Không cần bồi thường Thẩm Vi Vi hai mươi triệu, bây giờ cô rất sung túc.
"Anh yên tâm, hai ngày sau tôi sẽ ra ngoài làm việc, hợp đồng đại diện tôi nhận được tuy không phải một nhãn hiệu hạng nhất nhưng chi phí đại diện cũng không thấp, có cơ hội tôi sẽ diễn thêm hai một bộ phim. Anh Lục, tôi có tiền, tôi có thể tự nuôi sống bản thân."
Kỷ Khinh Khinh cảm thấy lời nói của mình vô cùng khí thế, cực kỳ kiêu ngạo, cực kì có mặt mũi.
Nói thế nào nhỉ, lao động là vinh quang nhất!
"Tôi tự kiếm tiền và tiêu tiền của mình nên không cần anh hỗ trợ gì cả, anh cất thẻ của mình đi."
Lục Lệ Hành nghe lời lẽ sắc bén của Kỷ Khinh Khinh, lại nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cô, quả thật khiến anh dở khóc dở cười.
"Tự mình đa tình đấy à?"
Kỷ Khinh Khinh khó hiểu nhìn anh.
Lục Lệ Hành vuốt ve thẻ tín dụng trong tay, trầm tư một lúc rồi cố ý làm ra vẻ thản nhiên: "Tôi đặt mua cho ông nội chuỗi phật châu, nhưng ngày mai công ty có rất nhiều việc, tôi không có thời gian đi lấy. Bây giờ cô đã là cháu dâu của ông nội, cô có phiền khi giúp tôi lấy giúp tôi chuỗi phật châu cho ông nội không?"
Mua chuỗi phật châu?
"Nhưng nãy anh nói thẻ này không có giới hạn. Tôi có thể quét bao nhiêu tùy thích."
"Lúc tôi đặt hàng chuỗi hạt đó, tôi chỉ trả tiền cọc, còn số tiền cụ thể tôi không nhớ rõ, cho nên tôi mới nói, cô muốn quẹt bao nhiêu cũng được." Lục Lệ Hành cố gắng hết sức tìm lý do để biện minh, lời nào lời nấy đều vô cùng trôi chảy.
Kỷ Khinh Khinh sửng sốt: "Vậy sao anh không nói trước!"
"Ai mà biết cô lại hiểu lầm chứ."
Mặt Kỷ Khinh Khinh đỏ đến tận mang tai, nhớ lại những gì cô vừa chính nghĩa nói, cô luôn bảo rằng không cần tiền của anh, giờ cô hối hận đến mức muốn ăn luôn lưỡi của mình.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Sao có thể nghĩ Lục Lệ Hành đưa thẻ cho cô tiêu xài, thực sự là tự mình đa tình.
Lục Lệ Hành ném tấm thẻ cho cô như cô vừa ném lại cho anh: "Cầm lấy."
Kỷ Khinh Khinh luống cuống nhận lấy, đỏ mặt hỏi: "Lấy, lấy chuỗi phật châu ở đâu?"
"Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, cứ nói tên tôi là được."
"... Ồ." Cô cất tấm thẻ đi, càng lúc àng chột dạ, càng nghĩ càng khó chịu: "Tôi đi tắm trước."
Mi mắt Lục Lệ Hành rũ xuống, anh chỉ ừ một tiếng.
Kỷ Khinh Khinh tức giận vô cớ vội vàng chuồn vào phòng tắm.
Ngay sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Lục Lệ Hành nhấc điện thoại bấm gọi.
"Trong vòng nửa tiếng đặt cho tôi một chuỗi phật châu, không thế dưới năm trăm ngàn, đặt hàng xong gửi địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi sẽ cho người đến lấy."
Đầu dây bên kia sửng sốt một chút.
"Tổng… Tổng giám đốc Lục? Anh vẫn chưa chết?"
Lục Lệ Hành gằn từng chữ: "Lập tức đi làm!"
"Vâng vâng vâng, tôi đi ngay, lập tức!"
Lục Lệ Hành lạnh lùng cúp điện thoại, đồng thời trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đưa thẻ, ngày mai cũng sẽ tiêu năm trăm ngàn.
Chuyện nhỏ.
Lục Lệ Hành vui vẻ nghĩ.
Trong phòng tắm, Kỷ Khinh Khinh ngâm mình trong bồn tắm, nhìn bọt nước trong bồn tắm, những lời nói dương dương tự đắc khí thế lẫm liệt của cô như giọng 3D quanh quẩn bên tai của cô. Vành tai cô không biết là do hơi nước hay do ngại ngùng mà ửng đỏ, cô thở dài, vùi đầu vào trong nước.
Mắc cỡ muốn chết, hãy để cô chết ngộp luôn đi.
Nhưng việc này làm sao trách cô được chứ? Ai bảo Lục Lệ Hành không nói rõ ràng, làm cô hiểu lầm.
Hay là anh cố ý? Cố ý làm cô bị mất thể diện!
Nếu không sao anh có thể nói như vậy để gạt cô? Chắc chắn Lục Lệ Hành muốn chỉnh cô, muốn xem cô là trò cười!
Nhưng nhắc tới chuỗi phật châu, Kỷ Khinh Khinh nghiêm túc suy nghĩ, chuyện này nhất quyết không để Lục Lệ Hành coi thường cô.
Ông nội đối xử với cô rất tốt, là cháu dâu, vào cửa mấy ngày nay mà còn chưa tặng lễ vật gì cả, đúng là không lễ phép, không nên.
Hơn nữa cô và Lục Lệ Hành là vợ chồng, anh trả tiền cọc cô trả tiền sau, cùng nhau tặng lễ vật cho ông cụ, quả thật rất thích hợp.
Ừ, cứ vậy đi!
Kỷ Khinh Khinh quyết định, không cần đến thẻ của Lục Lệ Hành để thanh toán lúc sau, dù mấy triệu cô cũng có thể trả nổi.
Sau khi ngâm nước hơn nửa giờ, cô thấy hơi buồn ngủ, lúc này mới chậm rãi đi ra từ phòng tắm.
"Tôi đã gửi địa chỉ cho cô, mai cô đi lấy, nhớ quay lại trước bữa tối."
"Được."
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
Đêm khuya, đến giờ đi ngủ.
Lúc đồng hồ trên tường chỉ mười giờ, cả phòng chỉ nghe tiếng qua lại của đồng hồ.
Bầu không khí dần lúng túng, hai người không hẹn mà cùng nhìn về chiếc giường rộng hai mét.
Sau khi bị mọi người nhìn thấy lần trước, cả hai lại phải đối mặt với vấn đề ngượng ngùng là ngủ chung giường.
Trong đầu Kỷ Khinh Khinh là hình ảnh cô sáng sớm thức dậy tay chân quấn lấy Lục Lệ Hành. Trong đầu Lục Lệ Hành là toàn bộ bộ dáng lăn lộn trên giường cả đêm của Kỷ Khinh Khinh.
Suy nghĩ đối lập của hai người cuối cùng kết thúc trong một tiếng ngáp của Kỷ Khinh Khinh.
"Quy tắc cũ, nam bên trái nữ bên phải, không được vượt qua cái gối ranh giới ở giữa."
Lục Lệ Hành dùng ánh mắt tự đánh giá mình quá cao nhìn cô: "Cô cảm thấy ranh giới đó sẽ có tác dụng với cô sao?"
"... Anh yên tâm, tôi ngủ rất thành thật, tối hôm qua chỉ là một tai nạn." Vừa nói cô vừa bước lên giường, nhìn Lục Lệ Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô vỗ vỗ cái gối bên cạnh: "Lên đây đi."
Lục Lệ Hành thở dài, cam chịu rồi lên giường.
Một người ngồi, một người nằm bên phải, ở giữa Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh có một khoảng cách.
Nhưng dần dần, khoảng cách này ngày càng ngắn lại.
Đồng hồ treo tường đã điểm sang mười hai giờ, Lục Lệ Hành nằm trên giường mở mắt, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà.
Quả nhiên, người bên cạnh gối đầu ngủ chưa được năm phút, mười phút sau bắt đầu lăn lộn, hai mươi phút sau đã ôm chặt lấy anh.
Lục Lệ Hành lạnh lùng đẩy cô ra, trong lòng vô cùng khó chịu nghĩ, mình rảnh như vậy, đi làm gì đó có phải hơn không? Ngủ sớm vậy làm gì chứ?
Thái dương cụ Lục Lệ Hành đột nhiên đau, trước khi Kỷ Khinh Khinh lại bổ nhào đến, anh tranh thủ nhắm mắt, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của cô.
Nhưng một chân cô đã gác qua.
"..."
Lục Lệ Hành chửi thầm trong lòng.
Một câu vô cùng thô tục.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua tấm rèm cửa màu hoa mai chiếu rọi cả căn phòng vô cùng rực rỡ.
Kỷ Khinh Khinh sảng khoái mở mắt ra, bên cạnh cũng không có người.
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ.
Trong phòng thay đồ có tiếng động.
Kỷ Khinh Khinh rời giường, đi tới cửa phòng thay đồ, thấy Lục Lệ Hành đang mặc áo sơ mi, đang cài nút áo, một ít cơ bụng cường tráng hơi lộ ra.
Nếu như có thể sờ vào đó, chắc cảm giác sẽ rất tốt.
Lục Lệ Hành nghe tiếng bước chân thì xoay người lại, liếc nhìn Kỷ Khinh Khinh. Anh không để ý đến cô, tiếp tục chọn một chiếc cà vạt màu xám thắt lên cổ.
Kỷ Khinh Khinh chiêm ngưỡng dáng vẻ Lục Lệ Hành ngẩng cao đầu, ánh mắt khép hờ đứng trước trước gương, cùng với cơ bắp ẩn hiện trong áo sơ mi...
Người đàn ông này thật đẹp trai!
Lục Lệ Hành chọn một bộ vest mặc vào.
Kỷ Khinh Khinh liếc nhìn tủ quần áo, bên trái chứa đầy những chiếc áo sơ mi và bộ vest mà dì Bùi đã ủi cho anh, còn bên phải là một loạt quần áo mới mua cũng do một tay dì Bùi đã chuẩn bị cho cô.
Trong đó, do dì Bùi đã chuẩn bị quá nhiều quần áo cho Kỷ Khinh Khinh nên có mấy bộ còn treo luôn phía bên trái của Lục Lệ Hành.
Quần áo nam nữ treo cùng nhau khiến làm Kỷ Khinh Khinh có cảm giác rất kỳ lạ.
Như thể quần áo đàn ông xuất hiện trong tủ quần áo của cô, cô đột nhiên cảm thấy thân thuộc.
"Tôi nghĩ chiếc cà vạt màu xanh đậm đó hợp vs bộ vest của anh hơn."
Lục Lệ Hành vô thức muốn bác bỏ lời nói của Kỷ Khinh Khinh nhưng anh đã kìm lại kịp thời.
Suy nghĩ một lúc, anh nhìn Kỷ Khinh Khinh, cởi chiếc cà vạt trên cổ mình xuống rồi hỏi cô: "Cô biết thắt cà vạt không?"
"Biết."
"Đến đây."
Kỷ Khinh Khinh bước qua.
Lục Lệ Hành lấy chiếc cà vạt màu xanh đậm trong tủ ra đưa cho cô: "Giúp tôi."
Kỷ Khinh Khinh cầm cà vạt như cầm một củ khoai nóng.
"Không phải anh biết sao?"
"Cô là vợ tôi, không muốn giúp chồng thắt cà vạt sao?"
Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một lúc: "Vậy anh cúi đầu đi."
Lục Lệ Hành cúi đầu, lúc Kỷ Khinh Khinh kiễng chân lên, suýt chút nữa mũi của cô đụng phải mặt anh.
Ngày thường người đàn ông mặc đồ ở nhà đã đẹp rồi, sau khi mặc âu phục xong càng như thay đổi thành một người khác, chỉ cần nhìn qua cũng khiến tim cô đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng.
Lục Lệ Hành cúi xuống nhìn cô thắt cà vạt, ánh mắt chuyển từ đầu ngón tay trắng nõn mảnh mai đến mi mắt rũ xuống của cô.
"Hôm nay nhớ lấy chuỗi phật châu, tối nhớ trở về sớm."
"Biết rồi."
"Quẹt thẻ của tôi." Lục Lệ Hành nói thêm: "Nếu như cô thích cái gì, cũng có thể quẹt thẻ của tôi."
Kỷ Khinh Khinh không đáp lời anh, giúp anh thắt cà vạt: "Được rồi."
Lục Lệ Hành nhìn gương, sửa sang một chút, lấy đồng hồ và những đồ vật của mình rồi xuống lầu ăn sáng.
Ông cụ Lục đã quen dậy sớm, đang ăn sáng ở bàn, thấy Lục Lệ Hành mặc quần áo chỉnh tề thì nhăn mày lại: "Bệnh của cháu vừa mới chuyển biến tốt, sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày?"
Lục Lệ Hành ngồi xuống: "Ông nội, thân thể của cháu đã khỏe rồi, không có gì phải lo, công ty còn nhiều chuyện, cháu không yên tâm."
Ông cụ Lục thở dài, biết rằng mình không thể thay đổi được quyết định của Lục Lệ Hành: "Cháu cũng biết cháu đang làm gì nên ông cũng không nói nhiều, nhưng tối cháu phải về sớm, bây giờ cháu cũng không còn độc thân nữa, đừng quên còn vợ cháu ở nhà."
"Cháu biết rồi."
Ăn sáng xong, Lục Lệ Hành lái xe đến công ty.
Kỷ Khinh Khinh từ trên lầu đi xuống, ăn qua loa hai miếng.
Ông cụ Lục thấy cô cũng ăn mặc đẹp thì hiền từ hỏi vài câu: "Khinh Khinh cũng sắp ra ngoài à?"
"Vâng ạ." Kỷ Khinh Khinh định tạo cho ông cụ một bất ngờ, nên giấu kín kế hoạch hôm nay ra ngoài: "Cháu phải đi đến công ty."
"Vậy để ông bảo tài xế chở cháu đi."
"Cám ơn ông nội."
Một giờ sau, Kỷ Khinh Khinh đi tới địa chỉ Lục Lệ Hành đã gửi cho cô, đó là một tiệm bán đồ cổ. Cô nói tên của Lục Lệ Hành, sau đó được người phục vụ đưa vào phòng riêng.
Người phục vụ biết Kỷ Khinh Khinh nên nhìn thêm vài cái rồi mỉm cười: "Cô Kỷ, xin cô chờ một lát, quản lý của chúng tôi sẽ đến ngay."
"Được."
Không lâu sau, một người mặc đồng phục vest bước vào phòng riêng, người đó đưa một cái hộp gỗ đàn hương tinh xảo tới trước mặt Kỷ Khinh Khinh: "Cô Kỷ, tôi là quản lý ở đây, cô cứ gọi tôi là Tiểu Trần là được, đây là chuỗi phật châu hôm qua tổng giám đốc Lục đã đặt, mời cô xem thử."
Kỷ Khinh Khinh vẫn đang nhìn những hoa văn tinh xảo trên hộp gỗ đàn hương, nghe lời người quản lý nói, cô có chút nghi ngờ.
"Hôm qua?"
Quản lý cười: "Đúng vậy, hôm qua Tổng giám đốc Lục đã đặt, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Kỷ Khinh Khinh suy nghĩ một lát, không phải Lục Lệ Hành đã đặt trước rồi sao? Sao lại thành đặt vào hôm qua nhỉ?
Miệng người đàn ông này đúng là gạt người gạt quỷ.
Lục Lệ Hành sao mà cứ nói một đằng làm một nẻo.
Cô mở chiếc hộp bằng gỗ đàn hương, bên trong là một chuỗi bốn mươi chín hạt phật châu.
Mặc dù ít nghiên cứu về chuỗi phật, không nhìn ra chất liệu cũng không nhìn ra được giá cả nhưng từ màu sắc của hạt, cô cũng có thể đoán giá của nó rất cao.
"Quản lý, cho hỏi chuỗi hạt này bao nhiêu?"
"Cô Kỷ, là như này ạ, chuỗi hạt này có tổng cộng bốn mươi chín viên, còn là bồ đề mắt phượng..."
Kỷ Khinh Khinh nghe quản lý giới thiệu về chuỗi phật hơn mười phút, nụ cười trên mặt suýt chút nữa không giữ được, cô ngắt lời anh ta: "Quản lý, vậy chuỗi phật châu này bao nhiêu tiền?"
Quản lý mỉm cười nói: "Tổng cộng là sáu mươi bảy vạn."
Kỷ Khinh Khinh lấy ví ra, khi chạm đến tấm thẻ Lục Lệ Hành đưa, tay cô ngừng một lát rồi cầm tấm thẻ của mình ra, đưa cho quản lý.
"Quẹt thẻ này giúp tôi, cám ơn."