• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm ấy Sở Kiều hồi phủ hơi muộn.

Khi nàng về đến Tú Lệ phủ thì bên phòng Yến Oanh đã ngủ sớm từ lâu. Nàng nhẹ nhàng đắp thêm chăn lên người hài tử. Khuôn mặt ngây thơ trong sáng ấy khiến nàng không khỏi yêu thương trìu mến, bất giác đặt lên má hài nhi một cái hôn nhẹ. Sau đó nàng rảo bước về phòng mình.

Tú Lệ phủ rộng lớn nhưng chỉ có vài người ở nên quang cảnh càng thêm lạnh lẽo lúc về đêm. Nàng lặng lẽ lê mình trên hành lang nhỏ sau một ngày bận rộn tại quân doanh. Quá nhiều việc tồn đọng sau trận chiến đánh quân Khuyển, mà nàng lại ở phủ đệ mình suốt mấy ngày, chả trách khi quay lại thì việc quân cơ đã chất như núi.

Khi nàng làm việc thì ít có người quấy rầy vì họ biết nàng không thích sự phiền nhiễu của người xung quanh. Nên bẵng đi cả ngày, nàng mải miết trong doanh trướng mình phê duyệt quân tình cùng phân bổ tiếp tế dân chúng mà quên chuyện trời đã sập tối từ bao giờ. Nếu không có Nhạn Bình mạnh dạn vào nhắc nhở, có lẽ đêm nay nàng sẽ qua đêm ở quân doanh.

Trong ánh đèn le lói hành lang, đến khúc quanh bước đến phòng của mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Tú Lệ phủ quá rộng cho hai mẫu tử nàng ở một mình nên cả việc di chuyển cũng làm nàng thấy xa xôi.

" Nàng về rồi sao?"

Giọng nói nam nhân trầm ấm trong đêm thanh vắng vang lưng lửng sau lưng khiến nàng ấm lòng, nhẹ nhàng quay người lại phía sau nhìn người vừa xuất hiện.

" Ừ. Ta vừa về đến. Chàng vẫn chưa ngủ sao?"

Yến Tuân nhìn nàng nhu tình dịu dàng, đôi môi khẽ mím nhẹ gật đầu nhưng ánh mắt dường như có nhiều tâm sự lẫn trống trải.

" Việc quân cơ nhiều quá nên ta về hơi trễ. Ta hơi mệt một chút nên về phòng nghỉ sớm đây. Chàng cũng nghỉ ngơi tốt nhé."

Nói đoạn, Sở Kiều ôn nhu nở nụ cười nhìn người thương một chút mới quay người bước đến phòng mình. Mấy hôm nay Yến Tuân có điều gì khác lạ nhưng nàng vẫn chưa thể cảm nhận đó là chuyện gì, vài ngày sau tình hình khá hơn nàng sẽ hỏi chàng tường tận. Nhưng hôm nay quả thật nàng có hơi mệt nên mọi chuyện thư thả hãy trao đổi với chàng. Dù gì chàng cũng ở đây mà, có chạy đằng trời, nàng cũng không để chàng rời khỏi mình thêm được nữa. Sở Kiều nghĩ thế nên lòng trở nên phấn chấn hơi chút, xua đi một ít mệt mỏi trong người, nàng rảo bước càng nhanh hơn về phía trước.

Cả người vừa nhướn đi thì đã bị đôi tay mạnh mẽ của ai đó níu lại từ phía sau. Hơi ấm nam nhân phả vào người làm cái lạnh trên thân thể nàng trở nên êm ái hơn. Khuôn mặt Yến Tuân vừa tầm áp lên vai nàng, nhẹ nhàng cọ má vào mặt nàng khiến người nàng nóng ran.

" Sao vậy? Chàng không ngủ được nữa hã? Mấy hôm liền chúng ta bên nhau rồi, hôm nay ta có chút mệt, ngày khác sẽ bù lại cho chàng, có được không?"

Sở Kiều vừa nói vừa giơ bàn tay mình lên vuốt ve nhẹ khuôn mặt người thương, cảm xúc yêu thương bao nhiêu năm bên nhau như chưa từng dịu lắng, vẫn cứ quanh quẩn rồi quấn quít nhau không rời.

" A Sở. "

...

Không gian dường như đứng lại, vũ trụ càn khôn tạm dừng quay trong chốc lát. Một tiếng gọi "A Sở " nồng đượm vị yêu thương được phát ra từ chất giọng nam nhân trầm ấm. Tiếng gọi yêu thương nàng mong đợi suốt những năm tháng đằng đẵng, cô đơn, mòn mỏi trông người phương Nam, ở Sở Thành. Thanh âm yêu thương trìu mến của người thương cứ ngỡ cả cuộc đời này sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.

