"Vương Tú Mi, cô dám cào tôi á?""Cào đã là gì, bà đây còn dám đánh cô đây này.
""Vương Tú Mi, đồ đàn bà chanh chua nhà cô.
""Sao chanh chua bằng cô, chồng cô vẫn chưa đủ cho cô đánh à, mà cô dám chạy đến đánh chồng tôi? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, vì sao hoa lại có màu hồng.
""A a a, Vương Tú Mi, cô chết chắc rồi.
""Còn chưa biết ai chết trước ai đâu.
"Đến đây đi, cứ xông đến đây.
A! Rốt cuộc mọi người cũng không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết khi mọi người hồi phục tinh thần đã thấy Vương Tú Mi và Trương Thúy Hà xông vào cấu xé nhau rồi.
Cô cắn tôi một miếng, tôi giật mạnh tóc cô.
Cô đấm vào mặt tôi một cú, tôi sẽ xông đến véo vào eo cô, xem ai đau hơn ai.
Chậc, đàn bà đánh nhau, vừa nhìn thôi đã thấy kh ủng bố rồi.
Đám đàn ông đứng cạnh phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, vội vàng tiến lên kéo người ra.
Thế nhưng hai người phụ nữ chiến đấu quá hăng, đánh đến độ mấy người đàn ông xông vào can cũng không can được, trái lại còn bị hai người cào cấu, đấm đá đủ kiểu.
Tô Trà nhìn bà mẹ già của mình đang đánh nhau với người ta, cô sửng sốt một lát rồi mới hoàn hồn lại.
Sống hai đời rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Tô Trà được chứng kiến phụ nữ nông thôn đánh nhau thế này.
Thế nhưng, trong hai người phụ nữ kia có bà mẹ già hời của cô đang bị đánh, vì vậy Tô Trà không thể đứng ngoài nhìn được.
Nháy mắt đó, trong đầu Tô Trà lập tức nảy lên một suy nghĩ: Mẹ kiếp, đánh đi!Tô Trà đảo mắt qua đống cuốc xẻng, nông cụ trong góc tường, nhưng sau một giây suy nghĩ thì cô quyết định bỏ qua chúng, mấy thứ đồ chơi này quá nguy hiểm.
Cô đảo mắt một vòng quanh sân, thế nhưng không tìm thấy được thứ gì có thể sử dụng được, cho nên Tô Trà lập tức quay người đi vào phòng bếp.
Không đến một phút đồng hồ sau, Tô Trà đi ra ngoài.
Một cô gái nhỏ như Tô Trà vốn đang bị mọi người phớt lờ, thế nhưng khi Tô Trà vừa đi ra khỏi phòng bếp, cô đã khiến toàn bộ những người có mặt ở hiện trường lúc bấy giờ chấn động.
Nguyên nhân là do! trên tay Tô Trà đang cầm một con dao bầu.
Cô gái nhỏ có dáng vẻ trắng trẻo, sạch sẽ, cô mặc một bộ quần áo màu trắng thuần, thoạt nhìn ngoan ngoãn nghe lời.
Thế nhưng cái dao bầu trên tay cô lại vô cùng ngang ngược.
"Buông mẹ tôi ra!" Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Trà lạnh như băng, cô quát lớn một tiếng.
.
Danh Sách Chương: