Tầm một nén nhang sau, cuối cùng tên nam tử nào đó cũng dừng lại. Một mùi hoa cỏ truyền vào mũi khiến Thất Nguyệt Hồng tò mò ngẩng đầu lên. Thứ nàng nhìn nhìn thấy lúc này chính là chiếc cằm cương nghị. Dường như phát hiện ra nàng nhìn mình, chủ nhân của chiếc cằm cúi đầu xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt hại nước hại dân.
Thất Nguyệt Hồng nhìn vào khuôn mặt đó chằm chằm, cứ như muốn đục một lỗ trên đó vậy. Đúng lúc này, một giọng nói tà mị cất lên thành công làm cho nàng giật mình:
" Nước miếng của nàng chảy kìa."
Theo bản năng, Thất Nguyệt Hồng đưa tay quệt lên miệng, không có nước miếng. Đến khi nhìn thấy ý cười trong đôi huyết mâu kia, nàng mới phát hiện mình bị lừa.
Buồn bực lườm hắn một cái, Thất Nguyệt Hồng chu môi:
" Thả ta xuống."
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, nam tử áo trắng nhẹ nhàng hỏi:
" Vừa rồi có làm nàng sợ không?"
Lắc lắc cái đầu, Thất Nguyệt Hồng nghi hoặc hỏi:
" Đây là đâu? Ngươi là ai? Với lại, sao ngươi bắt cóc ta?"
Đôi mày kiếm của ai đó nhíu lại:
" Nàng không nhớ ta là ai?"
Thất Nguyệt Hồng lắc lắc đầu.
Nam tử áo trắng thở dài, ngồi xuống một tảng đá gần đó. Hắn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.
Thất Nguyệt Hồng giờ mới chú ý, từ lúc đầu đến giờ hai người đều đang đứng. Đưa mắt nhìn quanh, đây không biết là nơi nào, có rất nhiều hoa cỏ, cây cối.
Nàng ngồi xuống bên cạnh nam tử áo trắng, chưa ngồi vững đã bị hắn ôm vào lòng. Nàng cũng không phản kháng, được mỹ nam tử ôm ngu sao lại từ chối? -_-
Nam tử áo trắng đặt cằm lên vai nàng, hơi thở đầy nam tính phả vào cổ khiến Thất Nguyệt Hồng cảm thấy nhột nhột. Đúng lúc này, một giọng nói tà mị cất lên:
" Sáng nay nàng đã gặp ta rồi, ta chính là Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương Lăng Dương Vũ."
Cố lục lại trong trí nhớ, Thất Nguyệt Hồng gật gật đầu:
" À, ta nhớ rồi!"
Miễn cưỡng chấp nhận lí do này, Lăng Dương Vũ tiếp tục:
" Ta cũng chẳng biết nơi đây là đâu nữa. Còn lí do ta bắt nàng? Ta không bắt cóc nàng, hai người chúng ta phu thê, đi bồi đắp tình cảm có gì sai?"
Phu thê? Thất Nguyệt Hồng la oai oái:
" Ta với ngươi là phu thê lúc nào?"
" Không phải sáng nay Diệu hoàng mới ban hôn sao? Sao nàng không nhận được thánh chỉ?"
Tuy đã biết đáp án nhưng Lăng Dương Vũ vẫn hỏi. Không phải vì sự nghiệp lấy vợ thì còn lâu hắn mới cho lão Hoàng đế kia mặt mũi lớn như vậy. May cho lão người được ban hôn là Thất Nguyệt Hồng, nếu là một nữ tử nào khác thì đừng trách hắn tàn nhẫn.
Thánh chỉ? Con mẹ nó lão già kia bị điên à? Nàng mới mười lăm tuổi, hắn muốn hành hung nhi đồng sao? -_-
Như đoán được suy nghĩ của nàng, Lăng Dương Vũ cất giọng:
" Ba năm sau sẽ thành hôn."
Không nói thì thôi nói rồi Thất Nguyệt Hồng càng buồn bực. Mười tám tuổi bắt nàng lấy chồng? Nàng có nên kiện bọn họ vì tôi bắt người tảo hôn không? Lấy chồng rồi thì sau này nàng làm sao đi kiếm mỹ nam tử được nữa? >_<
Buồn bực quay sang nhìn Lăng Dương Vũ, hừm, người này đúng là soái ca à nha. Thất Nguyệt Hồng cất giọng ngọt lịm:
" Dương Dương, người ta chưa muốn lấy chồng."
Nghe thấy nàng gọi mình là Dương Dương, tâm trạng của Lăng Dương Vũ rất tốt. Tuy nhiên nghe nốt vế sau, hắn nheo mắt nguy hiểm:
" Nàng không muốn lấy ta?"
Thất Nguyệt Hồng nịnh nọt:
" Ta đâu có nói là không muốn lấy Dương Dương? Chỉ là......."
" Chỉ là?" Ngữ khí đã dịu đi chút ít.
Chỉ là lấy ngươi thì làm sao ta đi quyến rũ mỹ nam? Trong lòng Thất Nguyệt Hồng kêu gào thảm thiết, tuy nhiên ngoài mặt lại mân mê vạt áo, cắn môi nói:
" Ta còn quá nhỏ, ta dự định 26 tuổi mới lấy chồng. Nhưng ngươi....."
Nghe nàng nói vậy, khóe môi Lăng Dương Vũ run rẩy kịch liệt. Hai mươi sáu tuổi? Nàng có biết ở tuổi đó, con của những nữ nhân khác phải gần bằng tuổi của nàng hiện giờ không?
" Không được."
Thất Nguyệt Hồng chu môi:
" Tại sao?"
Lăng Dương Vũ nhíu mày:
" Nàng định cho ta đi tu sao?"
Đi tu? Thất Nguyệt Hồng nghi ngờ hỏi:
" Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
" Hai mươi ba"
Hai mươi ba? Đàn ông ở thời đại này hai mươi ba tuổi cũng không còn trẻ nữa. Như nghĩ đến điều gì đó, nàng gào lên:
" Ta không lấy ngươi, không lấy nữa!"
Lăng Thiên rất không vui nói:
" Tại sao?"
" Ta không chung chồng với bất kì nữ nhân nào hết. Có lấy ta thì ngươi phải đáp ứng mấy điều kiện của ta."
" Điều kiện gì?"
" Thứ nhất, ngươi phải là xử nam, mà không phải thì đáp ứng được các yêu cầu còn lại thì ta cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy. Thứ hai, ngươi chỉ có mình ta là thể tử. Thứ ba, ngươi phải có thật nhiều tiền. Cứ vậy đã."
Nghe thấy mấy điều kiện của nàng, trong đôi huyết mâu của Lăng Dương Vũ toàn ý cười, hắn cất giọng:
" Thứ nhất, ta còn là.....xử......khụ khụ....xử nam. Thứ hai, ta chưa từng chạm vào bất kì nữ tử nào, ngoài mẫu thân ta thì nàng là người đầu tiên ta chạm vào. Thứ ba, ta người phú nhất đại lục này. Đã đáp ứng được những điều kiện của nàng chưa?"
Thất Nguyệt Hồng chu chu môi, bỗng dưng mắt nàng sáng lên. Lấy tay đưa lên miệng, giả vờ ho một tiếng, Thất Nguyệt Hồng hắng giọng nói:
" Còn điều kiện thứ tư nữa!"
" Là?" Lăng Dương Vũ nhướng mày nói.
" Ngươi không được can thiệp ta quyến rũ mỹ nam.Còn điều kiện thứ năm ta chưa nghĩ ra."
Lăng Dương Vũ nheo mắt đầy nguy hiểm:
" Nàng dám?"
Thất Nguyệt Hồng nuốt nước bọt cái ực, cố làm ra vẻ không sợ ai hết. Nàng ưỡn ngực:
" Không đáp ứng thì ngươi....ưm...bỏ ta ra...ưm..."
Không để nàng nói hết, Lăng Dương Vũ đã cúi đầu chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng đòi hỏi kia. Ưm...thật ngọt.
Hắn cạy mở hàm răng của nàng, dùng lưỡi càn quét hết hương thơm ngọt ngào trong miệng nàng.
" Ưm...Dương Lăng Vũ....ngươi....bỏ ra cho lão nương..."
Thất Nguyệt Hồng bị hôn đến nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên,thoạt nhìn trông càng mê người. Đến khi Thất Nguyệt Hồng tưởng mình sắp nghẹt thở đến chết rồi thì môi của Lăng Dương Vũ mới rời đi.
Thất Nguyệt Hồng được tự do, nàng không ngừng hít không khí:
" Con mẹ nó Lăng Dương Vũ, lão nương không lấy ngươi nữa."
" Nàng thật sự không lấy?" Mỗ nam tử nào đó nheo mắt đầy nguy hiểm.
" Không lấy không lấy, có chết cũng không lấy."
Thất Nguyệt Hồng vừa dứt lời, một nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống.
Lần này Lăng Dương Vũ hôn rất mạnh mẽ, không ngừng dày vò đôi môi của nàng đến đỏ ửng. Đây coi như là trừng phạt đi.
Hừ, không lấy? Nàng không lấy ta cứ cưới đấy! Xem nàng có thoát khỏi được bàn tay của ta không?