Cô buông chén trà trong tay, đổi vị trí từ ngồi đối diện thành ngồi bên cạnh Kỳ Thanh, hai người vừa nói chuyện chính sự Lục tổng và Kỳ tổng, giờ lại thành thê thê thân mật với nhau.
"Kỳ tổng, chuyện công nói xong rồi, chúng ta có phải nên làm một chút chuyện tư không?" Tay Lục Uyển Đình đặt lên eo Kỳ Thanh.
Tim Kỳ Thanh lại đập nhanh, cô cho rằng Lục Uyển Đình muốn ở văn phòng làm chuyện không đứng đắn, vội vàng đè cái tay đặt trên eo mình, "Đừng có làm bậy, lát nữa Vân Tạ còn đến đây."
"Con bé tới cũng chả sao." Phản ứng của Kỳ Thanh quá đáng yêu, một giây trước vẫn còn là Kỳ tổng rất có khí thế, ở trong vòng tay của cô, lập tức biến thành phu nhân nhỏ thẹn thùng.
Vân Tạ đến cũng không sao ư? Kỳ Thanh ngước mắt nhìn Lục Uyển Đình, xem ra việc tư mà Lục Uyển Đình nói với cô không phải cái loại mà cô nghĩ.
"Vậy chúng ta nói chuyện tư gì?" Kỳ Thanh hỏi.
Ánh mắt Lục Uyển Đình ôn nhu nhìn Kỳ Thanh, nâng cái cằm Kỳ Thanh lên nhẹ nhàng mà hôn lên đó, như vậy vẫn chưa đủ, cô đem Kỳ Thanh ấn ở trên sô pha mà hôn sâu.
Như vậy Vân Tạ đến cũng không có gì sao?
Kỳ Thanh thất thần, nhưng chỉ mấy giây, cô lập tức đáp lại Lục Uyển Đình, làm cho nụ hôn kia càng thêm nóng hơn.
Trà trong ly cũng đã lạnh, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, nhẹ nhàng mà giúp cô lau vệt nước ở trên môi.
Kỳ Thanh nhẹ thở dốc, "Đây là việc tư mà chị nói sao?"
"Không phải." Lục Uyển Đình cười vui vẻ, "Do em đáng yêu quá làm cho chị muốn hôn em."
Tâm thật vất vả mới bình ổn lại bị trêu tiếp, bên tai Kỳ Thanh nóng lên.
Lục Uyển Đình giúp cô sửa lại quần áo cùng với tóc bị lộn xộn, rồi rót cho Kỳ Thanh một ly trà mới, "Ôn Nguyệt nhắc nhở chị, yêu cầu tân nương phải tiến hành rèn luyện thân thể trước khi cử hành hôn lễ một tháng, cho nên tháng này chúng ta phải ngủ sớm dậy sớm..."
"Sao Ôn Nguyệt không nói với em?" Kỳ Thanh lấy điện thoại ra nhìn wechat, không có tin nhắn nào của Ôn Nguyệt.
Mắt Lục Uyển Đình nhìn vào dấu hôn lấp ló bên cổ áo sơ mi Kỳ Thanh, rất bình tĩnh mà nói, "Cô ấy cảm thấy việc này nên yêu cầu chị khống chế."
Chương 179: U oán.
Vì đảm bảo cho ngày cưới hai vị tân nương xinh đẹp từ trong ra ngoài, cần phải dưỡng nhan sắc cùng với tinh thần, ngủ sớm dậy sớm và nghỉ ngơi đúng giờ, về phương diện ăn uống cũng có yêu cầu riêng biệt.
Mấy chuyện khác thì quá dễ rồi, nhưng mà chuyện ngủ sớm dậy sớm thì quả là làm khó hai vị đang trong dư củi dư lửa.
Buổi tối 9h, Kỳ Thanh đi vào nhà tắm, Lục Uyển Đình muốn đi vào theo, phát hiện tay cầm vặn không được.
Khoá cửa sao?
Từ lúc ở chung đến nay, đây là lần đầu tiên Kỳ Thanh khoá cửa nhốt cô ở bên ngoài.
Lục Uyển Đình có chút bức mộng, nhìn nhìn vào cái tay cầm mấy giây, lại thử vặn lần nữa.
Trong nhà tắm, Kỳ Thanh đứng dưới vòi hoa sen nhưng mặt nhìn về hướng cửa nhà tắm, thấy được một thân hình như ẩn như hiện ở ngoài cửa, nghe tiếng động vặn khoá cửa, nhịn không được mà bật cười.
Xác định cửa mở không được, Lục Uyển Đình cười lắc đầu, đi ra phòng khách, ngồi trên sô pha chờ Kỳ Thanh.
Ngồi xem tivi một lúc lại thấy nhàm chán, Lục Uyển Đình đi vào nhà bếp, lấy chanh từ tủ lạnh ra, rửa sạch rồi cắt thành miếng mỏng bỏ vào trong ly, lại bỏ vào đó hai muỗng mật ong, pha thành hai ly chanh mật ong.
Chanh mật ong có tốt cho cổ họng, kháng viêm, thêm vitamin c từ chanh rất tốt cho việc thanh lọc cơ thể dưỡng da, còn giúp hạ hoả.
Cầm ly mật ong nhìn vào cửa nhà tắm, có một cảm giác bất lực, chuyện muốn làm lại không thể làm được, mà đã như vậy thì càng muốn làm, Lục Uyển Đình cảm giác cơ thể mình nóng lên, cổ họng thì khát khô, Lục Uyển Đình bưng ly chanh mật ong lên uống, hoả không được áp xuống mà còn thêm vị chua.
Uống hết một ly nước vào bụng mà Kỳ Thanh còn chưa tắm xong.
Lục Uyển Đình đổi tư thế, nằm nghiêng người trên sô pha, đem cái gối biến thành Kỳ Thanh mà ôm vào trong lòng, kiên nhẫn chờ Kỳ Thanh tắm xong.
Gội đầu xong, Kỳ Thanh lấy sữa tắm đổ vào bông tắm, xoa xoa cho lên bọt, sau đó ngửa đầu mà lấy bông tắm cọ quanh cổ.
Bông tắm màu xanh cọ qua làn da trắng nõn, lướt qua chỗ nào thì để bọt xà phòng lại ở đó, da cô hơi mẫn cảm, dùng sức một chút liền tạo thành vết đỏ.
Kỳ Thanh nhớ tới những lúc cùng tắm chung với Lục Uyển Đình, dùng bông tắm mà chơi đùa trên người cô... lau lau lau... những hình ảnh không được trong sáng mấy cứ quanh quẩn trong đầu.
Kỳ Thanh che mặt lại, sao lại thế này, một người không thể nào tắm rửa dễ hơn sao?
Cô nhanh chóng thu hồi mấy cái hình ảnh không trong sáng kia, tập trung mà tắm cho xong.
Sau 10 phút, cuối cùng cũng tắm xong.
Cô ở trong nhà tắm làm khô tóc, thay áo tắm trên người thành áo ngủ, Lục Uyển Đình ở bên ngoài chờ đến phát chán thì cô từ nhà tắm đi ra.
Buổi tối sợ không kìm chế được, Kỳ Thanh mặc áo ngủ của Lục Uyển Đình, áo ngủ màu xanh chất liệu tơ tằm, trên đó còn thêu mấy con hạc, nhìn trông có vẻ cấm dục.
Nhìn thấy áo ngủ của mình ở trên người Kỳ Thanh, ánh mắt Lục Uyển Đình sáng lên, đem cái này biến thành một loại ám chỉ.
Ôn Nguyệt nhắc nhở các cô dậy sớm ngủ sớm, đâu có nghĩa là không được làm gì.
Vận động trước khi ngủ cũng trợ giúp cho giấc ngủ ngon hơn, khống chế tốt được số lần là được rồi.
Phản ứng của Lục Uyển Đình đều nằm trong mắt Kỳ Thanh, trái tim nhỏ của cô ngày nào cũng đập điên cuồng, cơ thể kích động còn mang theo chờ mong mà có chút run run.
Khoan đã, các cô phải dậy sớm.
Kỳ Thanh tự nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không thể câu dẫn Lục Uyển Đình, thực ra người cần khống chế chính là cô, một khi cô kích động nhào lên, Lục Uyển Đình làm sao mà có thể từ chối.
Kỳ Thanh đứng cách một cái bàn mà nói chuyện với Lục Uyển Đình, "Chị khi nào thì đi tắm? Em muốn lên giường."
Lục Uyển Đình buông cái gối ra, bưng ly chanh mật ong ở trên bàn đưa cho Kỳ Thanh, "Uống xong nước rồi lên giường năm đi em."
"Em đánh răng rồi." Ngoài miệng thì nói đánh răng rồi nhưng mà cơ thể vẫn thành thật hơn cái miệng, tay lập tức nhận lấy ly nước trong tay Lục Uyển Đình.
Không cẩn thận đụng trúng ngón tay Lục Uyển Đình, ngọn lửa nhỏ trong cơ thể vừa mới áp xuống lại bị nhóm lên, Kỳ Thanh nhanh chóng uống nước hạ hoả.
Mới uống vào thì có chút khổ, uống xong rồi thì vị chua trong miệng biến thành vị ngọt.
Nhìn Kỳ Thanh uống nước, Lục Uyển Đình nuốt nước miếng theo. Làm sao bây giờ? Cô càng nhìn phu nhân càng có cảm giác muốn yêu.
"Uống chậm một chút." Lục Uyển Đình vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh Kỳ Thanh, Kỳ Thanh uống một hơi đã hết ly, đem cái lý nhét vào trong tay Lục Uyển Đình, sau đó như đi vào nhà vệ sinh như muốn trốn.
Lục Uyển Đình: "...." Sao lại vậy? Kỳ Thanh gấp như vậy sao?
Kỳ Thanh lấy nước súc miệng, từ nhà vệ sinh đi ra, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ mở ra, Lục Uyển Đình nhìn nhìn cái ly trong tay, nhìn lại hướng phòng ngủ, quả nhiên là phu nhân nhà cô đang sốt ruột a.
Trước khi ngủ, Kỳ Thanh mở lịch trình làm việc của ngày mai lên xem, xác định không có việc gì đặc biệt, đem điện thoại đặt lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống ấp ủ buồn ngủ.
Đem tiếng nước trong nhà tắm biến thành tiếng mưa rơi, thực nhanh cơn buồn ngủ cũng tới.
Trong cơn nửa mộng nửa tỉnh, một góc chăn bị người ta nhấc lên, Kỳ Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, Lục Uyển Đình đã tắm xong, cũng thay áo ngủ rồi lên giường.
Áo ngủ Lục Uyển Đình mặc sao lại là áo của cô?
Kỳ Thanh híp mắt nhìn nhìn, Lục Uyển Đình vươn tay tắt đèn trong phòng, ngón tay thon dài đặt lên trên eo của cô, nhẹ nhàng mà kéo cô vào trong ngực.
Ở phía dưới chăn, Kỳ Thanh sờ sờ bả vai Lục Uyển Đình, một lát tay lại di chuyển xuống phía dưới váy, tay xâm nhập vào trong váy ngủ vén một góc váy lên.
Lục Uyển Đình bị cô trêu chọc, hơi thở dồn dập, tay tìm lấy người đang trong ngực mình, tìm đến cánh môi kia mà dán lên.
Kỳ Thanh lui về sau, buông góc váy tay đặt lên eo Lục Uyển Đình, "Sao chị mặc váy ngủ của em?"
Dưới bầu không khí tốt như vậy, Kỳ Thanh còn đặt ra được câu hỏi đó sao? Lục Uyển Đình hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó cười thoải mái, hạ giọng hỏi, "Em không thích sao?"
"Thích." Kỳ Thanh cong môi lên, vẫn còn nhớ rõ việc ngủ sớm dậy sớm, Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, "Ngủ thôi, ngủ ngon."
"Em muốn ngủ sao?" Đã đến mức này mà Kỳ Thanh còn cự tuyệt là sao?
Lục Uyển Đình vuốt ve phía sau lưng Kỳ Thanh, chậm rãi mà vẽ ra vài vòng tròn, cảm giác được cơ thể Kỳ Thanh ở trong ngực cô dần dần nóng lên, Lục Uyển Đình cúi người tới gần, bỗng nhiên Kỳ Thanh xoay người.
Kỳ Thanh xoay người đưa lưng về phía Lục Uyển Đình, ôm lấy cái tay xấu xa vừa mới vẽ mấy vòng kia, nói, "Sắp mười giờ rồi, ngủ thôi."
"Được, đi ngủ. Ngủ ngon." Lục Uyển Đình cũng không có nói không ngủ được, chỉ là để môi dán lên cổ Kỳ Thanh, lại khiêu khích trêu chọc Kỳ Thanh, hôn như có như không.
Làm người ta không tê dại không được mà.
Kỳ Thanh lấy tay Lục Uyển Đình, nhích xa ra một chút.
Cô mới vừa kéo ra chút khoảng cách thì Lục Uyển Đình lập tức dán sát lên, đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực, "Không được cách xa chị như vậy."
Xa sao? Xa chỗ nào?
Nằm trong vòng tay ấm áp Kỳ Thanh cũng không muốn động đậy, cô ngoan ngoãn nằm trong ngực Lục Uyển Đình.
Nghe tiếng tim đập của nhau, giọng nói nhẹ nhàng ve vãn bên tai, "Em thực sự muốn đi ngủ sao?"
Không muốn, một chút cũng không muốn.
Nhưng mà Kỳ Thanh trái với lương tâm gật đầu, ở trong không gian yên tĩnh mà ừ một tiếng.
Ôm cơ thể mềm mại trong ngực, Lục Uyển Đình làm sao muốn đi ngủ, áo ngủ tơ tằm mỏng manh, vuốt ve lên đó sẽ tạo một cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương, Lục Uyển Đình đặt tay lên đó mà vuốt ve nhẹ nhàng.
"Uyển...Đình." Hô hấp của Kỳ Thanh trở nên gấp gáp, tay nắm chặt chăn quay đầu, đôi môi chạm vào cằm Lục Uyển Đình, "Chúng ta...10h30 ngủ đi."
Lục tổng rất nhạy bén, cô xoa xoa Kỳ Thanh, cong khoé môi lên cười đắc ý, cô ý hỏi lại Kỳ Thanh, "Ý tiểu Kỳ tổng là sao ấy nhỉ?"
Kỳ Thanh vuốt ve mặt Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cười, đương nhiên là biết cô có ý gì rồi, Kỳ Thanh hôn hôn lên khoé môi kia, "Em còn có phần hồ sơ chưa xem xong, em dậy đi xem."
"Xem hồ sơ gì?" Lục Uyển Đình trở mình, cởi váy ngủ trên người ra, cúi người cởi nút thắt áo ngủ của Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh cười câu lấy cổ Lục Uyển Đình, "10h30 đi ngủ nha." Nụ hôn nhẹ nhàng cứ thế chạy dọc trên cơ thể của Kỳ Thanh không ngừng lại, Kỳ Thanh ngẩng đầu đón nhận, kìm chế gì đó, bỏ qua một bên đi.
Không biết từ lúc nào Lục Uyển Đình đã bật đèn lên, Kỳ Thanh mở mắt, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Lục Uyển Đình, cô thẹn thùng quay mặt chôn vào trong gối.
Hơi thở nóng rực ở bên má Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình đến gần nói, "Nhìn chị."
Cơ thể Kỳ Thanh run lên, cô cắn môi dưới, không chịu quay đầu.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt mà đã qua luôn 10h30.
Kỳ Thanh vô lực mà nằm trong ngực Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình vỗ nhẹ phía sau lưng, dỗ Kỳ Thanh ngủ, cô nhìn đồng hồ ở trên bàn, hiện tại đã là 11h20, Kỳ Thanh che mặt, đêm mai phải đi ngủ sớm một chút, không thể câu dẫn Lục Uyển Đình.
Không đúng, Kỳ Thanh nhìn nhìn Lục Uyển Đình, rõ ràng là Lục Uyển Đình dùng những động tác không ngừng trêu chọc cô, cho nên chính cô không thể nào kìm chế được.
Đầu sỏ gây tội cho việc ngủ trễ chính là Lục Uyển Đình.
Bỗng dưng trong đầu như sáng tỏ, vì sao Ôn Nguyệt lại đi nhắc nhở Lục Uyển Đình khống chế.
Nhưng mà như vậy thì có ích gì? Trong lòng Kỳ Thanh thở dài, cho dù Lục Uyển Đình có thể khống chế, nhưng mà chính cô kìm chế cũng không được, một cái hơi thở, một cái ôm, cô đã đắm chìm vào trong đó.
Cách tốt nhất chính là ngủ riêng.
Nhưng mà cái này càng không làm được.
"Đêm mai, chúng ta chia chăn ra ngủ được không?" Kỳ Thanh nói.
Lục Uyển Đình không có trả lời liền, mà trầm mặc nửa phút mới nói, "Em xác định là nửa đêm không bò vào trong ngực chị chứ?"
Kỳ Thanh không còn lời gì để nói.
Lục Uyển Đình cười ôn nhu, chỉnh sửa lại các góc chăn, an ủi Kỳ Thanh, "Lúc này cũng không tính là trễ lắm."
So với mấy ngày trước thì đúng là không có trễ, vẫn còn tính là sớm.
Làm việc và nghỉ ngơi theo kế hoạch, chỉ chớp mắt, khoảng cách đến ngày cưới chỉ còn có một tuần.
Họp xong với nhân viên cấp cao như thường lệ trở về văn phòng, Kỳ Thanh ngửa đầu dựa vào ghế xoa xoa giữa mày, thật mệt mỏi.
"Kỳ tổng, có muốn em giúp chị pha một ly trà bổ nguyên khí?"
Trợ lý Hoa buông hồ sơ trong tay xuống, chuẩn bị đi pha tách trà, Kỳ Thanh vội cản cô lại.
Mỗi ngày đều mắc nghẹn, giờ còn uống trà bồi bổ, thế nào cũng muốn xuất huyết.
"Giúp tôi pha trà hoa cúc đi." Kỳ Thanh ngồi thẳng người dậy, mở hồ sơ ra nói, "Bảo trợ lý Cao vào đây."
Hôn lễ cũng chỉ còn mấy ngày nữa, cô chắc chắn không thể nào có thời gian dành cho công ty nhiều, cho nên cần phải sắp xếp lại.
Buổi chiều, cô và Lục Uyển Đình đến trung tâm triển lãm Giang Lâm xem trang trí tiệc cưới, ở tại đó nghe Ôn Nguyệt hướng dẫn trình tự tổ chức hôn lễ.
Cảm giác xem trang trí tiệc cưới thực tế và xem trên điện thoại thực không giống nhau.
Nhân viên vẫn đang trang trí sân khấu, vì để tạo ra cảnh trời ảo mộng thật đẹp, trên sân khâu lắp đặt màn hình led tạo không gian ba chiều, làm mắt người nhìn có cảm giác chấn động, chìm đắm trong đó.
Ôn Nguyệt nghiêng người nhìn các cô, chỉ vào sân khấu hôn lễ, "Thời gian bắt đầu hôn lễ 06h07 phút, ba của Kỳ tổng sẽ vòm hoa kia đem con gái giao cho Lục tổng."
Các trình tự tổ chức trong hôn lễ các cô đều biết, nhưng có một việc mà đến bây giờ các cô mới biết, chính là trước ngày tổ chức hôn lễ một ngày, hai người phải tách ra về nhà của mình, cho đến khi hôn lễ bắt đầu mới được gặp nhau.
Rời khỏi trung tâm triển lãm Giang Lâm, Lương Khiếu lái xe, Kỳ Thanh ngồi ở ghế sau với Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình hỏi, "Chúng ta có nên sửa lại trình tự tổ chức hôn lễ không?"
"Chị muốn sửa chỗ nào?" Kỳ Thanh vẫn còn đang thất thần vì phải tách nhau ra, không được ngủ cùng nhau.
Lục Uyển Đình dán sát người vào Kỳ Thanh nói, "Cùng nhau xuất phát đến nơi tổ chức hôn lễ đi."
Trong nháy mắt Kỳ Thanh lập tức vui vẻ, ngay sau đó phải áp xuống chút vui vẻ này, nghiêng đầu dựa lên vai Lục Uyển Đình, "Cái này sợ không đổi được."
"Không đổi được sao...." Lục Uyển Đình u oán nhìn cô, "Chị làm sao có thể để em gái được gặp cô dâu của chị trước chứ."
Danh Sách Chương: