Sáng nay nàng cảm thấy nàng đúng là một người vợ, nàng nghĩ như vậy lúc mặc áo và được người hầu chải tóc. Đó là ý nghĩ thật kỳ lạ. Nàng chỉ vừa mới giống như một người vợ từ sáng hôm qua, nếu không kể đến chuyện nàng đã ngượng ngùng khi bắt gặp ánh mắt của người hầu gái và xấu hổ khi những người hầu khác nhìn thấy nàng ra khỏi phòng. Nàng đã nghĩ là họ biết điều gì đã xảy ra trong đêm tân hôn. Và nếu không kể đến cảm giác ngực nàng hơi nhức và sự đau đớn, đau đớn không phải là từ chính xác diễn tả cảm giác đang có ở chỗ đó của nàng sáng nay, chứng tỏ là bây giờ đã có một người đàn ông hoàn toàn xa lạ trong cuộc đời nàng. Và sự hài lòng. Nàng thích cảm giác này.
Đôi mắt của nàng, phản chiếu qua tấm gương dường như to hơn, mơ mộng hơn. Nàng nghĩ đó là sự dễ chịu đáng ngạc nhiên khi có một hôn nhân đầy rắc rối. Nàng thích có một người đàn ông mà ban ngày là một người đồng hành, một người bạn, còn ban đêm thì là người tình. Nàng thích có những đứa con từ cuộc sống vợ chồng như vậy.
Lionel. Trong thâm tâm nàng cảm thấy luyến tiếc và nhớ lại những gì anh đã làm tối qua. Lúc đầu nàng thấy điệu bộ của anh có vẻ rất buồn rầu cho đến khi nàng phân tích được những động cơ thực sự đằng sau điệu bộ đó. Và cho đến lúc đó nàng bắt đầu muốn biết về quá khứ của anh. Không hiểu sao, ý nghĩ này thật khủng khiếp vì nó đập tan những suy nghĩ đã hằn sâu trong đầu óc nàng trong năm năm qua, nàng không hiểu bằng cách nào mà nàng lại chấp nhận Lionel như là một người đồng hành, một người bạn. Giữa họ không có bất cứ một sự thân mật, gần gũi nào. Ngược lại với Gabriel …
Nàng luôn dễ dàng trò chuyện và lắng nghe với Gabriel. Gía như ở một hoàn cảnh khác thì họ sẽ là những người bạn. Dĩ nhiên họ đã là người tình của nhau vào ban đêm. Nó tuyệt vời hơn rất nhiều so với những gì mà nàng thể tưởng tượng. Chắc chắn họ sẽ tiếp tục là người tình của nhau. Chàng đã nói là chàng chỉ yêu cầu nàng thực hiện nghĩa vụ của nàng mỗi đêm một lần. Ngoại trừ rằng họ không hoàn toàn là những người yêu nhau, chỉ đơn giản là một người đàn ông thực hiện quyền làm chồng và một người phụ nữ vâng lời.
Nếu nàng đúng thì nó chỉ là vậy thôi. Nếu nàng hỏi chàng lần nữa.
Nàng biết là nàng đúng.
Nàng không chắc là sáng nay nàng sẽ lại hỏi chàng lần nữa. Dù sao chăng nữa tại sao nàng lại không giữ kín những suy nghĩ hay sự nghi ngờ của nàng ? Tại sao lại không để cho những sai lầm này ngủ yên trong quá khứ và hy vọng là chúng có thể làm được một chút gì đó trong tương lai tại Chalcote ? Có lẽ nàng có thể làm cho chàng yêu nàng. Nàng biết là chàng đã hoàn toàn nhận ra khao khát mãnh liệt của nàng. Và nàng biết là chàng cảm thấy có trách nhiệm với nàng. Chàng đã cưới nàng, đúng không ? Và nàng biết là nàng yêu chàng.
Sự thừa nhận này đến với nàng thật bất ngờ, và nàng nhận ra nàng đang lơ đãng nghịch cái bàn chải tóc sau khi người hầu đã đặt nó xuống bàn. Đúng, ôi, đúng. Đó là sự thật.
Nàng hít thở thật sâu và đứng lên. Kế hoạch về những gì nàng dự định làm hay là không làm hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Từ trước đến nay, nàng luôn cảm nhận được sự tác động của Gabriel đối với nàng mỗi khi có sự hiện diện của chàng. Nàng sẽ không nhận ra nàng sẽ làm gì cho đến khi nàng gặp chàng : hoặc là có thể nàng sẽ phải sống với những câu hỏi mãi mãi không có câu trả lời thỏa đáng, hoặc là nàng nhận thấy nàng hoàn toàn có thể hỏi lại chàng những câu hỏi đó nếu nàng muốn.
Có tiếng gõ nhẹ sau cánh cửa phòng thay quần áo của nàng và người hầu của nàng ra mở cửa. Một người hầu đứng đó và truyền đạt lại lời nhắn là ông chủ yêu cầu bà chủ có mặt tại phòng khách ở tầng dưới càng sớm càng tốt.
Phòng khách tầng dưới dùng để tiếp những vị khách, Jennifer biết được điều này sau khi sau khi đi một vòng quanh ngôi nhà ngày hôm kia. Ai vậy nhỉ ? Dì Agatha và Samamtha ư ? Họ thường không dậy sớm như vậy, đặc biệt là vào buổi sáng sau một đêm vũ hội.
Chính người hầu đã mang tin nhắn lên cho nàng đi nhẹ nhàng xuống cầu thang trước nàng, đã mở cánh cửa phòng khách cho nàng và đóng lại sau lưng khi nàng đã đi vào phòng.
Căn phòng hoàn toàn yên lặng mặc dù là có đến bốn người trong phòng. Nữ bá tước Rushford ngồi trên một cái ghế đặt cạnh lò sưởi với người chồng đứng sau lưng ghế. Tử tước Kersey thì đang đứng ngay trước lò sưởi, lưng quay về phía lò sưởi. Theo bản năng Jennifer xoay người về phía người thứ tư đang ở trong phòng. Chồng nàng đang đứng cạnh cửa sổ, cả cơ thể chàng hướng về phía đó,tuy vậy chàng vẫn nhìn qua vai và thấy sự hiện diện của nàng. Nàng dồn cả đôi mắt nhìn chàng khi chàng vội vàng bước về phía nàng.
- Em thân yêu ! – chàng cầm lấy bàn tay nàng với một cái siết chặt và đưa chúng lên môi chàng. Chàng nhìn có vẻ nhợt nhạt như thể chàng vừa nhìn thấy ma – Đến đây và ngồi xuống nào em !
Chàng dắt nàng lại ngồi xuống một cái ghế ở phía bên kia lò sưởi và rồi đi khỏi – để đứng ngay đằng sau lưng ghế của nàng, nàng chắc chắn là vậy mặc dù nàng không hề ngoái lại nhìn. Nàng nhìn chăm chú vào tấm thảm ở đằng trước, không xa chân nàng lắm. Nàng nghĩ mông lung rằng vị trí ngồi hiện nay của tất cả mọi người giống như là được sắp xếp một cách cẩn thận để chờ đợi sự xuất hiện của một người nào đó sẽ đi qua cánh cửa ngay bây giờ.
- Thưa bà ! – giọng nói của Bá tước Rushford – Bà thật là tử tế khi dành thời gian cho chúng tôi . Con trai tôi có vài lời muốn nói với bà !
Sự yên lặng kéo dài một lúc lâu mà có thể trở thành khó chịu nếu nàng để cho bản thân nàng suy nghĩ hoặc cảm nhận được không khí trong phòng. Và rồi tử tước Kersey đằng hắng.
- Tôi nợ bà một lời xin lỗi chân thành, thưa bà ! – tử tước nói – Tôi đã không có đủ can đảm nói với cả bà và cha tôi rằng lời hứa năm năm trước đã không còn hấp dẫn lắm đối với tôi !
Anh ta ngừng lại và Jennifer nghĩ về cô gái ngờ nghệch đáng thương với giấc mơ về sắc đẹp, tình yêu và sự vĩnh cữu sau đó. Cô gái đó chính là nàng.
- Tôi đã cố gắng giành lại tự do của tôi bằng một cách khác – anh ta tiếp tục – tôi nhận ra sự quan tâm của bà đối với Thornhill và của anh ta với bà và tôi đã quyết định giúp bà ngay từ khi bà và Thornhill bắt đầu tìm hiểu nhau ! Tôi chính là tác giả của lá thư đó, thưa bà !
Giọng nói của anh ta cứng nhắc và lạnh lùng. Jennifer tự hỏi làm cách nào mà cha anh ta thuyết phục được anh ta đến đây và thú tội. Phải chăng là sức mạnh của ví tiền ? Phải chăng ông ta đã hăm dọa sẽ cắt đứt nguồn tài chính của Lionel ?
- Và còn có một vấn đề quan trọng khác nữa nếu bà muốn biết ! – bây giờ cha anh ta cất tiếng nói
Tử tước Kersey lại đằng hắng.
- Trong thời gian chưa hứa hôn chính thức với bà, thưa bà – anh ta nói – hai năm trước, tôi đã ngoại tình với một người phụ nữ khác, nữ Bá tước Thornhill !
- Một thực tế đáng sợ mà chúng tôi không muốn bà phải gánh chịu, thưa bà ! – bá tước Rushford nói với giọng khàn khàn – ngoại trừ một điều là nó liên quan đến chồng bà và bà nên biết là chồng bà không phải là người đàn ông đáng khinh như bà đã nghi ngờ !
Không có ai phá vỡ sự im lặng sau đó. Tử tước đứng một cách không thoải mái và thay đổi từ chân này sang chân kia.
- Chúng tôi sẽ không làm phiền bà lâu hơn nữa bởi chuyến viếng thăm kéo dài, mà có thể cũng không phải là viếng thăm nữa, sau tất cả mọi việc, có thể xem như là một cuộc gặp gỡ thân mật ! – cuối cùng tử tước nói – Chúng tôi còn phải ghé qua một nơi khác nữa, đến chỗ Tử tước Nordal, cha bà ! Nhưng bà phải biết là tôi rất hối hận về vai trò của tôi đối với những gì đã xảy ra bốn đêm trước !
- Và của tôi đối với những gì xảy ra tối qua ! – nữ bá tước thêm vào một cách hấp tấp và hổn hển.
- Bà có thể chắc chắn là - Bá tước Rushford nói – xã hội thượng lưu nhất định sẽ hiểu rõ sự thật những gì đã xảy ra vào bốn đêm trước. Và bà có thể yên tâm chắc chắn rằng bà sẽ không phải chịu đựng những cảm giác khó chịu khi nhìn thấy con trai tôi ít nhất là trong năm năm nữa. Nó sẽ ra nước ngoài trong vài ngày nữa !
Nàng không ngước mắt lên khỏi tấm thảm khi họ đã ra về, được chồng nàng tiễn. Hay là sau khi họ đi rồi, mọi phần trên cơ thể nàng cảm thấy như bị đông cứng lại. Qúa khoan dung.
************************************
Chàng đưa cánh tay ra khi người hầu mở cánh cửa cho chàng đi vào phòng khách lần nữa. Chàng cần phải lấy lại hơi thở và sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu. Chàng biết là một thứ gì đó tương tự sẽ xảy ra. Đó là những câu hỏi mà nàng đã hỏi chàng tại vũ hội đêm qua. Chàng biết là nàng sẽ hỏi lại một lần nữa. Chàng cảm thấy biết ơn vì đêm qua nàng đã không đề cập đến chúng. Đêm qua chàng muốn đem lại cho nàng một điều gì đó mà nàng sẽ luôn nhớ đến sự âu yếm đó sau khi khủng hoảng qua đi.
Nhưng chàng biết nó sẽ đến vào ngày hôm nay. Hoặc ngày mai. Hoặc một lúc nào đó sớm thôi.
Thôi được, nó nên là bây giờ. Chàng gật đầu nhanh với người hầu và bước vào phòng lần nữa. Chàng nghe thấy cánh cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng sau lưng chàng.
Nàng vẫn ngồi yên tại chỗ. Không hề di chuyển. Nàng nhìn giống như đã bị biến thành đá.
- Em vẫn hoài nghi sao ? – chàng hỏi một cách nhẹ nhàng
- Vâng ! – chỉ là một tiếng thì thào. Nàng không nhìn lên.
- Jennifer ! – chàng hỏi, đứng dựa lưng vào cánh cửa, hai tay đan sau lưng – Em yêu hắn ta à ? Trái tim em tan vỡ sao ?
- Em yêu những ý nghĩ về anh ta ! – nàng nói, chú tâm vào tấm thảm dưới chân nàng, như thể chỉ là nàng đang suy nghĩ – Anh ta thật đẹp trai và lịch sự. Anh ta là hiện thân của giấc mơ về tình yêu, sự lãng mạn và một cuộc sống thú vị mà em tin là hầu hết những cô gái sống ở thôn quê đều mơ tưởng. Trong năm năm trời, anh ta là cuộc sống của em, hay ít nhất là hy vọng và giấc mơ của em. Nó thật choáng váng, đúng vậy, khi biết là trong suốt thời gian đó anh ta không hề quan tấm đến em và bây giờ anh ta quá tuyệt vọng đến nỗi phải dùng đến sự dối trá và tàn nhẫn để được giải thoát khỏi hôn ước với em. Thật là choáng váng khi nhận ra mình không hề được yêu thương !
- Jennifer ! – chàng nói thật dịu dàng
- Thật ngạc nhiên ! – nàng nói – làm thế nào mà sự trống trải trong vài ngày có thể được lấp đầy trong sự vội vã đến nỗi mà một người chỉ là một cô gái ngày hôm trước, ngày hôm sau đã trở thành một người đàn bà. Em tưởng là Lionel yêu em. Em đã nghĩ rằng anh đã bị em ám ảnh đến nỗi mà anh phải dùng đến thủ đoạn gian trá để giành được em ! – nàng cười và cuối cùng cũng chuyển động để ấn một bàn tay vào miệng.
- Jennifer , em thân yêu ! – chàng nói
- Đó là sự trả thù đúng không ? – nàng hỏi – Anh quay lại để trả thù cho mẹ kế của anh rồi anh nhìn thấy Lionel ở đây và anh khám phá rằng anh ta mới hứa hôn gần đây do vậy anh nghĩ rằng kết thúc hôn ước, làm cho anh ta ngượng ngùng có thể làm tổn thương anh ta. Phải vậy không ?
Chàng chậm chạp hít vào.
- Đúng ! – chàng nói, nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của nàng và rồi siết chặt phía trên bàn tay nàng.
- Cách trả thù hay nhất là làm cho em yêu anh và tự hủy bỏ hôn ước của em – nàng nói – hoặc đó là lý do làm cho Lionel bỏ rơi em. Và dĩ nhiên là với cách cư xử công khai như vậy, anh ta sẽ nhìn giống như là một thằng hề. Đúng không ?
- Đúng !
- Với anh em chẳng là gì cả ! – nàng nói – Em chỉ là một công cụ. Một công cụ không có cảm giác. Em có bị lăng nhục hay có bị tổn thương cũng không hề quan trọng đối với anh !
- Lúc đầu – chàng nói – anh tự thuyết phục bản thân mình là sẽ tốt cho em hơn nếu không có anh ta. Cuộc sống của em sẽ thành địa ngục nếu em ở bên anh ta !
- Và bây giờ - nàng hỏi - nó là thiên đường sao ? Có thể là anh sẽ viết là thư đó, Gabriel ! Cả hai người cùng chơi một trò chơi. Các anh có thể gọi nó là “Jennifer vô dụng” . Có lẽ các anh đã làm vậy. Nhưng cả hai người đều chơi trò chơi này. Anh ta chơi giỏi hơn anh. Anh ta đã nghĩ đến chuyện viết lá thư trước khi anh làm việc đó. Nhưng có thể là anh sẽ làm việc đó, bước tiếp theo hoặc là sau đó nữa.
- Anh có thể làm việc đó – chàng nói một cách trầm tĩnh – Nhưng anh đã không làm. Anh không thể.
- Tại sao không ? – nàng hỏi
- Bời vì sau ….. nụ hôn đó ! – chàng nói – tại vũ hội hóa trang của Velgard, cảm giác tội lỗi không cho phép anh lợi dụng em hơn nữa. Anh đã nhận ra rằng đó là một con người thật sự mà anh lại sử dụng như một con tốt. Anh đã nhận ra những gì anh đang làm với em, và với bản thân anh.
- À ! – nàng nói – lý do của kẻ thua cuộc. Lời biện hộ thật cao quý. Và vì vậy phải được tha thứ. Cuối cùng có khả năng là trong một khoảnh khắc nào đó anh bị sự cắn rứt của lương tâm công kích và đặt dấu chấm hết cho mưu đồ ném đá giấu tay. Anh có thể là đã tính đến việc khôi phục lại danh dự cho em !
- Không thể tha thứ được cho những gì anh đã làm ! – chàng nói – Lương tâm anh luôn bị dày vò cho đến khi anh chết nếu điều đó làm cho em có chút nào hài lòng, Jennifer ! Anh không thể tìm ra bất cứ lý do nào bào chữa cho những gì anh đã làm. Anh nhận ra là không có hành động chuộc lỗi nào của anh cho anh quyền cầu xin sự tha thứ của em ! Anh không thể nói gì hay làm gì cả !
- Anh cưới tôi ! – nàng lại cười và cuối cùng cũng nhìn thẳng vào chàng. Ánh mắt nàng đăm đăm nhìn chàng làm cho chàng có cảm giác như quất roi vào chàng. - Anh sẽ phải mang theo những tội lỗi của anh trong suốt phần đời còn lại. Mỗi khi anh nhìn tôi, nó sẽ nhắc cho anh nhớ lại những tội lỗi của anh. Anh có nghĩ là anh có thể đền bù lại những gì anh đã gây ra cho tôi không ?
- Không ! – chàng nói – chưa bao giờ anh nghĩ vậy. Và vì vậy em phải nói cho anh biết những gì mà em mong muốn, Jennifer ! Nếu em muốn sự che chở của anh và có lẽ là …. những đứa con. Rồi thì chúng ta sẽ tiếp tục sống cùng trong một ngôi nhà. Anh sẽ cho em tất cả sự tự do mà em muốn. Hoặc là nếu như em muốn không bao giờ phải nhìn thấy anh nữa, anh sẽ cho em một ngôi nhà với đầy đủ mọi thứ mà em cần và sử dụng một người đại diện và anh ta sẽ giải quyết tất cả những yêu cầu của em mà không cần phải hỏi ý kiến anh. Hãy nghĩ về điều đó trong ngày hôm nay, hai ngày hay bao lâu tùy em. Mọi việc sẽ được thực hiện theo như ý muốn của em !
Chàng xoay người đi ra ngoài, đặt một bàn tay trên quả đấm cửa. Chàng ước gì chàng có thể đem lại cho nàng sự tự do, như vậy nàng không phải mang tên của chàng trong suốt phần đời còn lại của nàng, như vậy nàng có thể tìm kiếm một người chồng mà nàng có thể yêu. Đặc biệt chàng ước gì bây giờ tên của nàng đã trở lại trong sạch như trước đây trong con mắt của xã hội thượng lưu.
Nhưng còn một điều nữa mà chàng phải nói với nàng. Chàng quay đầu lại nhìn nàng và nói
- Anh tin là trong suốt cuộc đời còn lại của em, em sẽ luôn phải lựa chọn, xem xét người nào mà em ghét hơn, Kersey hay anh ! Hay có lẽ là cả hai đáng ghét như nhau với sự khinh bỉ của em. Nhưng anh phải nói điều này, Jennifer ! Em cảm thấy là không ai cần đến em và không ai yêu em. Em cảm thấy là cả hai người đàn ông mà em nghĩ là quan tâm đến em chỉ lợi dụng em mà không cần đến em hay là yêu em. Em sai rồi. Cả hai đều yêu em và cần em. Anh thậm chí không nhận ra điều đó cho đến khi đã cưới em. Anh nghĩ là anh cưới em để cứu vãn danh dự cho em, và có lẽ đó chỉ là một phần. Nhưng chỉ là một phần thôi. Rõ ràng em là một cô gái đáng yêu !Và anh yêu em hơn cả cuộc sống của anh !
Chàng đi ra khỏi phòng, ra lệnh cho người hầu đem con ngựa của chàng ra cửa trước trong vòng mười phút nữa, cùng lúc đó chàng đi lên lầu đến phòng thay quần áo của chàng.
*************************
Samantha mang theo một người hầu ghé thăm và ở lại với nàng suốt buổi chiều. Cô vẫn còn tròn xoe mắt với tin ông bà bá tước Rushford và tử tước Kersey đến thăm ngay buổi sáng và đóng cửa ở mãi trong phòng khách với cậu cô suốt nửa tiếng đồng hồ. Dì Agatha đã được gọi vào trong đó ngay sau khi họ rời khỏi. Dường như tên tuổi của Jennifer và cả Bá tước Thornhill nữa đã được minh oan một cách công khai.
Nhưng Samantha vẫn có vẻ buồn rầu ngay cả sau khi ôm chặt Jennifer và nói với nàng là cô rất vui. Và cuối cùng cô giãi bày với nàng mọi chuyện mà cô nói là dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì hôm nay cô vẫn sẽ nói ra những điều đó. Lionel đã giả vờ quyến luyến với cô và cô đã yêu anh ta và rồi sau đó nhận ra là anh ta đã lợi dụng cô như thế nào.
Cô không biết liệu Jenny có thể tha thứ cho cô không.
Jennifer cảm thấy nàng còn bị tổn thương còn nhiều hơn là sự đau khổ trước đó. Nàng cảm thấy dường như nàng đã chết rồi. Ngoại trừ việc cảm nhận được người em họ đã là người bạn thân thiết nhất của nàng trong những năm qua. Nàng không đổ lỗi cho Samantha. Đàn ông là những tên ác quỷ và quá mạnh khi mà vẻ bên ngoài và sự quyến rũ kết hợp với sự nhẫn tâm và sự từng trải.
Họ đi dạo với sự yên lặng trong công viên suốt thời gian còn lại của buổi chiều, cánh tay đan vào nhau, ngẫm nghĩ về những thay đổi mà một tuần ở thành phố đã tác động lên họ, nhưng tất cả không phải theo cái cách mà họ mong đợi.
Jennifer ăn bữa tối một mình sau lời nhắn là chồng nàng sẽ ăn tối ở ngoài. Nàng ngồi ở phòng ăn tối, cảm nhận rõ ràng sự yên lặng, sự hiện diện của những người hầu, kiên quyết ép bản thân nàng phải ăn, mặc dù là nàng chỉ ăn mỗi thứ một tí.
Nàng trải qua buổi tối một mình tại căn phòng khách riêng của nàng, thêu vài thứ. Nàng cho là nàng đang phải sắp xếp những gì mà nàng muốn nói với chàng. Nàng cảm giác là chàng sẽ cố hết sức tránh xa ngôi nào cho đến chừng nào mà nàng đã suy nghĩ xong và nói với chàng những gì nàng muốn.
Nàng muốn gì ?
“ Anh yêu em hơn cả cuộc sống của anh” . Nàng không tin chàng.
Nàng không biết nàng muốn gì. Ngay bây giờ nàng không muốn nghĩ về nó. Ngay lúc này, những gánh nặng quá sức chịu đựng của nàng không cho phép nàng suy nghĩ một cách mạch lạc. Chàng sẽ phải chờ cho đến khi nàng có thể quyết định nàng phải làm gì.
Nàng lên giường sớm. Cơ thể nàng mệt mỏi. Nàng cần phải ngủ sớm. Và vì vậy nàng nằm xoay người về phía bóng tối, tự hỏi khi nào chàng sẽ về nhà nếu như chàng định về nhà …, cho đến khi nàng nghe thấy những âm thanh khẽ khàng từ phòng thay quần áo của chàng. Nàng đã để mở cánh cửa phòng nàng. Và rồi những âm thanh đó chấm dứt. Có lẽ đó chỉ là người hầu của chàng.
Nàng không thể ngủ. Nàng đã ngủ một mình trong suốt hai mươi năm. Nàng chỉ ngủ cùng với một người đàn ông trong hai đêm. Bây giờ nàng không biết là nằm một mình thì liệu nàng có thể ngủ được nữa không. Nàng không thể ngủ. Ắt hẳn là nàng đã nằm trên giường hơn hai tiếng rồi.
Nàng ngồi dậy và thắp một ngọn nến. Nàng ghì chặt hai đầu gối và nhìn chằm chằm vào khoảng trống trong khi ngọn nến cháy hết một nửa. Nàng không thể ngủ. Lúc này nàng có không hề muốn cầm lên một cuốn sách nào từ cái kệ bên dưới cái tủ ngay giường nàng. Nàng không muốn đọc một thứ gì cả.
Thật ra thì chỉ có một việc duy nhất phải làm thôi. Cuối cùng nàng cũng chấp nhận sự thật đó với một cái thở dài và đu đưa hai chân trên cạnh giường. Nàng cầm cây nến lên.
***************************
Nàng không gõ cửa. Nàng chỉ mở cánh cửa một cách nhẹ nhàng và bước vào trong. Thậm chí nàng còn không chắc là chàng có ở nhà hay không. Nếu chàng có ở nhà, chắc là chàng đã đi xuống tầng dưới. Tấm màn cửa sổ được vén ra hai bên, làm cho căn phòng hoàn toàn được chiếu sáng. Chàng đang đứng bên một cánh cửa sổ, quay lại nhìn nàng qua vai chàng. Nàng băng qua căn phòng cho đến khi nàng đứng gần chàng.
Nàng sẽ nói những gì mà trái tim nàng mách bảo. Nàng không nghĩ được một kế hoạch nào cho những thứ mà nàng muốn. Nhưng đôi khi nói mà không suy nghĩ thì lại là cách hay nhất.
- Em muốn hôn nhân của chúng ta tiếp tục ! – nàng nói với chàng.
- Rất tốt ! – âm điệu giọng nói của chàng có vẻ đề phòng – Nó không mất nhiều thời gian lắm. Chỉ vài phút. Em có muốn chúng ta làm việc đó ở đây ? Rồi sau đó em có thể quay về giường của em. Với may mắn và sự cố gắng hàng đêm em sẽ có thai sớm thôi. Sau đó thì em sẽ ít cần anh hơn !
- Đó không phải là những gì em muốn nói ! – nàng nói
Chàng vẫn đứng yên, im lặng và nhìn nàng chăm chú.
- Anh có ý gì khi nói điều đó ? – nàng hỏi chàng – Làm ơn, làm ơn, làm ơn đi Gabriel ! Bây giờ chúng ta phải nói thật với nhau. Nếu anh nói điều đó chỉ bởi vì anh biết là em muốn nghe nó, và nếu như bây giờ anh nói lại một lần nữa, thì em chỉ cần biết chừng đó thôi ! Nó còn dễ chịu hơn nhiều là anh nói anh muốn em yên ổn và anh muốn thực hiện một thỏa thuận thuận lợi cho cả hai với em. Anh có ý gì khi nói vậy với em ?
- Anh yêu em hơn cả cuộc sống của anh ! – chàng nói một lần nữa
- Thật không ? – nàng tựa đầu nàng vào phía bên kia cánh cửa sổ và nhìn chăm chú vào khuôn mặt chàng trong bóng tối. Nàng đã cho chàng một con đường thoát ra khỏi sự lừa dối tàn nhẫn của chàng. Nhưng chàng lại nói câu đó một lần nữa. – vậy thì em nghĩ là chúng ta có thể làm cho nó trở thành sự thật Gabriel , bởi vì em cũng yêu anh, anh thấy rồi đấy ! Em biết là em yêu anh bởi vì anh đã sẵn sàng cho em chọn lựa một cuộc sống thuận tiện hơn với anh, nhưng em nhận ra là em muốn tiếp tục sống với anh !
Chàng quay đầu nhìn xuống quảng trường. Phải mất vài phút nàng mới nhận ra là chàng đang khóc.
- Gabriel ! – nàng chạm vào cánh tay chàng, sợ hãi – đừng mà anh !
Nhưng chàng lắc đầu và thậm chí còn quay đầu tránh xa nàng cho đến khi chàng có thể kiểm soát cảm xúc của mình.
- Có lẽ em sẽ không thể tha thứ cho những gì mà anh đã làm với em đâu Jennifer ! – chàng nói – Nó sẽ luôn ở đó, chắn giữa hai chúng ta trong suốt cuộc đời còn lại.
- Anh sai rồi ! – nàng nói và liều lĩnh bước lại gần chàng, vòng cả hai cánh tay ôm lấy eo lưng chàng – chúng ta nói điều đó tại nhà thờ vào mỗi Chủ Nhật khi chúng ta đọc những lời dạy của Chúa phải không ? Nhưng chúng ta ít khi thực hiện đầy đủ những gì chúng ta nói. Và đôi khi chúng ta đánh mất hết lý trí và chà đạp lên cảm giác của người khác. Và đôi lúc chúng ta sử dụng người khác cho mục đích ích kỷ của chúng ta. Đó là một phần của con người. Tất cả chúng ta đều cần được tha thứ hết lần này đến lần khác trong suốt cuộc đời của chúng ta. Em tin rằng đó là phần tốt trong con người chúng ta, là sức mạnh của lương tâm. Em nghĩ là lương tâm của anh rất mạnh mẽ. Và vì vậy mà thật sự bây giờ anh cũng đang bị tổn thương và anh đang cảm thấy khinh ghét chính bản thân anh. Em vui mừng vì tất cả những chuyện đã xảy ra, Gabriel ! Nếu chúng không diễn ra như vậy, em sẽ phải lấy Lionel và sẽ khốn khổ với anh ta ! Em sẽ không bao giờ được biết anh và yêu anh . Khi em nói là em muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta, nghĩa là em muốn nói đến tất cả mọi phương diện !
Bàn tay chàng nắm chặt vai nàng. Chàng cúi người đặt trán chàng tựa vào trán nàng. Đôi mắt chàng vẫn nhắm.
- Dĩ nhiên nếu đó là điều anh muốn ! – nàng nói, đột nhiên lại sợ hãi
- Nếu … ! – nàng nghe chàng thở sâu và chậm chạp
– Anh chỉ mới trải qua một ngày tập làm quen với ý nghĩ rằng anh hầu như chắc chắn đã mất em, tự hỏi làm sao mà anh sống được nếu thiếu em. Hy vọng rằng ít nhất em cũng sẽ muốn có một đứa con với anh trước khi rời bỏ anh !
- Mười đứa, làm ơn đi, Gabriel ! – nàng nói, nghiêng đầu nàng ra sau một chút vì vậy trong một khoảng khắc môi họ chạm vào nhau.
- Cẩn thận đấy vì anh sẽ không cho em rút lại những lời em đã nói đâu ! – chàng nói, đột nhiên cười lặng lẽ - Và anh đang hy vọng Jennifer , anh phải thú nhận là để tạo nên một đứa trẻ sẽ mất nhiều thời gian lắm đấy !
- Thật là xấu hổ ! – nàng thì thầm với chàng, và nàng hôn dọc quai hàm cho đến cằm chàng. Nàng nhận ra là chàng chắc chắn đã cạo râu trước khi đến với nàng tối qua và tối hôm kia. Chàng đã không cạo râu tối nay.
- Anh biết ! – chàng nói – Anh là một kẻ không thể sữa chữa được đâu, do vậy đừng có tiếp tục làm thế, trừ phi em muốn điều đó !
Nàng bắt đầu hôn phía hàm bên kia.
- Hàng giờ trôi qua và em cố ngủ, anh đã làm một điều thật kinh khủng với em, Gabriel ! Hai đêm anh nằm trên chiếc giường của em và bây giờ em tin là em không thể ngủ mà không có anh nằm cùng !
- Em có chắc đó là giấc ngủ mà em đã có không ? – chàng hỏi . Đôi tay của chàng đang mở những cái cúc trên áo ngủ của nàng.
Nàng hạ hai cánh tay dọc theo người với một cái thở dài mãn nguyện và run rẩy với một điều gì đó hơn thế.
- Vậy thì có lẽ là sau và giữa chúng ! – nàng nói
- Sau và giữa cái gì ? – bàn tay của chàng dừng lại.
- Sau khi anh làm tình với em và trước khi anh làm thêm một lần nữa và sau đó là trước khi anh làm tình với em thêm lần nữa và lần nữa ! – nàng nói
- Chúa tôi ! – chàng nói – Em muốn biến anh thành một người ốm sao ?
Đột nhiên, đáng kinh ngạc, họ cùng cười, với sự thành thật và thích thú kéo dài với sự yêu thương sâu sắc được chia xẻ. Họ vòng tay ôm chặt nhau như thể sẽ chẳng bao giờ xa rời nhau. Họ vẫn còn áp chặt vào nhau khi cuối cùng cũng im lặng.
- Lạy Chúa ! – chàng nói, giọng nói run rẩy – Ôi, Chúa nhân từ !
- Amen ! – nàng nói – Đó thật sự là một lời cầu nguyện phải không ? – nàng cười dịu dàng
- Đúng ! – chàng nói – Đúng là như vậy !
Nàng cọ má nàng vào má chàng
- Anh nghĩ có lẽ là chúng ta nên bắt đầu, tình yêu của anh ! Làm tình, yêu nhau, sống cùng nhau thuộc về nhau theo mọi cách có thể ! Cái giường của anh có thể làm được điều đó không ?
Nàng gật đầu và chăm chú nhìn lên khuôn mặt chàng khi chàng kéo chiếc áo ngủ của nàng qua vai và trượt xuống khỏi cánh tay nàng và cũng làm vậy với chiếc áo ngủ của chàng.
- Chừng nào mà anh vẫn ở trong em ! – nàng nói khi chàng đưa nàng lại giường và đặt nàng nằm xuống.
Chàng nằm xuống bên cạnh nàng, trượt một cánh tay ở dưới vai nàng và xoay người nàng đối diện với chàng.
- Chắc chắn đó là một ý tưởng thông minh của em, tình yêu của anh ! – chàng nói
Nàng cảm nhận được chàng dọc theo cơ thể nàng. Nàng cảm nhận được sự ấm ấp của môi chàng trên môi nàng và sự hứa hẹn trong ánh mắt chàng. Và nàng biết là nàng thuộc về đâu, nơi mà nàng luôn muốn thuộc về, nơi mà nàng sẽ không bao giờ có được nếu không có trò chơi ném đá giấu tay này.
Cuộc đời thật là kỳ lạ.
Nhưng lý trí đã sớm đầu hàng nhường chỗ cho niềm đam mê mãnh liệt.