Tiết Xán Đông trở lại khách sạn, Cố Du đang ngồi vẽ trên máy tính.
Tóc dài được cô buộc đơn giản ở sau gáy, đường nét cổ đặc biệt quyến rũ, nổi bật dưới tia sáng nhu hòa, cô như người phụ nữ trong tranh của John Currin*, tỏa ra ánh sáng lung linh, xinh đẹp mê người.
*Họa sĩ người Mỹ
Trong phòng tản ra hương hoa hồng của cô, ấm áp ngọt ngào.
Anh đi đến, cô cười đứng dậy. Hiển nhiên là chú ý thấy tâm trạng của anh không cao, cô thu lại ý cười, nhỏ giọng hỏi anh: “Sao rồi?”
Tiết Xán Đông cởi áo khoác, vừa lắc đầu, vừa cúi đầu hôn cô một cái.
“Anh đi tắm trước.”
“… Ừ.”
Cố Du nhận áo khoác của anh, treo trong tủ quần áo, sau đó rót chén nước nóng đặt lên trên bàn, ngồi trở lại trước bàn.
Lưu xong bản vẽ, cô tắt máy tính, nhìn chằm chằm vách tường phía trước suy nghĩ xuất thần.
Tắm rửa xong tâm trạng Tiết Xán Đông tốt hơn nhiều, vừa ra lại thấy cô đang ngẩn người, ôm lấy từ sau người, bắt đầu hôn cô từng cái từng cái. Từ khuôn mặt đến cổ, anh hôn đến vô cùng tỉ mỉ.
“Anh thể hiện rất tốt.”
“Hử?”
“Trở về sớm thế.”
Tiết Xán Đông khẽ cười một cái, quay cô lại, nhìn mắt cô mỉm cười như có điều suy nghĩ.
Cố Du nhón chân lên, duỗi cánh tay ra ôm cổ của anh, ngón tay không thành thật vuốt ve tóc anh, vừa sờ, vừa nói: “Tốt nhất đừng nhìn em nhớ người khác.”
Anh cười, “Anh đang nghĩ đến em.”
“Em ở ngay trước mặt anh, anh muốn gì ở em đây?”
Tiết Xán Đông cười mà không nói, lại ngầm thở dài trong bụng. Cho dù tâm trí anh có thành thục, có trầm ổn đi nữa, đối mặt với chuyện thế kia, nội tâm cũng không thể hoàn toàn không chấn động tí nào. Nhìn một cô gái tốt đẹp như vậy, anh đang nghĩ, có phải sẽ có một ngày cô cũng biến thành như thế… Cuồng loạn, cố chấp điên cuồng.
Cố Du không nhhĩ sâu, nắm lấy tóc của anh, lười biếng nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, em hơi buồn ngủ.”
“Ừ, nghe em tất.”
Tiết Xán Đông lập tức tỉnh táo lại bế người lên, Cố Du thuận đó vòng chân ngang hông anh, vừa cười, vừa bị anh ôm về phòng ngủ.
Hai người nặng nề ngã xuống giường, anh theo đó chụp lên người của cô.
“Anh vẫn chưa mệt.” Anh cười đến xấu xa.
Cố Du nhăn nhăn mũi, cười đùa nói: “Nhưng em mệt.”
“Vậy cũng không thể theo em.” Anh vừa bá đạo nói, vừa động tay mở áo ngủ cô.
Tiết Xán Đông hôn đặc biệt dịu dàng, vừa hôn còn vừa nhìn cô, anh hưởng thụ mẫn cảm của cô, mê muội vì phản ứng của cô, đặc biệt khi cô động tình ngâm khẽ thở gấp, đều khiến toàn thân anh khó nhịn như bắt lửa như khô nóng.
Tiếp xúc thân mật nhanh bèn kịch liệt diễn ra, một buổi đêm không thấy được cực quang, lập tức trở nên mập mờ triền miên.
Tất cả trở về bình tĩnh, hai người ôm nhau ngủ.
Tiết Xán Đông rất nhanh là vào giấc ngủ say, Cố Du lại chợp mắt trong chốc lát rồi lặng lẽ mở mắt.
Biểu hiện dị thường của anh buổi tối hôm nay, khiến cô càng thêm xác nhận suy đoán trong nội tâm.
Anh và Nhiễm Yên duy trì quan hệ yêu đương gần ba năm, sở dĩ kết thúc, chỉ sợ không phải vì ngoại tình gì, mà thực chất là sự mãi mãi theo đuổi kích thích cái mới bên trong anh đang quấy phá.
Nói ngắn gọn, chính là anh chán ghét.
Kiểu đàn ông xuất thân như anh, muốn cái gì mà không có? Ngay cả bố mẹ ân ái nhà quyền quý bình thường rất hiếm thấy, anh cũng may mắn có được. Điểm xuất phát thực sự không ai tốt hơn rồi. Danh lợi thế tục, căn bản không thể nào là thứ anh đang theo đuổi. Anh làm tất cả, đều là để bản thân trưởng thành. Thứ gọi là nổi bật, mới là thứ anh muốn chân chính nắm trong tay.
Thói quen hạn chế gần như hà khắc, luôn khiến mình ở trạng thái không phải thoải mái dễ chịu mà hình thành, và lòng can đảm quả quyết dũng mãnh quên đi tất cả vào bất kỳ thời khắc nào, đều nói rằng anh rất ưu tú. Mức độ anh khắc nghiệt với bản thân, cơ hồ không ai bằng.
Một người như vậy, một người đàn ông không ngừng truy cầu sự nổi bật, hình thức anh suy nghĩ, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hình thức anh yêu đương.
Thứ kích thích mới mẻ, rất quan trọng. Cho dù anh biết rõ ràng những thứ đó không lâu dài, cũng sẽ không dài lâu, nhưng khi tính hấp dẫn đơn thuần qua đi, xao động nội tâm sẽ giày vò lấy anh từng giây từng phút, đến khi anh vô thức lạnh lùng ép đối phương sụp đổ đến phát điên, quan hệ dễ dàng hủy bỏ. Thậm chí cô cảm thấy, nếu không phải sự giáo dục tốt đẹp của gia đình có tác dụng với anh, thì tình yêu với Nhiễm Yên căn bản duy trì không nổi ba năm.
Anh nhất định rất rõ nhược điểm của mình về phương diện này, mà hẳn là cũng thử cố gắng. Kết quả đương nhiên không cần nói nhiều. Có lẽ cũng bởi vì vậy, anh mới luôn lòng mang áy náy.
Thật ra… Nói cho cùng, cũng là Nhiễm Yên không điều khiển được anh mà thôi.
Tình yêu nếu như là đơn giản em thích anh anh thích em, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đến đầu bạc, vậy thế gian sẽ chẳng có nhiều nam nữ si tình như vậy.
Kiểu xinh đẹp, gia cảnh thường thường bậc trung, tính cách dịu dàng ngoan ngoãn như Nhiễm Yên, căn bản không hợp với anh.
Anh không thể nào bị thực chất bên trong của cô ta hấp dẫn, như người sẽ không yêu cá vậy. Đáng yêu thì đáng yêu, thích thì thích, nhưng đó đều không phải là yêu.
Mặc dù yêu nhau kết hôn với anh mà nói là logic rất tự nhiên, chuyện hôn nhân cũng nhất định đang được quy hoạch trong đời của anh, nhưng làm thế nào mới có thể khiến một người như vậy yêu bạn, là chuyện rất đáng giá suy nghĩ.
Cho nên, giờ Cố Du có hơi khó mà ngủ.
Mượn tia sáng u ám, cô lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Ánh mắt đảo qua mặt mày anh tuấn tú, sống mũi cao, môi mỏng gợi cảm, cuối cùng, lại xuống đến ánh mắt.
Rất lâu sau, cô thở dài yên lặng trong lòng. Có lẽ thay mạch suy nghĩ sẽ càng dễ hơn nhỉ.
Có được tình yêu của anh quá khó, nhưng hôn nhân cũng không có nghĩa là nhất định cần tình yêu. Có đôi khi, cũng có thể là là bởi vì rung động nhất thời, hoặc là trách nhiệm không thể trốn tránh.
Cô ngẫm đông lại ngẫm tây, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại loại bỏ các phương, thời gian tí tách trôi qua, mí mắt cô kiên cường cũng dần dần không chống đỡ nổi.
Ngày hôm sau, âm u.
Hi vọng xem được cực quang không lớn, mà Nhiễm Yên quấy trò như thế, hào hứng đi chơi của hai người bị chút ảnh hưởng. Đã chơi không thoải mái, thì dứt khoát nghiêm túc làm việc, nên anh lên máy bay tư nhân số hiệu Daniel của mình, chở nguyên đội nhân mã lên đường về nước trong hôm đó.
Cố Du vốn cho rằng sau khi hạ cánh có thể nghỉ ngơi đàng hoàng một chút, nhưng khi cô chân trước vừa mới bước vào cửa nhà mình, điện thoại của đồng nghiệp Ngưu Khải Văn liền đến.
“Mau đi làm thôi, Vương Huy đang cố gắng muốn loại cô ra tổ thiết kế đấy!”