Từ lúc hai người xuất hiện, bầu không khí của quán coffee trở nên ồn ào hơn hẳn. Nhỏ gật đầu chào
.Mời hai anh ngồi_
.Dạ hai anh dùng gì_Phục vụ
.Hai ly coffee, cảm ơn_Cậu cười cới cô phục vụ, khiến mặt cô ửng đỏ
.Đây là mẫu thiết kế mà anh đã đặt, anh hãy xem qua _Nhỏ đưa bản vẽ cho Hắn
.Đẹp lắm_Cậu cảm thán
.Ok, bản thiết kế rất vừa ý tôi_Hắn
.Vậy cty chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành sản phẩm một cách nhanh nhất để giao hàng cho anh_
.Được, tôi tin tưởng vào khả năng làm việc của cty em, còn về tiền..._
.Tôi sẽ không nhận tiền_Nhỏ chen ngang lời nói của Hắn
.Đối với tôi tiền không quan trọng, quan trọng là hạnh phúc của bạn tôi. Với tất cả mà nói chiếc nhấn này là vô giá, không thể dùng bất kì mệnh giá nào để đo được. Tôi mong anh hiểu, cứ coi như đây là một món quà cưới tôi tặng cho hai người._
.Tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước_Nhỏ cúi chào rồi đi ra ngoài.
Nhỏ bước nhanh qua một vài con hẻm nhỏ,
~•~
.Anh đi theo tôi làm gì? _ Nhỏ quay lại nhìn Cậu
.Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi_Cậu tiến lại gần phía Nhỏ
.Câu hỏi_Nhỏ suy nghĩ
*Vài ngày trước*
.Anh hẹn tôi ra đây có việc gì không_
.Tôi muốn em đi đến nơi này với tôi được không?_
.Đi đâu_
.Em đi rồi sẽ biết_Nói rồi Cậu mở cửa xe cho cô. Cô hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đi cùng Cậu. Sau vài tiếng đồng hồ, cậu đỗ xe tại một ven đường lớn thưa người.
.Đây là đâu_Nhỏ chau mày nhìn cậu
.Em xuống xe đi_Cậu mở cửa xe rồi nở một nụ cười với Nhỏ. Cô bước xuống xe và đưa cặp mắt khó hiểu nhìn anh. Anh cười thành tiếng
.Em không cần sợ, anh không ăn thịt em đâu_
.Anh nghĩ anh có bản lĩnh đó_ Nhỏ bất giác cười
.Đương nhiên là không rồi_ Nói rồi cậu dắt Nhỏ men theo con đường đất nhỏ đi sâu về phía căn chòi cạnh bờ sông. Hai người đứng lặng, nhìn về một phía xa vô định.
.Gió mát thật_Cậu quay sang nhìn Nhỏ
.Ừ_Cô đáp
...
.Em có cảm giác gì không?_
.Ý anh là..._Cô nỏi lửng câu rồi nhìn cậu với ánh mắt dò xét, đợi câu đáp từ cậu
.Nụ hôn_Cậu nói nhỏ nhưng âm lượng vừa đủ để lọt vào tai cô
.Chẳng có cảm giác_Nhỏ đáp cụt lủn rồi quay đi tránh ánh mắt anh
Cậu lúng túng gãi đàu rồi lấy lại bình tĩnh
.Nhưng anh thì không_
.Anh nghĩ anh không chỉ đơn thuần là thích..._Cậu khựng lại dò xét nét mặt cô
.Từ lần đầu gặp, anh đã bị em lấy cắp trái tim rồi_
.Em có thể cho anh cơ hội...?
Nhỏ không đáp cũng không quay qua nhìn cậu. Nhỏ cứ lặng thinh đứng nhìn dòng nước đang nhẹ nhàng chảy về một nơi xa xôi nào đó.
.Em nhớ chứ_Cậu cắt ngang suy nghĩ của Nhỏ. Cô chẳng nói chẳng rằng bước vội đi, bỏ mặc cậu nhìn theo bóng lưng cô
.Anh nói thật đấy, đây là lần đầu tiên anh thực sự rung động trước một người con gái_Cậu hét lớn khiến cô khựng lại, câu nói của cậu thu hút khá nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt tò mò nhìn anh.
.Triệu Hoàng Thiên Anh, hãy cho anh cơ hội được yêu em_ Mọi người xung quanh hú hét lên sau câu nói của anh. Họ hưởng ứng và cổ vũ cho anh. Một số cố gái trẻ thì lại ước muốn câu nói ấy là giành cho họ. Con phố bỗng đông đúc và nhộn nhịp lên
Nhỏ bất động một lúc rồi quay người trừng mắt tiến nhanh lại phía cậu
.Anh bị điên à_Nhỏ nghiến răng
.Anh không điên, anh rất tỉnh táo, những lời anh nói lúc này có vô số người ở đây làm chứng_
.Em hãy cho anh câu trả lời, được không_Cậu nhìn thẳng vào mắt Nhỏ
Ánh mắt đen láy của cậu như xoáy sâu vào tim Nhỏ...Bất giác Nhỏ lưỡng lự...Với tính cách của Nhỏ thì đã cho cậu ăn ngay cái bạt tai rồi bỏ đi mà không thèm đoái hoài tới. Nhưng vào lúc này, cô lại lưỡng lự, chẳng lẽ cô rung động. Cô không trả lời chỉ đứng bất động nhìn vào mắt anh. Bất giác cô cảm thấy đôi mắt ấy thật đẹp. Đám đông xung quanh hò hét ngày một lớn, một số người còn quay lại clip...một số người đi ngang qua hiếu kì cũng dừng lại xem, con đường nhỏ nay dã đông đúc người, họ hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô.
.Cho em thêm thời gian suy nghĩ_Cô đáp rồi đi lướt qua anh. Dù câu trả lời của cô không phải là đồng ý. Nhưng cô bảo cho cô thời gian chứng tỏ cô đã cho anh một cơ hội. Anh khẽ mỉm cười rồi nhìn theo bóng lưng của Nhỏ
.Anh sẽ chờ_