" Yến Tuân. Chàng đã trở về thật đó sao? "

Nam nhân vươn đôi tay dài siết chặt người trong lòng, cảm giác nơi cánh tay có vị ươn ướt nước mắt của ai đó vì vui mừng quá thể nên phóng túng ra thật nhiều nỗi niềm nhớ mong.

" Yến Tuân, là chàng thật rồi. Chàng có biết ta rất mong nhớ nhiều không? "

Yến Tuân quay người nàng lại, đối diện với mình, chàng ôn nhu lau nước mắt trên khóe mi nàng, vẫn ngữ khí dịu dàng như mật rót vào tai, khiến Sở Kiều một đời yêu thương da diết mãi không bao giờ dứt.

" Nàng đừng khóc nữa. Không phải ta đã về rồi sao? Đừng trẻ con như lúc trước, nàng bây giờ đã là mẫu thân của hài tử Yến Tuân ta, sao vẫn còn mè nheo như thế nữa chứ? "

" Chàng... chàng thật là..." Hụ hụ hụ... Sở Kiều vươn người đến ôm người yêu vào lòng cho thỏa nỗi niềm nhớ nhung bao ngày. Tuy bên cạnh nhau lâu như thế, nhưng cảm giác vẫn không phải là một Yến Tuân thật sự của những tháng năm bọn họ từng bên nhau. Từng hơi thở, cử chỉ yêu thương và cả thần thái cũng thế, vẫn không thể làm cho nàng một sự tin tưởng tuyệt đối Yến hoàng hôm qua và hôm nay là cùng một người.

Yến Tuân nhu tình vỗ về an ủi người thương trong lòng, bao suy nghĩ miên mang chợt ùa về trong mấy ngày qua.

Chàng vẫn nhớ rõ ràng chuyện của ba hôm trước. Khi đoàn quân của chàng rời khỏi bờ Nhật Lệ một đoạn khá xa đã nghe tiếng A Tinh bảo có người mang quân vụ từ Bắc Yến đến Sở Thành, người nọ cũng đi qua đoạn đường này nên bị quân đội Yến Tuân chặn lại hỏi han. Người nọ cũng chỉ nói có việc chung chung cần đưa đến đế đô. Sau đó Yến Tuân thấy không có gì khả nghi nên cho hắn đi. Nhưng từ sau lúc ấy, chàng thấy tinh thần bất an khôn lường nên bảo A Tinh cho người cấp tốc đuổi theo lính vệ gặng hỏi sự tình. Hóa ra Bắc Sóc quan đang nguy khốn. Một mình nàng âm thầm chống đỡ liều mình vì Bắc Yến cũng không nỡ để chàng biết mà cùng mình quyết tử quyết chiến.

Lúc ấy trong lòng Yến Tuân dâng lên niềm cảm xúc khó tả, vô cùng mãnh liệt và cuồn cuộn sự lo lắng cùng yêu thương dâng trào đối với vị Tú Lệ Vương ấy. Chàng một mình một ngựa chạy trước giải cứu nàng, còn Hắc Ưng nhân cùng A Tinh chạy theo sau.

Vó chiến mã mang người phóng ào ạt đến khu chiến sự. Gió thốc vào người cùng cát bụi khiến đầu óc Yến Tuân quay cuồng bao nhiêu ảo ảnh cùng nhiều cảnh tượng trước mắt hiện lên một lúc rõ ràng hơn.

Hình ảnh A Sở lọ mọ lũi đũi theo đoàn quân của chàng ở chiến sự phía Đông khiến nàng trở bệnh nặng, khiến chàng đau đớn khôn xiết, đêm đến khẽ khàng lau đắp thuốc nơi chân nàng. Một A Sở lầm lũi một mình trên Hồi Sơn trồng trọt canh tác làm hậu phương cho chàng. Một A Sở khóc lóc trong buổi chiều nọ cầu xin chàng tha cho quân đội Trấn phủ Tây nam tiết độ sứ. Một A Sở đau khổ nài nỉ chàng tha cho Gia Cát Nguyệt bên bờ hồ Xích Độ. Một A Sở vì thương người bị chìm dưới sông băng đã liều mình quyên sinh cùng người nọ,...

Bao cảm xúc ùa về như một chuỗi những bi kịch và dằn xé đến đau đớn tận tâm can. Chàng và nàng đã từng có những mảng hồi ức đau đớn đến thế nên khó trách được tự bản thân mình đã băng phong ký ức đối với nàng như một cách bảo vệ chính mình.

Chàng làm sao đối diện với nàng đây khi những gì chàng đã làm khiến nàng phải cô đơn, vò võ một mình trong những năm tháng ấy. Chàng phải làm sao đối diện với chính mình khi nhớ lại những tổn thương nàng đã gây cho mình khi nàng quyết tâm vì một Gia Cát Nguyệt kia mà có ý định quyên sinh cùng với hắn.

Mạch máu khắp nơi như muốn vỡ tung khi từng mảng ký ức tràn về xâm chiếm lấy tâm hồn mình cùng với muôn vàn dằn xé, vết thương chằng chịt khi tận mắt chứng kiến cả gia tộc bị sát hại, những nghi kỵ cùng sự chia rẽ nội bộ tâm phúc Bắc Yến ngày ấy, nhưng âm mưu thủ đoạn đến nhẫn tâm đối với những kẻ chống đối mình... còn có cả lợi dụng người mình yêu thương nhất để đạt dã tâm.

Chàng có còn là chàng, một Yến Tuân thuần chất, phong lãm năm nào cùng đứa bé gái nắm tay sưởi ấm nhau trong ngục thất? Ước mơ về một Bắc Yến thanh bình, thịnh trị liệu đó chỉ có trong hồi ức tốt đẹp từng mang đến Chân Thành hay phải vất vả để đấu tranh có nó, rồi xây dựng, bảo vệ nó như tín ngưỡng suốt đời theo đuổi?

Năm tháng đau thương tủi nhục đã tạo nên một Yến Tuân ngày hôm nay, chàng đã thay đổi chính mình bởi sự mù quáng ấy. Để rồi từng bước đưa người mình yêu thương đi ngày một xa với mình.

A Sở, thời gian có quay ngược trở lại, ta cam tâm vì nàng mà thay đổi số phận.Ta không sợ sự cô độc xâm chiếm lấy mình, không sợ sự hủy diệt của kẻ thù, ta chỉ sợ nàng bắt ta phải rời xa nàng.

A Sở, nếu ta thay đổi, liệu nàng có quay về bên ta một lần nữa không?

A Sở, nếu hôm nay nàng vì tín ngưỡng phải hi sinh bản thân thì ta cũng sẽ vì nàng mà chiến đấu cùng nó. Bảo vệ tín ngưỡng cho nàng cũng là tâm nguyện cả đời Yến Tuân ta luôn canh cánh bên lòng, chỉ trách ta đã quá ẩn nhẫn chịu đựng tất cả một mình cũng không muốn nàng phải lao vào vòng sinh tử đầy nguy hiểm ấy. Nên ta đã không nói cho nàng biết tất cả mọi chuyện ta làm. Ta chỉ hi vọng nàng không phải chịu đựng những chuyện không muốn thấy ấy giống như ta.

A Sở, đã không thể cùng nhau sống sót thì hãy cùng bên nhau một lần nữa thôi, cùng siết chặt tay nhau đi đến đoạn đường cuối này. Ta muốn xem ông trời có nhân từ với ta hay không, dù chỉ một lần duy nhất này!

Nàng và Oanh nhi hãy đợi ta!

Ánh mắt sắt lạnh Yến Tuân chợt se lại, trong quang cảnh khói bụi Bắc Sóc quan hiện ra trước mắt khiến nam tử càng thêm cương nghị, cứng rắn và dũng mãnh. Hình ảnh hài tử nhỏ bị treo trên giàn cọc nhọn cùng tiếng hét kinh người thấu tận tâm can của người mẹ khiến Yến Tuân càng thêm tức giận và kiên định. Bọn chúng dám giết thê tử của chàng thì cũng đừng hòng thoát khỏi nơi này.

Tất cả ánh nhìn đều dồn về phía hài tử, không ai phát hiện có một nam nhân người mặc khôi giáp lục bào, gương mặt tuấn tú như tạc bởi tạo hóa, đôi mắt sắc lạnh thâm sâu khó lường từ từ giương cung tiễn về hướng mũi tên đằng xa đang bắn ra.

Tay tiễn thủ cự phách của Bắc Yến lần đầu chạm trán cùng viên tướng Khuyển tài bắn tiễn vẫn còn thô sơ thì làm sao lấy được mạng hài tử.

Nói đoạn Yến Tuân từ từ buông tiễn ra, phóng liền ba phát đã hạ gục được tên tướng Khuyển.

Chiến sự Bắc Sóc quan dai dẳng suốt nữa ngày trời cũng kết thúc bởi ba phát tiễn bách bắn bách trúng của Yến hoàng, Bệ hạ hoàng triều Sơ Nguyên.

Ông trời, ông đã nhân từ với Yến Tuân này một lần, ta xin đa tạ người. Nhất định sự nhân từ của ông sẽ vô cùng quý giá và khiến ta phải trân trọng điều này đến suốt đời. Vì ta còn có người để bảo vệ. Ta không thể để nàng chịu thêm ủy khuất cùng bao tổn thương nữa. Ta sẽ dùng nữa phần đời còn lại để bù đắp cho nàng cùng hài tử.

...

Người thương ôm chặt Sở Kiều trong tay một lúc lâu bất ngờ lên tiếng, khiến nàng hơi sững sờ như vừa bị bắt quả tang chuyện không mấy minh bạch của mình hôm nay.

" Hôm nay hắn đã đến gặp nàng?"

Một thoáng ngập ngừng, Sở Kiều cũng rụt rè gật đầu.

" Hai người ra ngoài gặp riêng với nhau sao?"

" Ừ. "

Lời nàng vừa nói đã thấy Yến Tuân giương tay lên ghìm đôi tay nàng vào bức tường phòng sau lưng mình. Ánh mắt kia dường như hung tợn hơn thường ngày, muốn xâu xé nàng cùng bao sự tức giận, hằn học khôn nguôi.

Đôi môi ấy hung hãn xâm chiếm lấy khuôn miệng mặc cho sự ú ớ vùng vẫy của nàng.

" Yến Tuân, ta xin lỗi. Nhưng chàng có thể hôm khác được không? Ta hơi mệt."

" Không được!" Yến Tuân gằn giọng lạnh lẽo đáp lời nàng, nhưng đôi môi ấy vẫn cắn nhẹ môi dưới của nàng không ngừng buông tha.

Nam nhân áp người mình vào nàng như muốn siết chặt hơn nữa người trong lòng. Đôi tay luồng bên hông kéo phăng sợi dây nịt ngang người nàng, để lộ mảng lớn quần áo mỏng bên trong dưới ánh đèn le lói. Trong bóng tối chập chờn, đôi nhân ảnh quấn quít bên nhau đến cuồng nhiệt và thô bạo. Nam nhân không ngừng tìm kiếm trong thân thể tuyệt mỹ kia những đường nét tinh xảo, từng vùng đồi núi nhấp nhô trong đêm vắng.

Đôi cánh tay yếu ớt của nữ nhân chống cự, không thể kháng lại sự nồng nhiệt cùng lửa giận của người kia, khiến cả người như bị đốt cháy cùng dục vọng ấy. Bóng nam nhân áp vào ngực nữ nhân được in dài trên bóng bờ tường bên cạnh, liên tục khua động nhân ảnh, nữ nhân khẽ rên xiết những thanh âm ủy mị đến tê liệt mọi giác quan.

Chàng luồn tay vào trong váy áo bên dưới, kéo giật lớp tường thành mỏng manh bên dưới, bàn tay lạnh lẽo bên ngoài luồn lách vào trong vùng giữa ấy khiến nàng bất giác rùng mình, một luồng điện mê người chạy khắp người nàng khiến tâm trí lâng lâng cùng sự phiêu diêu miền cực lạc đến vô định. Bàn tay ấy sục sạo khắp nơi khiến người ấy cũng khẽ phát ra những hơi thở gấp gáp đến cuồng say. Lớp áo bào khoát bên ngoài bị gió thổi lung lay trước người, vội vàng che đi bàn tay nam nhân hư hỏng đang tìm kiếm điểm dừng của mình nơi ấy.

Bên trên người, chàng vẫn không ngừng xâm chiếm vùng núi cao ngự trị khiến nàng luôn vang lên tiếng ú ớ liên hồi trong hoan lạc triền miên.

" A Sở. Ta yêu nàng."

" A Sở, ta biết lời này nàng có thể đã biết, nhưng ta vẫn muốn nói một lần đối diện nàng. Ta yêu nàng."

Lời người thì thầm bên tai cùng những cử chỉ âu yếm trên thân thể khiến Sở Kiều như tê dại tâm hồn cùng mọi miền cảm xúc.

" Yến Tuân, ta cũng rất yêu chàng. Cả đời không thay đổi."

" Vậy sao? "

" Nàng sẽ không rời bỏ ta đi theo hắn?"

" Không, ta không bao giờ rời xa chàng nữa. Chàng là tất cả đối với ta trong cuộc đời này."

" Không có chàng, ta sẽ chỉ sống một cuộc đời vô nghĩa."

...

" A Sở, ta tin nàng. Vĩnh viễn như thế."

...

Một vùng thân thể bên dưới chuyển động bị công kích mạnh mẽ bởi điều kỳ diệu của tình yêu. Sự thăng hoa cảm xúc sẽ bắt đầu khi toàn bộ vũ trụ hồng hoang, cánh cửa thời không nhỏ bé ấy hé mở vùng hoang sơ để tiếp nhận điều kỳ diệu sắp đến với mình. Là xâm chiếm, là ngự trị, là khai hoang sự nhạy cảm cùng hương vị tình yêu nồng đượm.

Từng tiếng rung người bần bật trong đêm thanh vắng, tiếng nam nhân thở gấp gáp và tiếng rên khẽ...ưa ưa ưa của nữ nhân khiến hai bóng người hòa quyện vào nhau thêm mặn nồng hương vị yêu đương.

" A Sở, nàng có thích không?" Yến Tuân thì thầm bên tai nàng như rót mật êm ái.

" Thích. Ta thích lắm. Ta thích cùng chàng như thế này."

" Ta cũng vậy! "

" A Sở. "

" Chuyện gì vậy chàng? "

" A Sở. "

" Thiếp đây. "

" A Sở. Ta sắp không thể giữ nó được rồi."

" Vậy chàng cứ buông thả nó đi. "

" A Sở. Chúng ta sẽ có thêm hài tử nữa. Có được không?"

" Được. Chàng muốn sao, thiếp sẽ chiều chàng như thế."

" A Sở. Cám ơn nàng. "

" A Sở. Ta..."

Một luồng suối nóng ấm tuôn ra không ngừng nghỉ rót vào người nàng khiến sự hoan lạc đến tột cùng sau đó một hồi lâu mới lặng lẽ thu mình trong vô định để trả cơ thể nóng bỏng kiều diễm kia trở về hình dạng vốn có của mình.

Bên vai Sở Kiều vẫn còn nghe hơi thở Yến Tuân một nồng đượm hơn. Sự bốc hỏa, ghen hờn khi nãy cũng đã dịu lại, nhường chỗ cho sự vui vẻ, hạnh phúc của bọn họ. Sau dư âm hương vị ái ân mặn nồng, hai người bọn họ càng thêm quấn quít nhau không rời nên bao khó khăn ngoài kia chỉ là nhất thời, mãi mãi cũng không thể xen vào tình cảm vốn bền chặt bấy lâu nay.

" A Sở, để ta nấu nước cho nàng tắm nhé. Hạ nhân chắc không ai dám ra đây bây giờ đâu."

Sở Kiều bất giác chợt nhớ lại đây là trước phòng nàng. Liền thoáng thẹn thùng đến đỏ cả mặt mũi.

" Chàng... chàng thật hư quá. Chẳng để ta có mặt mũi gì."

" Nàng là thê tử của ta. Ai dám nói năng vô lễ khinh thường nàng. Ta sẽ tru di cửu tộc bọn họ."

" Chàng... chàng khiến ta... thật không thể không ngừng yêu thương chàng được nữa rồi!" Nói đoạn Sở Kiều quay mặt sang chỗ khác để giấu sự thẹn thùng dịu dàng của nữ nhân, dường như tất cả tình cảm nàng đều thể hiện không chút e dè trước mặt chàng khiến bất giác mình cũng có chút bối rối vì sự khinh suất của mình.

" A Sở của ta cũng đã biết thẹn thùng từ lúc nào đây?"

" A Sở." Yến Tuân lại thầm gọi tên nàng trong đêm vắng khiến nàng thổn thức mãi không thôi.

" A Sở. Chúng ta cùng đi tắm nhé. Nàng xem ta cũng đã vất vả làm nàng vui vẻ. Có phải nên hầu hạ phu quân một chút được không? "

Sở Kiều đưa cánh tay nhỏ khẽ đẩy yêu chiều vào ngực Yến Tuân, giọng buông lơi thương yêu mang mác:

" Chàng, chàng hư quá. Vậy ta miễn cưỡng thiệt thòi vì chàng đó."

Nói đoạn, hai người nắm tay nhau âu yếm bước vào phòng nàng. Hai bóng người nương tựa nhau loang trên thành cửa vẫn quấn quýt như lúc bên ngoài. Một hồi lâu sau ánh đèn bên tường mới vụt tắt. Tú Lệ Phủ lại một đêm thanh tịnh nữa trôi qua trong hạnh phúc triền miên của vị nữ vương tài sắc vẹn toàn và Yến hoàng dũng mãnh kiên cường của vùng thảo nguyên phương Bắc ngày nào.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK