• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mun (The Mooniesss).

“Phiền Văn tổng nhường đường một chút, cảm ơn.”

Ngay sau đó, cô đeo khẩu trang, xách túi nhỏ đến trước mặt anh, một loạt động tác tự nhiên nối tiếp nhau.

Văn Mộc Cảnh không nhúc nhích, anh cúi xuống nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời của cô, bên trong không còn nét vui vẻ như ngày trước nữa mà chỉ có sự hững hờ nguội lạnh.

Dường như cô đã thay đổi, dường như lại không.

Anh bỗng cảm thấy ngột ngạt, mãi một lúc lâu sau mới chậm chạp đứng dịch sang một bên.

Đường Oanh thấy ở cửa có khoảng trống, liền không chút do dự đi ra ngoài.

“Ôi, Đường Đường phải đi rồi à?”

Lý Già và Lạc Phiêu Phiêu vừa trở lại sau khi xem xong đoạn phim quảng cáo mới quay bèn bắt chuyện với cô.

“Vâng, em còn việc khác nên đi trước, mọi người về sau nhé.”

Lạc Phiêu Phiêu đáp: “Bye bye chị Đường Đường.”

Lý Già cũng nhắc nhở: “Đi đường cẩn thận.”

Sau đó, Lý Già quay đầu lại, thấy người đàn ông đứng bên cửa đang sốt sắng, cô ngạc nhiên: “Văn tổng?”

Văn Mộc Cảnh không buồn phản ứng lại mà rời đi luôn.

“…”

—-

Tháng sáu vội vàng gần qua đi, đàn ve kêu trong những ngày nóng nực khiến thành phố Vân trở nên huyên náo.

Khắp nơi trên mặt đất đều được mặt trời thiêu đốt, nhiệt độ ngày càng tăng cao.

Đường Oanh đã dần quen với thân phận người cha của Chu Trạch Sâm.

Chỉ là nhiều năm không gặp, cô không thể nhanh chóng thay đổi xưng hô, gọi ông một tiếng ba.

Hầu như không gọi theo xưng hô.

Vì vậy nên khi nói chuyện, hai người vẫn hơi ngượng ngùng.

Mấy hôm nay, ngoài việc đến phòng tập nhảy, cô còn đang chuẩn bị xin visa để đi nước ngoài, mấy ngày nữa Chu Trạch Sâm sẽ về tổng công ty nên định đưa cô ra nước ngoài cho khuây khỏa.

Cùng lúc đó, Lâm Du Từ luôn nhạy bén về mặt tin tức đã đánh hơi được chuyện gần đây của cô, nếu không phải công việc của tòa soạn ở những nơi khác cứ liên miên mãi không xong, cô ấy chỉ hận không thể bay về ngay lập tức.

Ngày tháng trôi qua, bây giờ cô và Văn Mộc Cảnh chỉ là hai đường thẳng song song.

Nếu không cố ý nhớ lại, có lẽ Đường Oanh cũng chẳng nhớ đến.

Nói như vậy, đôi khi cô cũng thấy mình quá vô tâm.

Ngoài những việc này ra, gần đây tin tức Điền Tử bị phong sát, đoàn làm phim tìm diễn viên khác thay thế trên mạng cũng leo hot search.

Có điều, cả Gia Thụy và Điền Tử đều không đưa ra bất kì một thông báo đính chính nào cả.

Chỉ trong một thời gian ngắn, các loại tin đồn lan truyền khắp nơi, tin tức thật thật giả giả lẫn lộn cô cũng lười xem.

Dưới mục bình luận chỉ toàn fan cuồng PR, liều mạng dẫm đạp, lôi kéo “nhà” của chính idol mình.

Thấy hợp đồng sắp hết hạn, Đường Oanh chỉ cần hoàn thành nốt buổi phỏng vấn cuối cùng là cô sẽ hoàn toàn không còn liên quan gì đến anh và công ty của anh nữa.

Bây giờ ngẫm lại, chỉ trong vòng một tháng, tình thế mà suốt bảy năm qua chưa bao giờ thay đổi lại có thể lật ngược trong nháy mắt.

Buổi phỏng vấn cho web drama diễn ra vào ngày đầu tiên của tháng bảy.

Quả đúng là một ngày suôn sẻ.

Đường Oanh hoang mang tham dự, cô cũng chẳng biết vì sao phía truyền thông lại mời cô phỏng vấn.

Nếu do chuyện công việc, cô vẫn phải “đi làm” đúng giờ.

Cánh phóng viên hỏi chuyện rất nhanh, chủ yếu là vì thời gian của diễn viên chính có hạn, họ còn phải vội vàng chuẩn bị cho những buổi tuyên truyền khác nữa.

Người chỉ đóng vai cameo như Đường Oanh lại rất thích hợp để sắp xếp ở vị trí cuối cùng.

Cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng xong.

Người dẫn chương trình đặt câu hỏi dựa theo kịch bản trên tay, những câu hỏi phía sau đều là những chủ đề quan trọng.

“Đường Đường có kế hoạch đóng phim truyền hình trong sáu tháng tới không?”

Đường Oanh tươi cười: “Tạm thời chưa có.”

“Sao vậy? Có phải vẫn đang trong quá trình lựa chọn kịch bản không nhỉ? Không ít người hâm mộ đều đang mong mỏi phim mới của bạn đó.” Người dẫn chương trình lèo lái để kết thúc chủ đề.

“Cũng không hẳn, chủ yếu là hợp đồng sắp hết hạn, tôi muốn nghỉ ngơi một chút để thư giãn.”

“…”

Đường Oanh vừa dứt lời, MC và phóng viên bên dưới đưa mắt nhìn nhau.

Khoảng thời gian này, cư dân mạng ngoài hóng chuyện Điền Tử thì cũng không ít người quan tâm đến việc gia hạn hợp đồng của Đường Oanh.

Cuối cùng việc này dường như chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô, mọi người lại nghĩ những tin đồn trước đây đều là tin nhảm để câu view.

Được nhân vật chính xác nhận ngay trước mặt, cánh truyền thông cũng không muốn bỏ sót tin tức đầu tay.

Người dẫn chương trình “nảy số” rất nhanh, lập tức nói tiếp:

“Đường Đường đã quyết định không tiếp tục hợp đồng với Gia Thụy sao?”

“Vâng, tôi sẽ ngừng hợp tác với Gia Thụy sau khi hết tháng bảy này.”

“Bạn đã có dự định gì sau khi rời đi chưa?”

“Mọi người chờ thông báo nhé.”

MC lại hỏi: “Bạn có muốn lùi về phía sau hậu trường hoặc có hứng thú với lĩnh vực nào khác hay chưa?”

Đường Oanh khẽ mím môi, nhưng ngay sau đó, cô thoải mái trả lời: “Hiện giờ vẫn chưa nghĩ đến, nhưng tôi nhất định muốn khẳng định chính mình.”

“…”

Lại thêm mấy vấn đề nữa, đến khi không thể nghĩ ra câu hỏi phù hợp, người dẫn chương trình mới chịu thôi.

Đường Oanh ra khỏi phòng chờ liền xem thời gian, mới bốn giờ chiều.

Hôm nay, cả Lạc Phiêu Phiêu và Lý Già đều không đi cùng cô, bên cạnh chỉ có một người trợ lý lạ mặt, nhưng khi buổi phỏng vấn vừa kết thúc, cô ta đã chuồn mất.

Vừa nghĩ tới đây, Lý Già đã gọi điện: “Đường Đường, phỏng vấn thế nào rồi?”

“À, vừa mới xong đây chị.”

“Tốt lắm, chị phải báo cho em một tin tức.” Lý Già nói rất nhanh, “hôm nay chị từ chức!”

“…!”

“Hôm nay chị từ chức á?”

“Ừ, trước giờ chị vẫn chỉ dẫn dắt mình em, bây giờ công ty lại muốn chị phụ trách một đám trẻ ranh, chị không tài nào thích nghi được, nói gì đến việc mỗi ngày gặp Hàn Tiêu đều ức chế, thôi xin nghỉ cho lành.”

“Vậy sau này chị tính sao giờ, đã tìm được công việc thay thế chưa?”

“Chưa nữa, từ từ tìm vậy, dù sao bây giờ chị cũng không chết đói được, khi nào thoải mái thì đi làm tiếp.”

Đường Oanh nghe cô ấy nói xong, trong lòng nhẹ nhõm hẳn:

“Đúng rồi, trong công việc, điều quan trọng nhất là phải vui vẻ, à phải rồi, Lạc Phiêu Phiêu đâu chị, con bé bị phân công cho mấy người kia thật à chị?”

“Phiêu Phiêu á, con bé xui xẻo hơn, bị công ty phân cho làm việc với Phàm Giai. Trước giờ Hàn Tiêu và chúng ta đều như nước với lửa, chắc chắn anh ta sẽ đày đọa cô ấy, gần đây trông Phiêu Phiêu mệt mỏi lắm.”

Lý Già khẽ thở dài, chị vốn biết gia cảnh của Phiêu Phiêu không tốt, phải gánh vác cuộc sống của mọi người, công việc không như ý cũng đành nhẫn nhịn.

“…”

Chẳng mấy chốc đã ôn xong chuyện cũ.

Đường Oanh cúp máy, bước ra khỏi cao ốc, đi bộ đến ngã tư đón taxi.

Nhưng cô chưa kịp đội mũ, một chiếc Maybach màu đen quen thuộc lặng lẽ đậu dưới bóng cây đã đập vào mắt cô.

Cửa kính xe hạ xuống, Văn Mộc Cảnh dựa bên cửa sổ, dường như muốn đợi cô.

Đường Oanh ngó lơ, lập tức bước ngang qua cửa kính xe mà không hề dừng lại.

“Lên xe, tôi đưa em về.” Giọng nói của Văn Mộc Cảnh từ phía sau truyền tới, xe cũng chầm chậm theo sau.

“Không cần.”

“Đồ của em còn ở biệt thự.” Giọng anh vô cảm, như thể chỉ ngang qua rồi tiện đường nhắc nhở cô vậy.

“Cũng chẳng phải của tôi, anh tìm người dọn đi.” Đường Oanh vẫn không dừng bước, nhưng vừa mới nhìn thấy chiếc xe taxi cô liền đứng lại.

“…”

Lý Quốc Bình thấy xe taxi phía trước rời đi, trong lòng không khỏi toát mồ hôi.

Sáng nay Văn tiên sinh nhìn thấy Đường tiểu thư bước vào tòa văn phòng liền một mực chờ đợi chứ không đi vào trong.

Vất vả lắm mới đợi được mấy tiếng đồng hồ, thấy cô đi ra mới chịu nói mấy cô, giờ thì hay rồi, Đường tiểu thư bỏ đi mà không thèm liếc mắt lấy một cái.

Anh ta chẳng biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo rằng chuyện này thật sự rất nghiêm trọng.

Vì đây không phải nơi đậu xe nên Lý Quốc Bình lái chậm một đoạn, hỏi:

“Văn tổng, về công ty hay biệt thự ạ?”

Văn Mộc Cảnh thấy chiếc taxi bên ngoài đã sớm không còn bóng dáng, mãi một lúc lâu mới đáp: “Công ty.”

“Vâng.”



Hôm sau, video phỏng vấn Đường Oanh được đăng tải trên những trang mạng lớn, ngoài ra, tập phim trong “Nhật ký lữ hành” mà cô tham gia với tư cách khách mời cũng được phát sóng nên độ hot không ngừng tăng lên.

Đương nhiên là kéo theo cả một đống bài báo lá cải.

Nhiều tờ báo đăng tin cô bị công ty chấm dứt hợp đồng, diễn xuất kém cỏi, đắc tội với ông chủ…

Thậm chí còn có những lời lẽ ngầm xúc phạm.

Đọc những bình luận mỉa mai của cư dân mạng, Đường Oanh đã sớm vô cảm.

Nếu ở thời điểm mới ra mắt, có lẽ cô đã lau nước mắt, trong lòng tái tê.

Cô cũng chẳng buồn đáp trả, bởi vì những bình luận ác ý đều bị xóa nhanh chóng, nhanh đến mức có thể đoán được đã có người nhúng tay.

Ngày 5 tháng 7, Đường Oanh kết thúc hợp đồng sớm với Gia Thụy, cô tự đăng thông báo trên Weibo của mình vào giữa trưa.

Ngay sau đó, Weibo chính thức của truyền thông Gia Thụy cũng đăng bài tương tự.

Chỉ sau một thông báo, fan của Đường Đường đã kích động đến mức đẩy nó lên hot search.

Nội dung chủ yếu là Gia Thụy lên tiếng về tất cả những phát ngôn không đúng sự thật về Đường Đường trên mạng, còn xác nhận gửi thư về năm blog VIP cho luật sư, để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của cô.

Con dấu đỏ của công ty được mong đợi từ lâu được in trên đó để tăng tính chân thật.

Ngay chiều hôm ấy, tài khoản Weibo sắp phải hầu tòa đã đăng bài giải thích, thừa nhận mọi tin tức ác ý đều do bọn họ đặt điều, hoàn toàn không phải sự thật.

Những fans trước nay luôn tích cực dường như được tiếp thêm động lực, cùng nhau bảo vệ danh dự nghệ sĩ nhà mình.



[Bảo vệ quyền lợi! Nếu giải thích mà có tác dụng thì cảnh sát để làm gì?]

[Bịa đặt thông tin thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật đâu nhé!]

[Cuối cùng chúng ta cũng đợi được thông báo từ công ty rồi! Khóc…]

[Người qua đường đơn thuần, Đường Oanh tội quá.]

[Hu hu, ủng hộ Đường Đường, fan Đường ba năm sẽ bật khóc vào ngày này!]

[Chị yêu cứ yên tâm nghỉ ngơi, bọn em đợi chị comeback!]

[Truyền thông Gia Thụy chẳng có tâm gì cả, không xứng giữ chân Đường Đường của chúng ta, chị iu đỉnh chóp, chỉ có fan Đường mãi ở bên chị!]

[…]

Lâm Du Từ đọc từng câu từng chữ mà như trút được cơn giận.

Những vết đen mà Đường Đường phải chịu đựng suốt ba năm qua cuối cùng cũng được trả lại trong sạch.

“Đường Đường, nhìn này, người hâm mộ vẫn luôn đứng về phía cậu.”

Đường Oanh nghe xong liền đảo mắt rất nhanh, cô uống một ngụm nước dưa hấu, “Ừ, mình biết.”

Cô vẫn biết những tài khoản Weibo mấy năm qua sôi nổi dưới Weibo của mình, chống đỡ cho cô không phải đọc những bình luận ác ý hết lần này đến lần khác.

Người hâm mộ là sự tồn tại vô cùng đặc biệt.

“Đường Đường, cảm động đến phát khóc rồi à?” Lâm Du Từ đưa khăn giấy cho cô, “Cậu nhìn xem Gia Thụy đã làm được việc gì, cậu rời công ty mới lên tiếng thanh minh, đúng là đồ bỏ đi!”

Đường Oanh cầm mảnh khăn giấy lau mắt, cô đã không còn tự mình đa tình đến việc Văn Mộc Cảnh sẽ thay cô làm sáng tỏ mọi việc, “Có lẽ bọn họ muốn vớt vát lại chút danh tiếng.”

Lâm Du Từ đứng trước nồi vớt sách bò, cô không nhịn được cười bước ra ngoài, “Đường Đường, cậu có nghĩ là…”

“Không có chuyện đó đâu, anh ấy sẽ không làm vậy.”

“Sao cậu biết được, nhỡ đâu đột nhiên anh ta hối hận, muốn níu giữ một chút, dù sao thì cũng đã bảy năm, anh ta và cậu đã bên nhau bảy năm đấy!” Lâm Du Từ  vừa đưa đĩa sách bò cho Đường Oanh lại vừa tặc lưỡi.

Bảy năm qua, cô còn không dám nghĩ tới.

“Du Từ, cậu biết không, anh ấy chưa từng thích mình, vậy nên bảy năm đó chẳng là gì đối với mình cả, cứ coi như một lần mình vấp ngã là được.” Đường Oanh nói không sao cả.

“Đúng đúng, chúng ta tuổi trẻ tài cao, cần gì đám đàn ông chứ.” Lâm Du Từ nhướng mắt nhìn cô, “Đường Đường, bọn mình nói về ba cậu đi, được không hả?”

“…”

Mí mắt Đường Oanh chớp liên tục, cô thừa biết khi Lâm Du Từ trở về nhất định sẽ chất vấn cô một phen nên cứ phải chuẩn bị tinh thần cho kĩ.

Bọn họ ăn bữa lẩu này đến tận khuya.

Trong khi đó W.CLUB bên kia cũng hoạt động đến sáng sớm.

Quán bar này của Đoạn Thanh mới khai trương gần đây, cũng coi như công việc phụ của anh ta sau khi về nước.

Không gian bên trong vô cùng rộng lớn, bài trí theo phong cách tối giản mà mạnh mẽ, sàn bar được thiết kế theo màu đen làm chủ đạo, âm nhạc đinh tai nhức óc làm vang dội cả lồng ngực con người ta.

Hòa cùng nhịp điệu của DJ, những ánh đèn lung linh sắc màu cứ liên tục lập lòe, tuy bên trong không đông lắm nhưng không gian mờ ảo này khiến cho mọi thứ ở nơi đây đều trở nên vừa khéo.

Quán bar này chủ yếu hướng đến dòng khách VIP, không phải phú nhị đại thì cũng là diễn viên lưu lượng với hàng triệu fan hâm mộ.

Ở chốn sa đọa nhiều người như này có khi sẽ làm sụp đổ hình tượng người nào đó trong mắt fan của họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK