Mục lục
Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Nhất Điểm Bạch và Kim Mao tắm rửa xong, biết lợi dụng chân khí hong khô bộ lông của mình. Nhìn chúng nó *** thần phấn chấn, bộ dáng sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân càng thêm yêu thích, nhào tới ôm chúng nó.

Lôi Duệ Lân khẩn cầu nhìn Tần Miễn “Phụ thân, buổi tối ta muốn ngủ cùng bọn Kim Mao”

Tần Miễn gật đầu “Có thể.” Sau khi Nhất Điểm Bạch, Kim Mao tu luyện, chấy rận gì gì căn bản không thể tới gần chúng, để con trai ngủ cùng chúng một tối cũng không sao.

Ăn xong cơm chiều, Tần Miễn trải thảm dày lên nền đất phòng Lôi Duệ Lân. Hai đứa con tắm táp xong, vui mừng nhảy lên thảm lăn lộn với Nhất Điểm Bạch, Kim Mao. Hồi Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân còn nhỏ, rất nhiều thời điểm Tần Miễn, Lôi Thiết bận rộn, đều do Nhất Điểm Bạch, Kim Mao phụ trách trông nom bọn nhóc. Tình cảm của Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân dành cho Nhất Điểm Bạch, Kim Mao vô cùng sâu đậm, mà trong lòng Nhất Điểm Bạch, Kim Mao, hai vị tiểu chủ nhân cũng càng trọng yếu. Hai con thú mặc cho Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân ôm ấp xoa nắn, mỗi lần hai đứa vì chạy nhanh quá mà sắp té ngã, đều sẽ đúng lúc kéo chúng lại.

Tần Miễn dặn hai đứa con không được chơi quá muộn, rồi quay về phòng hắn với Lôi Thiết. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết đã tắm rửa xong, mặc mỗi cái áo ngủ, tựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách.

Tần Miễn đi vào buồng tắm, thấy áo ngủ sạch sẽ đặt trên ghế cạnh thùng tắm, biết là ai làm, mỉm cười, nhanh chóng tắm rửa xong rồi lăn lên giường, bổ nhào vào ai kia đang xem sách.

Lôi Thiết hôn môi hắn một cái, để sách xuống tủ đầu giường, ôm hắn cùng nhau nằm xuống.

Tần Miễn nằm đè lên người y, dùng chân cọ xát y “Ngày mai ta cũng tiến cung. Không biết rốt cuộc Hiếu Huệ đế đánh chủ ý gì nữa, không đi theo ta không thể an tâm.” “Ừ. Ta hạ triều sẽ về đón các ngươi.” Tay Lôi Thiết luồn vào trong áo ngủ đối phương…

Ngày kế, khi Lôi Thiết hạ triều trở về, Tần Miễn, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đã sẵn sàng mọi thứ. Mấy loại điểm tâm làm tặng Hiếu Huệ đế đều chứa trong hộp đựng hình tròn. Nhất Điểm Bạch, Kim Mao cũng trang điểm một phen, Nhất Điểm Bạch mặc một mã giáp vân xéo đỏ thẫm, trên cổ buộc nơ hồng, kiêu ngạo mà ưu nhã Kim Mao cũng mặc đồ, chiếc áo cổ tròn không tay màu lam ôm khít cơ thể cao lớn của nó, uy vũ tiêu sái.

Chờ Lôi Thiết đổi qua xiêm y, một nhà sáu miệng ra cửa. Tần Miễn và Lôi Thiết cưỡi ngựa, Lôi Thiết xách hộp đồ ăn không rõ trọng lượng trong tay. Nếu Nhất Điểm Bạch và Kim Mao đến kinh thành, không thể đưa chúng vào không gian không lộ mặt được, cũng không có khả năng giam chúng trong phủ Trấn quốc công mãi. Tần Miễn cố ý để người kinh thành quen với sự tồn tại của chúng, bảo Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân chia ra cưỡi Nhất Điểm Bạch và Kim Mao.

Người có thể thu phục được sói và gấu cũng không kỳ lạ, trong kinh thành có Thuần thú sư, thường xuyên dẫn theo đủ loại động vật ra ngoài biểu diễn. Thế nhưng hai ngựa một sói một gấu dưới tình huống không bị người cố ý điều khiển, vẫn có thể hài hòa chung sống như thế, hơn nữa trên mình còn mặc quần áo giống như người, không thể không khiến người khác ngạc nhiên. Hai bên đường rất nhanh tụ tập một đám đông, vẻ mặt ngạc nhiên xem náo nhiệt.

Lôi Duệ Lân cười tủm tỉm, liên tục vẫy tay chào dòng người hai bên, nháy mắt với Tần Duệ Kỳ, ý bảo ca cũng vẫy chào đi.

Trong mắt Tần Duệ Kỳ thoáng hiện một tia bất đắc dĩ, dáng vẻ đó trông giống Lôi Thiết như đúc, nghĩ cho Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, cậu nhóc vẫn nâng tay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc vẫy tay khiến người yêu thích, cũng khiến người buồn cười.

Lão bá tánh nhìn hai tiểu huynh đệ một cười tươi rói một không biểu cảm, cảm thấy đều đáng yêu cả, hớn hở vẫy tay chào lại.

Ánh mắt Tần Miễn ngập tràn ý cười.

Làm đường phố bị tắc nghẽn cũng không tốt, hắn và Lôi Thiết giương roi thúc ngựa chạy chậm. Nhất Điểm Bạch Kim Mao thoải mái mà khiêu dược, theo ở phía sau.

Cổng hoàng cung, bốn nội thị sớm đã ở đây chờ sẵn, từ xa xa nhìn thấy thân hình cao to của sói gấu, âm thầm run run, thấy rõ hai tiểu hài tử ngồi trên lưng sói gấu mới trấn định lại.

“Bái kiến Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân!”

“Miễn lễ.” Lôi Thiết và Tần Miễn nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho một nội thị.

Một nội thị khác cung kính nói: “Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, Hoàng thượng đang ở Ngự hoa viên, thỉnh đi theo nô tài.”

Lôi Thiết phân phó một nội thị khác “Ngươi đi trước, bẩm báo cho Hoàng Thượng.”

Nội thị kia hành lễ rồi chạy nhanh đi, đương nhiên là báo cho Hoàng thượng biết Nhất Điểm Bạch và Kim Mao không phải bị nhốt trong ***g sắt đưa tới.

Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân từ trên lưng Nhất Điểm Bạch, Kim Mao nhảy xuống, vững vàng chạm đất.

Chờ cả nhà Tần Miễn đến Ngự hoa viên, không hề bất ngờ khi phát hiện trong Ngự hoa viên, cách mỗi một trượng đều có một cấm vệ quân võ trang toàn thân eo lưng thẳng tắp, đề phòng nhìn chằm chằm Nhất Điểm Bạch và Kim Mao.

Nhất Điểm Bạch, Kim Mao phảng phất như không thấy, ung dung bước tiếp.

Trong đình tứ giác rộng mở, mái hiên cong cong rũ sa liêm bồng bềnh, Hiếu Huệ đế, Thái hậu và Hoàng hậu đều ở. Tần Miễn âm thầm đánh giá, làn da Hoàng hậu và Thái hậu sáng khoẻ hơn so với lần gặp trước nhiều, chắn hẳn đã đang sử dụng cao dưỡng nhan hắn đưa.

Ngoài họ, trong đình còn có một tiểu cô nương phục sức cao quý, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo có sáu phần giống Hiếu Huệ đế, đôi mắt sáng ngời, thân thiết kéo tay Hiếu Huệ đế. Vừa nhìn thấy Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, tiểu cô nương lộ vẻ ngạc nhiên, biểu cảm nóng lòng muốn thử. Vị này là Đoan Ninh công chúa, năm nay mười sáu xuân sanh, vì diện mạo khá giống Hiếu Huệ đế nên được Hiếu Huệ đế cưng chiều vô cùng.

Sau khi Tần Miễn bảo Nhất Điểm Bạch, Kim Mao nằm sấp xuống, cùng Lôi Thiết, hai nhi tử bước lên hành lễ.

Hiếu Huệ đế cao giọng cười “Bình thân.”

“Tạ Hoàng thượng.”

Hiếu Huệ đế ngoắc ngoắc Viên Viên Mãn Mãn, giả vờ nổi giận “Viên Viên, Mãn Mãn, không phải đáp ứng với Hoàng Thượng bá bá là sẽ tới thăm Hoàng Thượng bá bá sao, vì sao lâu như vậy mới đến?”

Viên Viên Mãn Mãn không hề sợ hãi, đi qua, một trái một phải dựa sát vào ngài.

“Hoàng Thượng bá bá thứ tội, ta và đệ đệ mới vừa vào Đông Dương thư viện, cần chút thời gian làm quen” Tần Duệ Kỳ nói.

Lôi Duệ Lân tiếp lời, cười tươi rói “Ta và ca ca đã làm điểm tâm để bồi tội với Hoàng thượng bá bá đấy ạ.”

“Hở? Trình lên đây. Là Viên Viên Mãn Mãn tự tay làm sao?” Hiếu Huệ đế ôm lấy hai nhóc, sắc mặt vui mừng không giống như làm bộ.

Thái hậu, Hoàng hậu và Đoan Ninh công chúa cẩn thận đánh giá Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, ngược lại không cảm thấy ngạc nhiên. Hai đứa nhỏ vẻ ngoài khả ái, đối mặt nhiều quý nhân cũng không chút e ngại, tuổi còn nhỏ đã gan dạ như thế, mặc cho ai cũng sẽ quý mến phần nào.

Nội thị khi nãy tiếp nhận hộp đồ ăn từ tay Lôi Thiết, dâng lên Lý công công.

Lý công công mở hộp đựng ra, tổng cộng ba tầng, Hiếu Huệ đế, Thái hậu, Hoàng hậu cùng Đoan Ninh công chúa không ai không lộ ra vẻ ngạc nhiên. Tầng một là bánh kem to cỡ cái chén, hương thơm nồng đậm, màu sắc rực rỡ, tổng cộng chín cái Tầng hai là pizza mê người, cũng chín chiếc Tầng ba là váng sữa chén(1), vẫn là chín phần. Mỗi một tầng đều phân chia rõ ràng, sáu phần bên trái rất đẹp mắt, ba phần hình dạng không đẹp cho lắm.

Lôi Duệ Lân ngượng ngùng nhe răng cười với Hiếu Huệ đế “Mấy cái khó coi đều là ta và ca ca làm. Còn lại là phụ thân làm.”

Hiếu Huệ đế cười to, vỗ vỗ vai nhỏ của nhóc “Không sao. Viên Viên Mãn Mãn tự tay làm, nhất định rất ngon.”

Lý công công len lén nuốt nước miếng, nhưng không quên chức trách của mình, đang định nếm thử độc trước thì bị Hiếu Huệ đế ngăn cản. Lý công công vội mở hộp dụng cụ ăn chuyên dụng của Hoàng đế ra, hai tay nâng thìa bạc dâng lên.

Hiếu Huệ đế nhận thìa, xắn một khối bánh của chiếc bánh kem hình dạng xấu nhất, nếm thử, gật đầu “Ừm, ăn ngon lắm.”

Tần Miễn có chút bội phục sự quyết đoán của Hiếu Huệ đế, vậy mà không lo bọn hắn hạ độc trong điểm tâm.

Dĩ nhiên Hiếu Huệ đế có suy xét rồi mới động vào, dù Tần Miễn, Lôi Thiết thật sự muốn gây bất lợi với ngài thì cũng sẽ không lợi dụng nhi tử thân sinh.

Hiếu Huệ đế ăn, cấp Thái hậu, Hoàng hậu và Đoan Ninh công chúa mỗi người một phần bánh kem. Ba người Thái hậu đều không chần chờ, nếm thử bánh kem, khen không ngớt lời.

Hiếu Huệ đế lại cho Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân mỗi đứa một cái.

Mấy người ăn đều hài lòng.

Tần Miễn, Lôi Thiết bình thản đứng một bên.

Hiếu Huệ đế ăn xong bánh kem, nhìn một sói một gấu nãy giờ vẫn nằm úp sấp trên mặt đất, trông ngoan ngoãn vô cùng, bèn hỏi Tần Miễn nuôi bao lâu rồi, bình thường cho ăn những gì…

Tần Miễn sợ Hiếu Huệ đế nổi tâm ngấp nghé Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, trả lời rất cẩn thận.

Không biết Hiếu Huệ đế nhìn ra nỗi lòng của hắn hay không, chỉ cảm thán: “Nhất Điểm Bạch và Kim Mao ngàn dặm tìm chủ, lòng trung thành của chúng so với một số người còn đáng tin hơn. Lý Phúc Thọ, truyền lệnh trẫm, về sau mỗi ngày đều đưa chút thức ăn qua, thưởng Nhất Điểm Bạch và Kim Mao.”

“Dạ, Hoàng thượng.”

Tần Miễn không rõ câu ‘So với một số người còn đáng tin hơn’ của Hiếu Huệ đế có hàm ý khác không, bình tĩnh cùng Lôi Thiết khom lưng tạ ơn.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu Hầu gia đến đây.” Một nội thị từ đằng xa đi tới, bước nhẹ lên, bẩm báo.

Tần Miễn nhìn qua Lôi Thiết ý hỏi.

Lôi Thiết truyền âm nói: “Phụ thân của Hoàng hậu, Trưởng Tôn Vân được Hoàng đế phong làm Uy Viễn hầu, tiểu Hầu gia là đích tử của Uy Viễn hầu, bào đệ của Hoàng hậu, Trưởng Tôn Hách.”

Chốc lát sau liền thấy một nam tử trẻ tuổi bước nhanh đến, đầu đội ngọc quan, một thân bào tím.

Trưởng Tôn Hách hành lễ với mấy người Hoàng thượng.

Hiếu Huệ đế đối với Trưởng Tôn hách hết sức hòa nhã, ngoắc ra hiệu y đến trước mặt “A Hách không cần đa lễ. Sao hôm nay lại rãnh rỗi tiến cung?”

Hoàng hậu thấy thân đệ đệ được Hoàng thượng quý mến, nụ cười rạng rỡ, cùng thấy thơm lây.

Trưởng Tôn Hách nhìn về phía Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, cười nói: “Nghe nói Trấn quốc công mang mãnh thú trong nhà tiến cung, thần hiếu kỳ nên muốn đến xem.”

Luận phẩm hàm, cấp bậc của y thấp hơn Lôi Thiết, nói xong, chắp tay làm lễ với Tần Miễn, Lôi Thiết.

Nhất Điểm Bạch hơi cong thân lên, thấp giọng tru lên với Trưởng Tôn Hách.

Tần Miễn rất bất ngờ, vội nâng tay làm một thủ thế, Nhất Điểm Bạch ngoan ngoãn nằm trở lại.

Lôi Thiết lập tức nói: “Thỉnh tiểu Hầu gia đừng trách.”

Trưởng Tôn Hách không để tâm, mỉm cười “Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, trước kia chúng ta đã gặp nhau.”

Tần Miễn, Lôi Thiết nhìn nhau, mờ mịt.

Trưởng Tôn Hách nhìn thoáng qua Nhất Điểm Bạch, cười nói: “Năm đó nếu không có chuyện ngoài ý muốn, con sói này vốn nên là của ta.”

Tần Miễn đột nhiên nhớ ra “Hoá ra người nọ là tiểu Hầu gia.”

Hiếu Huệ đế hiếu kỳ, Trưởng Tôn Hách lập tức kể lại chuyện năm đó tình cờ bắt được Nhất Điểm Bạch.

Hiếu Huệ đế cũng cảm thán duyên phận kỳ diệu.

Trưởng Tôn Hách quay đầu nhìn Lôi Thiết, ý vị sâu xa nói: “Trấn quốc công nên mau chóng về nhà một chuyến thì hơn.”

Lôi Thiết biến sắc “Thỉnh tiểu Hầu gia nói thẳng.”

Trưởng Tôn Hách ngồi xuống ghế đá, tùy ý nói: “Khi nãy lúc đến đây, ta nghe nói lệnh đường vừa rời khỏi đại lao chưa đến một khắc thì bị giết bỏ mình.”

-Hết chương 179-

Chú giải:

(1) Váng sữa: Từ gốc là ‘song da nãi’ nghĩa là hai lớp váng sữa, ớp dưới đáy và lớp trên cùng, là món điểm tâm nổi tiếng của Hồng Kông làm từ sữa, trứng, đường, tui để váng sữa chén thui nhé.

song da nãi

———-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK