• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Thân là một mật thám làm hết phận sự, Tiểu Bính Tử sao có thể không đi nói cho Lão gia biết một chút cơ chứ.

“Y dám nói ta một cái thuyền hỏng, nói là con chó chết, y lại dám nói Lão gia ta là một kẻ bất lực —-” Tần Chính ôm đầu kêu vô cùng đau đớn.

“Ách.. Tứ chủ tử là có nói qua như vậy.” Tiểu Bính Tử chột dạ cúi đầu. Thuyền hỏng cùng chó chết thì Tứ chủ tử quả có nói qua, nhưng cái vụ kẻ bất lực thì.. Ách, cũng không phải là hắn cố ý gây xích mích ly gián, chỉ là hắn lĩnh hội ý tứ của Tứ chủ tử mà nhắn lại giùm thôi.

“Ta chỉ biết! Ta biết là y đã ghét bỏ ta rồi!” Tần lão gia lòng chua xót mà nói. “Y vẫn nhớ mãi không quên Ngụy Vô Song …”

Thất vị phu nhân của hắn trong sinh hoạt thường ngày thì thấy Tứ phu nhân chính là dính hắn nhất, kỳ thực trong lòng hắn so với ai khác càng thêm rõ ràng, người trong lòng Sĩ Thần yêu thương chính là Ngụy Vô Song ngày xưa! Nghĩ tới việc giữa hắn và Sĩ Thần chính là tình duyên ngắn nhất, Sĩ Thần vì điều gì mà ái mộ hắn, có thể nói đúng hơn là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ một Ngụy Vương thế tử võ công cao cường ngày xưa mới có thể khiến cho y thần phục, chứ không phải là Tần Chính ngày hôm nay.

Nghĩ như vậy, Tần Chính chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khổ sở cay đắng không ngớt, Sĩ Thần quả thực khi hắn là một kẻ bất lực có phải không …

Đối mặt với Lão gia đang thương tâm, Tiểu Bính Tử chỉ trợn trắng mắt: “Lão gia, Ngụy Vô Song chính là ngươi a, ngươi chính là Ngụy Vô Song.” Ở đâu ra sức lực tự ăn dấm chua của chính mình vậy? “Ngươi nếu muốn cho Tứ chủ tử tiếp tục với ngươi nhớ mãi không quên, vậy ngươi biến trở lại như cũ đi a.” (Tần Chính diễn sâu ~~~)

“Biến trở lại?” Tấn Chính ngửa đầu nhìn thiết lung đang chụp quanh người hắn, cầm lấy tên tiểu tư đang đứng ngoài song sắt nhìn hả hê. “Các ngươi đem ta nhốt trong này chính là vì muốn ta biến trở lại đúng không? Thả ta ra ngoài!”

Tiểu Bính Tử ôm đầu nói: “Lão gia ngươi đừng la nữa, Tứ chủ tử mượn Tam chủ tử năm vạn lượng, kêu Vương Lão Thạch chế tạo ra thiết lung này, trừ phi ngươi dùng Cự Long Kiếm chém nó ra, bằng không không ra được đâu.”

“Vân Phi lại cho Sĩ Thần mượn nhiều bạc như vậy?” Hiện tại không có thời gian tính toán xem Vân Phi có nhiều tiền hay không, Tần lão gia chỉ để ý cầm lấy song sắt hô to. “Các ngươi thật đem Lão gia ta như chó hả, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài —“

“Đừng la nữa, tên dâm tặc kia!” Hét lớn một tiếng, chính thị đại sư huynh trong Thiên Sơn tam hiệp.

Tần Chính giờ mới phát hiện trong lồng ngoại trừ con chó là hắn ra, à không, ngoại trừ hắn ra, còn có ba người khác nữa!

Trong lòng nghĩ hồ lô của Sĩ Thần rốt cục bán thuốc gì, quan sát ba người kia trên dưới một phen, Tần lão gia chỉ vào mũi mình hỏi. “Đại hiệp nói dâm tặc, là.. ta?”

“Hừ! Không phải ngươi thì còn là ai nữa! Ngươi là tên dâm tặc, dám đem Tư Đồ công tử nhốt ở đây, ngươi quả thật tàn độc!” Nhị sư huynh nổi giận mắng.

Tần Chính nhìn trái phải: “Người đang bị nhốt không phải ta sao?” Đương nhiên, còn có ba tên nhà ngươi đó.

Nghe khẩu khí của chúng, hiển nhiên chẳng biết hắn cùng Sĩ Thần là cùng một nhà.

“Ba người bọn ta hôm nay sẽ vì võ lâm trừ hại! Cầm thú, dâm tặc, chịu chết đi!” Tam sư đệ cổ tay vừa chuyển, ám khí giấu ở trong tay áo.

“Chờ chút đã!” Tần Chính không phải là sợ bọn họ, chỉ là, “Xin hỏi tam vị huynh đài, cầm thú, dâm tặc mà các ngươi nói, là từ đâu ra?”

“Ngươi còn có mặt mũi nói sao? Ngươi dám đem Tư Đồ công tử bắt nhốt ở đây hằng ngày ….” Tam sư đệ da mặt mỏng, dừng một chút mới đỏ mặt mắng, “Hằng đêm … làm … nhục!”

“Hôm nay ngươi không thể không chết!” Thiên Sơn tam hiệp cùng rống to hơn.

“Làm cái rắm các ngươi!” Tần Chính giận tím mặt, một chưởng liền làm cong hai thanh song sắt.

Tiểu Bính Tử sợ đến ôm đầu chạy đi, vừa chạy vừa gọi: “Tứ chủ tử nói, nếu Lão gia không đánh bại được ba người họ thì đừng mong ra được!”

Không cần nói, Tần Chính đang tức điên kia cũng đang muốn giáo huấn ba tên này. Lão bà của hắn, dù cho mỗi ngày mỗi đêm đều làm thì phạm cái gì vào vương pháp quốc gia hả, lại dám nói hắn là dâm tặc! Dù cho mỗi ngày mỗi đêm đều làm thì cũng là hắn cưới hỏi đàng hoàng, là hợp pháp hợp lý! Huống chi căn bản hắn không có mỗi ngày mỗi đêm! Từ lúc công lực hắn bị phế đi, Sĩ Thần chẳng còn thân thiết với hắn nữa, ô ô …..

Thấy Lão gia lại đi quá xa với hiện thực, Tiểu Bính Tử từ xa hô to: “Lão gia, ngươi tốc chiến tốc thắng a, nếu không thì bên kia, sẽ cháy đó!” (Anh đi xa quá, anh đi xa xa quá ~~~)

Tần Chính theo tiếng la nhìn lại, thì liền thấy Tứ phu nhân của hắn đang ở trong một cái chòi nghỉ mát cùng ba nữ tử xinh đẹp uống rượu mua vui. “Tư Đồ Sĩ Thần, ngươi quả nhiên chết cũng không đổi —–“

Trong chòi nghỉ mát, Lan Tố vươn tay tiếp được ly rượu rơi xuống từ tay chủ tử, nhìn trời nắng lang lảnh hờ hững nói: “Tối nay có bão!” Ân, bão tố!

Nghe tiếng bạo rống đó, tâm can Sĩ Thần cũng run lên. Không sai, Ngụy Vô Song hôm nay là một phế nhân mất đi 8/10 công lực, nhưng cho dù chỉ còn nanh vuốt, thì một con sư tử chỉ cần động móng thôi cũng đủ khiến người ta sợ tới lông tóc dựng đứng.

“Ba người các ngươi là đệ tử Thiên Sơn Môn?” Tần Chính từ giữa ba người họ phi thân qua, chỉ thấy bọn họ khoa tay múa chân hai ba quyền thì đã đón được, lại nghe theo khẩu quyết của chúng, đích thị là Thiên Sơn Môn. “Đệ tử của Kỳ Liên Vân quả nhiên có tiền đồ.”

Chỉ thấy dưới chân hắn di chuyển nhẹ, lại có thể lắc mình qua được một chiêu, Thiên Sơn tam hiệp liền tức giận. Hai chữ cao thủ chỉ sợ bôi nhọ hắn, nhưng mà sao lại thấy yếu sức thế này, chẳng lẽ xem thường họ mà cố gắng giảm nhẹ chiêu thức?

“Ngươi biết gia sư?” Đại sư huynh hỏi.

Tần Chính hạ mi mắt: “Lúc trước Kỳ Liên Vân học được hai chiêu từ ta, cũng gọi được tiếng ân sư mấy ngày, mà ta cũng chỉ cho y gọi ta như thế mấy ngày đó.”

“Ngươi thối lắm!” Tam sư đệ mắng to. “Tuổi tác của ngươi so với ta chẳng kém bao nhiêu, lại dám dùng ngôn từ như vậy …”

“Khoan đã.” Đại sư huynh cản lời chửi bậy của sư đệ, thấp giọng nói. “Ta nhớ sư phụ đã từng nói qua, thầy có một người thầy tốt bạn hiền vong niên chi giao.” Bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Ngươi là Ngụy vương thế tử?”

Tần Chính hừ lạnh: “Hiện tại nhớ ra thì muộn rồi.” Phi thân cầm lấy Cự Long Kiếm mà Tiểu Bính Tử đang cầm đứng ngoài song sắt. “Ta đem tròng mắt của các ngươi móc ra hết, dám đem mắt dính vào sư tổ nương các ngươi hả —“

Ba người tức khắc lui về phía sau: “Sư tổ nương?” Sau đó toàn bộ đưa mắt nhìn Xích Luyện tam yêu đang trong chòi nghỉ mát, không thể nào? Vậy cũng được hả? Nhưng cũng có thể lắm chứ, dù sao có lời đồn rằng Ngụy Vương thế tử cũng là đệ tử Xích Luyện Môn …

Mất thấy trong thiết lung lớn kia, bốn người đang đứng nói chuyện phiếm, Sĩ Thần lập tức gọi Tiểu Bính Tử đi xem coi có chuyện gì xảy ra, sau đó nghe lại lời báo, Lão gia dường như có quen biết bọn họ.

