Sau khi rời Inoaden, cô bắt một xe ngựa bất kì.
Lúc đầu, người đánh xe nhìn Hilise trong bộ đồ ngủ và cho rằng cô ấy là một người có vấn đề.
Cô ấy phải trả tiền xe ngựa, nhưng cô ấy không có tiền, vì vậy Hilise đã đưa cho ông ta một chiếc cúc áo từ bộ đồ ngủ của cô.
Biểu tượng của gia tộc Inoaden được khắc ở đó.
Người đánh xe nhìn vào nút áo và Hilise liền mở to mắt.
Không có nghi ngờ gì về ngoại hình của Hilise, vì cô ấy có những đặc điểm của một Inoaden. Vì vậy, khi được yêu cầu tính tiền xe ngựa của Inoaden, ông ta lập tức leo lên ghế của người đánh xe.
Nơi mà Hilise đang hướng đến là một địa điểm tội phạm.
“Người thực sự ổn chứ? Đây không phải là nơi một quý cô nên đến đây một mình…”
Một con hẻm phía sau nơi mọi người tụ tập đông như bọ, ẩn mình trong bóng tối trong một thành phố đầy màu sắc, và làm đủ mọi việc phi pháp.
Mọi người gọi nơi này là ”Thế giới ngầm”.
Điều tự nhiên là một người lớn lên trong một dinh thự cao quý như Hilise thậm chí còn chưa bao giờ nghe đến sự tồn tại của nó.
Hơn nữa, cô cũng không có dịp gì để đến một nơi như thế này.
Tuy nhiên, Hilise không do dự bỏ lại người đánh xe ngựa và bước vào con hẻm tối.
Cách cô ấy di chuyển xung quanh như thể cô ấy rất quen thuộc với nó vậy.
Con hẻm nhỏ chật hẹp nồng nặc mùi hôi và hơi ẩm khó chịu.
Chuột thường bật ra và đi ngang qua chân cô.
“Nào… Jacques, người đàn ông đó sẽ cho cậu thêm mười lượng vàng nữa.”
Sau đó một lúc, giọng nói của người đàn ông từ phía trước.
“Anh nên sửa tính khí giống như một con chó của mình đi thì hơn.”
“Ngay cả khi cậu yêu cầu tôi cung cấp cho cậu số lượng sản phẩm đầy đủ, cậu luôn khó chịu với tôi khi cậu không vừa lòng.”
“Tôi yêu cầu anh phải trả giá đủ cho lần này. Chậc!”
Cô ấy cố tình chọn một con đường mà mọi người sẽ không thể dễ dàng đi qua, nhưng dường như không thể hoàn toàn tránh gặp phải một người nào đó.
Hilise đã tận dụng khả năng của mình để bước xuống đất và nhảy lên trên.
Ngay khi cô leo lên mái nhà, một nhóm đàn ông xuất hiện.
“Tôi đang trong tâm trạng tốt. Chúng ta đi uống chút nào. ”
“Được thôi, để tôi ghé qua nhà một chút đã.”
Nếu một người phụ nữ đi dạo quanh những con hẻm này một mình trong bộ trang phục giống Hilise, nó sẽ trở thành một chủ đề hot đấy. Cô không có ý định lãng phí thời gian ở một nơi như thế này và đối đầu với những con người khác.
Bước chân của Hilise di chuyển nhanh chóng. Cô ấy di chuyển dọc theo mái nhà như một con mèo trên đường phố.
“Huh? Có phải tôi đang lẫn gì không?Cậu có ngửi thấy mùi hoa không… ”
Đó là nơi mà cô đã từng đến trước đây, vì vậy cô nhớ con đường đến đích của mình vì mỗi lần cô đến đó đều là một trải nghiệm mãnh liệt.
Khi cô ấy nhìn xung quanh từ mái nhà, cô ấy có thể nhìn thấy rõ hơn nơi mình đang hướng tới.
Tòa nhà cao nhất trong con hẻm nhỏ bẩn thỉu này.
Cuối cùng khi đến nơi, Hilise đã nhảy khỏi mái nhà. Ban đầu, không có ai phía sau tòa nhà ngoại trừ nơi người bảo vệ đang đứng.
Cách!
Khi cô vừa đẩy song sắt trước mặt, cánh cửa mở ra, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Có một tiếng động lớn từ bên trong, nhưng chắc chắn rằng có ai đó sẽ không đi theo hướng này ngay bây giờ.
Hilise bước vào tòa nhà mà không do dự.
Có một số cánh cửa khác ở bên trong nhưng chúng đều đã bị hư hỏng.
Ngoài ra, khi đi qua hành lang tối, cô nhận thấy có rất nhiều người bị thương nằm trên đất, máu chảy ra lênh láng. Có vẻ đã có ai đó tới đây trước cô rồi.
Kỳ thực cô biết sẽ như vậy nên đã cố ý đến nơi này đúng lúc.
Nếu là một kẻ đột nhập nào đó thì cô sẽ không chần chừ mà thẳng tay giết chết hắn.
Tuy nhiên, Hilise biết rõ ai vừa mới đột nhập. Anh ta và Hilise có cùng lý do khi đến đây. Để giải cứu một đứa trẻ bị mắc kẹt ở đâu đó trong tòa nhà này.
“Ở đó! Kẻ đột nhập đang ở đó…!”
Khi cô đi sâu hơn một chút vào tòa nhà để tìm cầu thang dẫn đến tầng hầm bí mật, tuy nhiên một đám người đã xuất hiện trước mặt cô.
Họ nhìn thấy Hilise và trở nên bối rối và hoảng sợ.
“Đó là một người phụ nữ…! Không phải nói là nam nhân sao? ”
“Cô…! Cô có đi cùng người đàn ông nào không?”
“Trang phục của cô ta thật kì lạ! Có khi cô ta lẻn ra khỏi phòng giam của mình?”
“Tôi đoán là vậy!”
Nhưng họ không nghĩ được lâu.
Rầm!
Khoảnh khắc tiếp theo, những dây leo vươn ra từ Hilise, ngay lập tức xuyên qua những người đàn ông trước mặt cô.
“AAAAAAAAAAAA!”
“Mặc dù…!”
Hilise tiếp tục nhìn và đi về phía trước như thể cô không nghe thấy tiếng la hét của những người xung quanh.
Cô không có nhiều thời gian để giải quyết từng tên một. Nếu cô ấy mất quá nhiều thời gian, cô ấy sẽ chậm chân mất.
Bên cạnh đó, những người ở đây là những con thú đội lốt người nên chả có lí do nào để tôn trọng chúng cả.
Đó là lý do tại sao cô ấy không ngần ngại tấn công trực diện không khoan nhượng.
Sau khi giết những người theo cách tương tự nhiều lần nữa, Hilise cuối cùng cũng đến được cầu thang dẫn đến tầng hầm bí mật.
Tuy nhiên,cô vẫn có thể nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau cô, rõ ràng là người đàn ông đi trước cô đã đi theo hướng khác.
Cô có thể tưởng tượng rằng lúc này trên gương mặt anh sẽ nhuốm màu khó chịu mờ nhạt.
Dù sao, điều đó có nghĩa là Hilise có thể di chuyển thoải mái trong lúc này mà không sợ mục tiêu bị cướp mất.
Khi cô đi xuống cầu thang thêm một chút, hai cánh cửa hiện ra trước mắt cô.
Hilise không hề do dự, chọn cánh cửa bên trái.
Kétttttttt…!
Sử dụng khả năng của mình, cô có thể dễ dàng phá khóa trên song sắt. Như một dư ảnh để lại bởi sức mạnh vô hình, những cánh hoa bay tán loạn trong không khí và rơi xuống. Bỏ lại nó, Hilise đi sâu hơn vào lòng đất. Cuối cùng, có một căn phòng nhỏ.
Một lần nữa, không gặp chút khó khăn nào, Hilise phá khóa cửa và đi vào trong.
“…”
Ai đó đang nằm trên giường trong góc phòng. Đó là một đứa trẻ khoảng mười tuổi. Hilise lại bước và dừng lại ở cửa một lúc.
Đứa trẻ mà cô nhìn thấy cận cảnh đã ngủ thiếp đi với cơ thể co rúm lại một cách đáng thương. Trông đứa bé như thể là một cái xác đã chết nhưng cô biết không phải vậy.
Tay Hilise nhấc miếng bịt miệng ra khỏi miệng đứa trẻ. Cô cắt dây xích buộc vào cổ tay và mắt cá chân của đứa bé vì cô lo lắng rằng cánh tay và chân của nó sẽ bị thương.
Đúng lúc đó, đôi mắt xanh giống màu rừng cây hiện ra trước mặt Hilise. Đôi mắt mất tiêu điểm nhấp nháy chậm vài lần.
“Ai…”
Đứa trẻ nhìn Hilise bằng cách nào đó mơ hồ mở đôi môi nhỏ với khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.
“Cô có phải thần chết không?”
Hilise hơi nghiêng đầu.
Thần chết?
Trong kiếp trước của cô ấy, đứa bé đã hỏi cô ấy có phải là một thiên thần không.
Chà, nghĩ lại thì, trên người cô không giống như tiền kiếp cho lắm. Trên thực tế, thứ thay đổi hơn bất cứ thứ gì khác so với kiếp trước của cô ấy là tâm trạng, chứ không phải cơ thể đẫm máu…
“Tôi … cuối cùng đã chết rồi sao?”
Hilise nghĩ và trả lời, lau vết máu bắn tung tóe trên má mà không cần giải thích.
“Không.”
“Vậy thì… Giờ cô định giết tôi à?”
Hilise không trả lời lần này.
Tuy nhiên, nó đã được đứa trẻ chấp nhận, và đột nhiên, một ánh sáng lấp lánh như pháo nổ có thể nhìn thấy trong đôi mắt mơ hồ của đứa trẻ.
Lạch cạch!
Sau đó, đứa trẻ ngóc người dậy, bật ra khỏi giường của nó.
Với cái nắm chặt cánh tay của Hilise, cô không thể tin rằng đó là một đứa trẻ vừa nằm xuống lúc nãy.
Đứa trẻ đến gần hơn với Hilise, ôm cô một cách tuyệt vọng như thể cô là cứu cánh của nó, ngước đôi mắt trũng sâu lên và nhìn vào mắt cô. Sau đó, đứa trẻ van xin, run rẩy đôi môi khô nứt của nó.
“Xin hãy giết tôi đi…”
“Tôi muốn chết. Vì vậy, hãy giết tôi. Hãy giết tôi đi.”
Như thể sẽ không còn chút luyến tiếc nào và muốn chấm dứt tất cả ngay bây giờ.
“Làm ơn, xin hãy giết tôi…”
Đứa trẻ thổn thức những lời như vậy nhiều lần cho đến khi trên mặt tuôn trào những dòng nước mắt.