“Cái gì?” Sĩ Thần tức giận đến kêu to. “Khắp thiên hạ đều là người của Ngụy gia hết hả?” Tùy tiện bắt ba tên cư nhiên cũng có thể bắt trúng được đồ tử đồ tôn của Ngụy Vô Song. Xem ra không dùng thuốc mạnh hơn không được!

Tần Tứ chủ tử nhéo Tiểu Bính Tử, chỉ vào ba nữ tử thấp giọng kêu, “Đi nói với Lão gia nhà ngươi, nếu trong vòng một nén nhang hắn không ra được, ta liền ôm các nàng đó về phòng sinh con!”

Tiểu Bính Tử khi chạy về kia, thì thấy Lão gia đang giơ Cự Long Kiếm nằm dài trên mặt đất, thật là một chiêu ‘chó dữ chụp mồi’ lợi hại.

Thiên Sơn tam hiệp đang chuẩn bị tốt để tiếp chiêu thì nhất thời mắt choáng váng, năng lực vậy mà dám xưng là Ngụy Vương thế tử?

Tần Chính như bùn nhão dính trên mặt đất, hướng tiểu tư ngoài lồng sắt oán giận nói: “Kiếm nặng như vậy ngươi muốn Lão gia ta ngã chết hay sao?”

Cự Long Kiếm dùng Lưu Tinh Thạch rèn đúc ra nặng hơn trăm cân, Tần Chính hôm nay muốn cầm nó để xiếc khỉ mua vui thì còn được, chứ muốn dùng nó để ra chiêu thì quả thực vọng tưởng.

Tiểu Bính Tử xấu hổ che mặt. Cảm giác tự hào khi nghe Thiên Sơn môn chủ gọi Lão gia là vi sư hồi nãy giờ biến mất không còn lại gì, hắn quả nhiên đã đi theo một tên tài chủ phế năng rồi.

“Tứ chủ tử nói là,” Tiểu Bính Tử quỳ rạp trên mặt đất nói nhỏ với người nằm bên trong lồng kia. “Lão gia ngươi nếu trong vòng một nén nhang không đánh bại ba người họ, thì y sẽ cùng ba mỹ nhân đi sinh con.”

“Y dám!” Nghe được tiếng trêu đùa nam nữ bên kia truyền tới, Tần Chính cũng sắp khóc. Hôm nay nếu hắn không đi theo con đường mà Tứ phu nhân đã vẽ ra, thì sợ là y dám thiệt đó a.

“Đại sư huynh, làm sao bây giờ …” Tam sư đệ cầm lấy ám khí chẳng biết như thế nào cho phải.

Đại sư huynh nhìn cái người nằm dài trên mặt đất như cẩu hùng kia, hừ nói: “Nếu như hắn chính là Ngụy đại hiệp, thì ta đây chính là Thiên Vương lão tử! Dám trêu đùa chúng ta, còn cùng tam yêu kia có can hệ bất minh, chính là tai họa!”

Nhị sư đệ gật đầu: “Vừa nhìn thì chính là tai họa!”

Tiểu Bính Tử cũng gật đầu, nói không sai, chỉ là. “Lão gia! Ngươi từ khi nào có quan hệ với tam nữ tử kia vậy? Đại chủ tử biết không? Nhị chủ tử thì sao? Tam chủ tử thì sao? …”

“Cút! Lão gia ta là thanh bạch.. A!”

Khi hai chủ tớ họ còn đang bàn việc nhà, thì người trước mặt đã nhào tới.

“Vì võ lâm trừ hại!” Thiên Sơn hiệp hét lớn một tiếng, cùng lúc ra chiêu.

Một tên xuất kiếm, một tên ra chưởng, còn có một vài ám khí, Tần Chính lập tức nhảy lên trên nóc thiết lung, hai tay hai chân bám vào thanh sắt. “Các ngươi có hiểu quy củ không hả, không để cho người ta nói hết lời.” Ngoài miệng vui cười tức giận mắng, nhưng cặp ưng mâu kia thanh minh không gì sánh được.

Ba tên huynh đệ này không hổ danh là đệ tự của Kỳ Liên Vân, nhìn thì thấy ngu ngốc, nhưng võ công nghiêm túc. Lão đại kiếm thuật thành thục, lão nhị nội lực dư thừa, phiền nhất chính là lão tam. Nhìn thì tuổi nhỏ ngây thơ nhưng lại cực cụ thiên phú, tam mũi ám khí vừa tung ra đều nhắm thẳng ngay huyệt đạo chết của hắn, dù chưa đắc thủ nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra đòn này là dùng để thử.

Tần Chính muốn bắt ba người họ cũng không phải là không được, chỉ là hắn hôm nay vô pháp hoàn toàn khống chế nội lực, hơi chút vô ý thì hoặc khiến cho ba tên đó nếu không mất mạng cũng sẽ đánh mất đi chút gốc gác ít ỏi đó. Cái này thật khó.

“Hahaha, tới tới tới đây, gia xoa xoa cho các người, được được, xoa xoa hết …”

Mà vào lúc này tiếng cười đùa nam nữ lại truyền vào trong tai, Tần Chính theo tiếng cười nhìn lại, tròng mắt muốn rớt ra, nắm lồng sắt như con khỉ đang đu mà la to: “Tư Đồ Sĩ Thần, ngươi lấy tay ngươi ra ngay —“

Cái tay kia, đã nhanh chóng đặt lên ngực của nữ tử người ta rồi.

“Gia a, thắt lưng ta đau, đều do ba tên mãng phu kia, mau xoa cho ta đi —” “Tay người ta cũng bị đau nè, là do gia cắn đó!” “Không phải ở đây, lên chút nữa, lên chút nữa đi!”

“Nào nào, gia xoa cho các ngươi, được được, đều xoa hết …” Sĩ Thần vừa ứng phó với mấy nữ tử không ngừng dính sát vào người mình, vừa liếc mắt nhìn người trong thiết lung, tên lão gia hỗn đản kia sao còn chưa ra tay, y sắp bị ba nữ tử này châm ngòi rồi!

Đại sư tỷ đưa một chén rượu tới bên mép y: “Xem người ta thi đấu, sao lại không uống rượu chứ? Gia, uống một chén a ~~~” Nơi này là chỗ nào, trước mắt là ai, các nàng hoàn toàn không thèm để ý. Mỹ công tử mời các nàng tới đây xem bốn người kia tương hỗ tàn sát, trước mắt mở rộng tầm mắt, thứ hai mượn cơ hội diệt trừ tam hiệp, quan trọng hơn nữa là có thể cùng vị gia này triền miên một phen, cớ sao mà không làm.

“Rượu?” Sĩ Thần cả người chảy đầy mồ hôi. Không thể uống rượu, không thể uống rượu, uống xong nhất định sẽ lộ nguyên hình, lúc đó thật muốn sinh con luôn đó.

Nhưng quay đầu thấy nhang đã cháy được nửa đoạn, mà người trong thiết lung kia vẫn không chịu đàng hoàng chiến đấu, vì vậy cắn răng, chết thì cùng chết!

“Uống, đương nhiên uống!” Há mồm uống hết ly rượu đó, đưa tay kéo sát người vào lòng. “Rượu của tiên nữ tỷ tỷ ta đã uống, còn tiểu kiều nhi thì sao?”

“Gia thiên vị sư muội, hết lượt Đại sư tỷ phải tới phiên người ta chứ.”

Tần Tứ chủ tử một tay lấy kéo lấy nhị sư muội ôm vào đùi ngồi trong lòng: “Rượu của mỹ tỷ tỷ tất nhiên càng phải uống.” Nói xong còn ngắt cái mông đẫy đà.

Thấy chân còn lại đã bị tiểu sư muội chiếm lấy, đại sư tỷ liền kéo người xuống, đặt vào trong lòng ngực của y, “Người ta không nghe, gia, uống thêm một ly.”

“Được, uống, uống.”

Tam nữ tử kia cứ thế tựa như bùn nhão mà dính sát lên người mỹ công tử, ngươi một ly ta một ly mà không ngừng chuốc, hoàn toàn không hề biết người mà các nàng đang đè kia là ai, lại càng không biết hành vi này của các nàng đủ khiến các nàng chết hơn 100 lần.

“Tứ chủ tử thật đúng là … như cá gặp nước.” Áo choàng thả xuống, khuôn mặt lộ ra tràn đầy kinh ngạc.

Lan Tố xoay người hô nhỏ 1 tiếng: “Thúy Mặc tỷ!” Thúy Mặc tới có nghĩa Đại chủ tử đã biết!

Thúy Mặc thở dài: “Đừng lo lắng, ta tới đây là để canh chừng chủ tử nhà ngươi, Đại chủ tử sợ …”

Lan Tố thở phào nhẹ nhõm, Đại chủ tử là sợ Tứ chủ tử bị bái da rút gân.

************

Ánh mắt của Tiểu Bính Tử theo dõi tứ đạo thân ảnh không ngừng bay qua bay lại trong thiết lung, đi qua đi lại quanh thiết lung mà nói: “Lão gia, ngươi bỏ thêm chút sức đi, người ta …” Dần dần không còn thanh âm nữa, trên mặt nét đùa cũng trở nên kinh hoàng. Lúc này Tứ chủ tử quả nhiên không phải chỉ đang nháo trò với Lão gia, tìm ba tên kia tới quả thực chính là khắc tinh của Lão gia.

Nếu chỉ đơn độc thi đấu, thì ba tên đó không phải đối thủ của Lão gia, mặc dù luân phiên ra trận cũng nhiều lắm chỉ khiến Lão gia hơi tốn chút khí lực. Nhưng bọn họ lại liên thủ cùng lúc ra tay ngươi tới ta đi, phối hợp thiên y vô phùng. Nếu như đổi lại là cao nhân môn phái khác thì không nói làm gì, nhưng lại là người của Thiên Sơn Môn.

Từ lúc thấy được chiêu của ba người họ, Tần Chính đã dự liệu được. Trong chốn võ lâm có câu, Thiên Sơn Môn đi một là trùng, đi hai là hổ, đi ba chính là long, chỉ vì nội công đặc thù của họ. Lúc cả ba người họ liên thủ, thì giống như quả cầu tuyết vậy, một người lăn xuống lại tiếp người hai lại tiếp người ba, từng giọt nước nhỏ gom góp lại sẽ tạo thành một trận lũ.

Nội công này cũng cùng một loại với Xích Luyện Môn chính là chiếm đoạt công lực người khác mà ngay cả Tần Chính cũng không nhớ kỹ tên là công pháp tà môn nào, thời còn trẻ Ngụy Vô Song cũng từng chỉ qua cho Kỳ Nhi một chút. Điều khác biệt chính là, sự “chiếm đoạt” của Thiên Sơn Môn chỉ là nhất thời, đợi khi trận chiến kết thúc, thì công lực sẽ tự động quay trở về ban đầu.

Kiếm, chưởng, ám khí cấu thành trận pháp tinh diệu không gì sánh được, hơn nữa ba người họ không ngừng hút lấy nội lực, trong lúc nhất thời Tần Chính không thể chịu nổi cũng là bình thường.

“A! A!” Liên tục bị ám khí lướt qua, Tần lão gia bưng mông vừa đánh trả vừa chạy trốn. Thân hình chật vật thì cũng thôi đi, còn không mặt mũi mà chỉ ra ngoài hô to. “Sĩ Thần cứu ta a! Nếu ngươi không tới cứu Lão gia, ngươi sẽ phải thủ tiết đó!”

Tiểu Bính Tử vốn đang toàn thân đề phòng tùy thời ra tay, thấy hắn tay chân mềm yếu không ngừng la hét kia, trong lòng thầm nghĩ có nên để cho Thiên Sơn Tam hiệp kia vì võ lâm diệt trừ tai họa luôn hay không, như vậy có khi lại được đi hầu hạ Nhị chủ tử. Nhị chủ tử làm võ lâm minh chủ, tiểu tư bên cạnh chắc sẽ thấy vinh quang hơn.

Đúng vậy! Lão gia dù sao cũng là minh chủ võ lâm mà! Sao lại cảm giác hình như tất cả mọi người đều đã quên mất rồi!

“Lão gia, ngươi không thể đánh mất mặt mũi của một vị minh chủ được, ngươi cần phải tạo danh cho Tần phủ chúng ta a!” Tiểu Bính Tử nắm tay hô to.

“Minh chủ gì chứ, Lão gia ta không biết tên đó!” Tần Chính tức giận, đã lúc nào rồi mà còn nói cái chuyện không chút liên quan gì hết vậy.

Chuyện của mình mà còn quên được, còn có thể trông cậy người khác nhớ giùm?

“Sao không chịu đi gọi Tứ chủ tử qua cứu Lão gia ta! A nha!” Cái mông minh chủ lại bị đâm một cái.

Tứ chủ tử lúc này không còn cố gắng được nữa, không thấy tam yêu kia chuẩn bị nuốt y vào trong bụng rồi hay sao?

Khắp thiên hạ chắc là không có ai tham rượu ngon nhưng lại không thể chịu được rượu hơn Sĩ Thần, từ trước đến nay mấy nử tữ mà y đã từng lăn lộn qua đều thích nhất chính là chuốc rượu cho y.

“Uống, nào, mỹ tỷ tỷ, uống tiếp.. Haha …”

Đến tột cùng là ai mỹ? Tam nữ tử cúi nhìn cái người nằm dưới thân mình, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ lộ vẻ phức tạp.

Khuôn mặt túy huân đạm phấn, phù dung có nộ phóng cũng không bì được với nhan sắc này của y, dù cho trang điểm thế nào cũng không áp lại được quang thải từ y. Cũng là một khuôn mặt, cũng là một người, rõ ràng mới vừa rồi là một công tử tuấn mỹ lỗi lạc, chỉ vài chén rượu lại trở thành một người diễm quang tuyệt luân khiến cả nữ tử cũng phải xấu hổ.

Nếu có thể có được một khuôn mặt như vậy, các nàng nguyện khuynh tẫn tất cả.

“Gia, không bằng để chúng ta xem chỗ khác nữa có được không?” Nói xong ba đôi tay lập tức cởi thắt lưng Tứ chủ tử.

Đố kỵ à, không. Một mỹ nhân như vậy, dù là nữ tử các nàng cũng muốn nuốt vào trong bụng, cố gắng dùng nó ăn gì bổ nấy.

Lan Tố nắm chặt lòng bàn tay: “Cởi quần rồi …”

“Còn không kéo các nàng đó ra …” Thúy Mặc cắn răng nói.

Lan Tố quay đầu, hung hăng nuốt nước bọt: “Ta sợ ta cũng …” cầm giữ không được a. Chủ tử của nàng nếu đã tận lực thả ra yêu khí toàn thân thì ai có thể chống đỡ được chứ.

Bất quả nếu đã là ‘tận lực’, vậy không cần lo nữa.

Quả nhiên, ngay khi quần bị kéo ra, thì phượng mâu hơi hơi mê ly kia liền mở to ra, đợi đến khi một tay đưa đến dưới vạt áo, sắp chạm vào thứ giữa hai chân y, thì Sĩ Thần một tay chế trụ cổ tay nữ tử, ha hả cười nói: “Toàn thân đều bị các ngươi … Ách … sờ được … nhưng chỗ này không thể sờ. Đây là … Ách …” Sau khi ực 2 tiếng vì hơi rượu, giả vờ ngượng ngập nói. “Chỗ này của tên Tần lão gia, hắn rất keo kiệt, sờ không được đâu.”

“Thiên a ~~~” Thúy Mặc thở ra một tiếng, thiếu chút nữa xấu hổ chết mất.

Lan Tố vỗ vỗ thoải mái nàng, câu nói đầu tiên có thể khiến người ta xấu hổ tới chết, đương nhiên chỉ có chủ tử nhà nàng có năng lực đó.

“Các nàng …” Thúy Mặc nhìn tam nữ tử dần dần cả người mềm nhũn xuống dưới. “Làm sao vậy?”

Lan Tố nói: “Tứ chủ tử tất nhiên sẽ không cùng các nàng sinh con rồi.”

Thúy Mặc kinh ngạc nói: “Ngươi là nói …” Nhìn Tứ chủ tử, say thì say nhưng dường như cũng không hồ đồ. “Nhưng vì sao lại cùng tam yêu nháo lâu tới vậy?”

Nhìn bốn người đang dính thành một chùm kia, Thúy Mặc đã hiểu. Tất nhiên là, Tứ chủ tử thật lâu không ăn thịt, dù giờ không thể ăn vào trong miệng, thì ôm lấy sờ một chút mỡ ngửi chút mùi thịt cũng được mà.

“Tư Đồ Sĩ Thần, ngươi!”

Đại sư tỷ bị điểm huyệt đạo, không thể tin được các nàng lại bị bại lộ rồi. Không chỉ nàng, nhị sư muội cùng tiểu sư muội cũng đã ngã xuống. Mặc dù chưa từng gặp qua người này, nhưng từ lần đầu tiên thấy được y, các nàng đã biết y là ai. Đang ở ngay Tần quận, thắt lưng lại mang một thanh bội kiếm sắc bén lộ liễu, lại nhìn thấy gương mặt tuyệt chúng sinh kia, Tứ trang chủ Việt Vương Kiếm, Tứ chủ tử của Tần phủ, ai lại không biết.

Chỉ là trong lòng ba nàng có tính toán muốn lấy công lực của người này, ai ngờ chưa kịp ra tay đã bị chế trụ.

“Eh? Y.. xiêm y …” Sĩ Thần cúi đầu nhìn chân trống trơn của mình, lại nhìn ngoại sam đang lắt lẻo trên người, mắt say lờ đờ mông lung mà cười. “Cởi.. thật … nóng quá a …” Vừa lung lay lắc lắc đi hai bước, vừa đem trung y cởi bỏ.

“Không thể cởi!” Lan Tố lập tức phi tới lấy cái ngoại bào màu đỏ sẫm, trước khi y trở nên trần như nhộng lập tức khoác áo choàng quanh người y, sau đó nhanh chóng cột đai lưng, cuối cùng cảnh xuân cũng không có hiện ra.

Cách xa nửa thước, Tần Chính đứng đó mắt mở trừng trừng nhìn Tứ phu nhân của hắn thiếu chút nữa ở trước mặt người khác trần truồng, hỏa hận không thể trong lòng bốc lên, muốn đem toàn bộ mọi người đốt thành tro.

“Cơ hội!” Tam sư đệ bay lên giữa không trung tung ra ám khí như cát như kim, đại sư huynh cùng nhị sư huynh cũng đồng thời tấn công từ hai bên trái phải.

Phía sau là song sắt, Tần Chính lùi không thể lùi, mà bản thân hắn giờ cũng không muốn lùi. “Đám chướng ngại!” Phu nhân của hắn mém chút nữa ở trước mặt mọi người cởi sạch quần áo lộ cả cảnh xuân, mà mấy tên hỗn đãn này còn gây chương ngại cho hắn.

Chỉ nghe hét lớn 1 tiếng, dù là ám khí, đao kiếm hay người đang bao phủ quanh thân Tần lão gia toàn bộ như nổ tung bay thẳng ra ngoài.

“Nội lực … thật mạnh.” Ba người kia ngả xuống đất nhanh chóng tụ lại cùng một chỗ, bắt đầu nâng tay lên điều tức.

“Sư huynh ta.. Ngô …” Tam sư đệ nội lực nông cạn liên tiếp nôn khẩu huyết.

Nhìn lại Tần Chính, sắc mặt đỏ đậm ho khan một tiếng liền có máu mũi trào ra. Giờ khác xưa rồi, hắn cố sức khiến cho toàn mạch bị tổn hại, cú đánh trả hồi nãy thiếu chút nữa chấn vỡ tâm mạch hắn.

“Lão gia ngươi kiềm chế chút …” Tiểu Bính Tử giờ không dám bảo Lão gia cố sức nữa, nghĩ muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng bộ phận then chốt của thiết lung này ngoại trừ Tứ chủ tử ra ai cũng không thể mở ra được.

Tần Chính đưa tay áo lau máu mũi: “Còn nhìn nữa, coi ta có móc sạch hai mắt của các ngươi hay không.”

Nhịn xuống khí huyết cuồn cuộn trong ngực, Tần Chính phát lực, trong chớp mắt liền lắc mình trước mặt ba người, chưởng mạnh vào trán của bọn họ. “Còn nhìn!” Nếu không phải nể mặt Kỳ Liên Vân, hắn không chỉ gõ trán chúng mà là chém đầu đó.

“Không phải.. là …” Tam sư đệ một tay che đầu, một tay chỉ vào chỗ phía sau Tần lão gia. Không phải bọn họ muốn nhìn, mà là nó ngay trước mặt, không thể không nhìn được a.

Tần Chính liền xoay người, vừa thấy liền bạo rống: “Sĩ Thần! Ngươi say tới điên … A!” Còn chưa kịp rống hết đã có ba vật nặng nện xuống đầu.

Tần lão gia bị đè tới đầu óc xoay vòng sau khi thấy rõ được người nằm trên người mình, trong nháy mắt hồn phi phách tán, lớn tiếng hô: “Tiểu Bính Tử! Mau kéo các nàng ra khỏi người ta ngay!” Ba cơ thể lả lướt thân thể mềm mại quần áo không chỉnh tề đè trên người mình, nam nhân khác cầu còn không được, nhưng Tần lão gia lại như thấy quỷ. “Cứu mạng a, bọn Kỳ Nhi sẽ giết ta đó!”

“Ta vào không được a!” Tiểu Bính Tử chỉ có thể đứng ở ngoài lồng lo lắng. Nếu như thấy được lão gia cùng ba nữ tử lõa lồ ở chung một chỗ như thế, mạng nhỏ của Lão gia sẽ mất chắc luôn.

Tiểu Bính Tử cắn tay áo cảm động đến rơi lệ, Tứ chủ tử quả nhiên là người yêu Lão gia nhất, chơi vui một mình không bằng cùng Lão gia chơi. Ô ô … Cấp cho lão gia một cái ma tang, thật đáng thương.

Trên đỉnh thiết lung có một ô vuông nhỏ khoản 2 thước dùng để ra vào, Sĩ Thần mở khóa, vừa kêu càu nhàu vừa thả ba nữ tử kia xuống. Sau đó thân thể lung lay đứng ngay trên đỉnh, giơ lên bầu rượu mời người phía dưới. “Lão gia, tới uống.. chúng ta uống rượu …”

Tần Chính nâng lên ngón tay run rẩy chỉ vào hai chân trống trơn, thanh âm như gọi hồn người chết. “Ngươi đi mặc quần vào đàng hoàng cho ta, mặc quần vào —“

“Nóng, nóng như thế.. Không, ách, không mặc.” Sĩ Thần còn gục người xuống, nằm nghiêng trên đỉnh thiết lung một tay nâng đầu, một tay xoay bình rượu. “Nào nào, gia mời các ngươi uống.. uống rượu …”

Lúc này Tần Chính muốn uống chính là Hạc Đỉnh Hồng (1)

(1) một loại độc dược. http://soha.vn/doi-song/giai-ma-hac-dinh-hong-va-nhung-doc-duoc-ghe-ron-nhat-cua-nguoi-tq-2015111813184649.htm

“Xem ta hôm nay giáo huấn … Ngô!” Tần lão gia vừa mới nhảy lên đã bị kiếm trong tay Tứ phu nhân thả xuống đè vào đầu làm cả người té nhào.

Chỉ một kiện ngoại bào làm sao chống đỡ được mị hoặc tận trời như thế, ngọc thể ngang dọc dẫn tới dục niệm giàn giụa, Thiên Sơn tam hiệp cứ như thế si ngốc ngưỡng vọng túy mỹ nhân. Theo ngón tay câu động của y, tựa như hồn phách bị nhiếp đi.

“Uống …” Túy mỹ nhân đem rượu trong bình đổ xuống dưới, giọt rượu vung vẩy khắp mặt họ. “Hahaha, uống, uống hay không, uống hay không …” Tựa như một hài đồng nghịch ngợm, đem giọt nước lúc thì vẩy lên mũi, lúc thì vẩy nơi mắt.

“Nhắm mắt lại cho ta, nhắm mắt lại!” Tần Chính vung chưởng, bất đắc dĩ lại bị Việt Vương Kiếm đánh lui về.

Thấy y cười tới run cả người, tam hiệp cũng ngây ngô cười rộ lên. Mỹ nhân như vậy, cần gì mạng.

“Uống hay không a?” Mỹ nhân nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nâng chân lên, dùng ngón chân kẹp lấy bình rượu, đôi chân dài trống trơn kia kẹp bình rượu thả xuống phía dưới. “Gia đút cho các ngươi uống chịu không?”

“Hảo …” Tam hiệp chỉ cần y khẽ động chút nữa thôi, chỉ cầu có cơn gió thổi ngang qua, chỉ cần xuống thêm 1 chút nữa thì bọn họ có thể thấy được diễm xuân phong quang giữa hai chân y.

Đôi chân cân xứng thon dài trước mắt, chậm rãi hóa thành một con độc xà triền quyển quanh họ, một ngụm cắn họ không thể động đậy. Ngón chân cử động kia chính là đao câu hồn của Diêm Vương, Thiên Sơn tam hiệp tuổi trẻ làm sao mà cản được, cứ ngơ ngác hé miệng, tùy ý để dòng rượu đổ vào trong miệng họ.

Mắt thấy cái trán cái cổ Tần lão gia trướng tràn đầy gân xanh, dường như chỉ cần chạm hắn một cái, hắn sẽ phát nổ. Sĩ Thần cũng mau muốn khóc, Lão Lục chết tiệt, cho y uống loại dược gì thế này!

Nhưng cái này không thể trách Dược Vương được, là Tần tứ chủ tử khi nói muốn thuốc thuốc giải rượu chỉ nói [thoạt nhìn say nhưng kỳ thực không có say], Dược Vương chỉ thỏa mãn yêu cầu này của y thôi. Thân say nhưng thần chí không say, Sĩ Thần trong đầu biết tinh tường bản thân y đang làm gì, nhưng khống chế không được ngôn hành cử chỉ bản thân, nói đúng hơn, áp chế không được cái tính dâm đãng.

“Ta.. Ta …” Mặt Tần Chính nâng lên, rõ ràng là một đôi mắt đầy sát khí. “Tư Đồ Sĩ Thần, ta giết ngươi, sau đó ta chôn cùng ngươi.”

“Lão gia không được a!” Tiểu Bính Tử lủi lên đỉnh thiết lung muốn khiêng Tứ chủ tử đi, nhưng trong tay chỉ bắt được khoảng không, nhìn lại thấy Tứ chủ tử đã xoay người nhảy xuống dưới.

“A nha!” Tần lão gia khó có được dịp tức muốn giết người còn chưa kịp nói ra hết câu chửi đã bị người cắn mũi.

“Giết ta!” Túy mỹ nhân chu miệng lắc đầu, liếm chóp mũi hắn cười nói. “Giết ta, ngươi lại phải đi tìm một người khác làm tứ phòng, còn phải cho thêm vài xe sính lễ, Sĩ Thần sao có thể để cho Lão gia tiêu pha như vậy chứ.”

Tần Chính rõ ràng tức giận đến muốn chết, nhưng khi Tứ phu nhân nhảy xuống vẫn theo bản năng đưa tay ôm lấy người vào trong ngực. Bản thân đang muốn hung hăng giáo huấn gia hỏa khiến người tức điên này, nhưng chỉ cần một cái cắn đã khiến hắn trong nháy mắt hết giận. Mới vừa ôm ngang, một cái chân lập tức vung lên trên đỉnh đầu hắn, nhìn đôi chân lõa lồ, máu còn chưa kịp chảy ra, thì cái chân kia đã vòng ra phía sau hắn, sau đó một đôi chân như thế trước sau cuốn lấy thắt lưng hắn.

“Lão gia thật muốn giết ta?” Trong phượng mâu đẫm lệ mông lung lộ vẻ thương tâm.

Tần Chính giờ đâu còn cố giết hay không giết, chỉ nhanh chóng kéo lấy ngoại sam bao bọc lấy phần chân lộ ra bên ngoài của y. Phải che đi, phải che đi, toàn bộ che hết!

“Rốt cuộc có giết hay không giết?” Mỹ nhân giận dữ nói.

Hai chân của y ở trên thắt lưng hắn cọ cọ, Tần Chính cảm thấy đầu khớp xương đều mềm hết cả rồi, lúc này muốn khóc. Ta không giết ngươi nữa, ta tự đi chết một mình được chưa?

Đâu chỉ có Thiên Sơn tam hiệp, một Sĩ Thần như vậy, ngay cả Tần Chính cũng chịu không nổi.

“Không giết nữa? Lão gia thật ngoan.” Vì muốn thưởng, mỹ nhân ngửa đầu uống rượu, sau đó ôm lấy mặt Tần lão gia, mở ra đôi môi đỏ mọng mang rượu ngon uy vào trong miệng hắn. Theo khóe miệng chảy xuống ngân tuyến chậm rãi biến mất đi, bốn đôi môi dính chặt lại vào nhau.

Rượu ngon theo cái lưỡi thơm tho mang đầy tư vi, Tần Chính còn chưa thưởng thức đủ, cơ thể dần mất đi sức lực. “Sĩ Thần, ngươi …”

Sĩ Thần dùng trán nhẹ nhàng kề sát trán của hắn, đôi mắt nguyên bản sương mù giờ lại một mảnh thanh minh. “Lão gia, đợi chút nữa sẽ có chút khổ cực, ngoan ngoãn nhịn một chút.”

“Thúy Mặc tỷ, Tứ chủ tử đây là muốn?”

Tiểu Bính Tử cùng Lan Tố vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, thì Thúy Mặc đã cảm thấy một trận hàn ý truyền từ lòng bàn chân lên.

“Giang hồ có câu, thà gặp Diêm La, đừng gặp Đường Tăng.” Thúy Mặc quay đầu nhìn hai người, cánh tay hơi run run. “Nhưng khoảng chừng bảy tám năm trước, khi Tứ trang chủ Việt Vương Kiếm mới vừa vào giang hồ, thì câu nói đổi lại là, thà ăn dược của Đường Tăng, còn hơn mê độc của mỹ nhân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK