Bên trong thang máy, bàn tay Tần Vi không ngừng đổ mồ hôi, Hàn Thiếu Quân cảm nhận được cô có điểm khó chịu, thay đổi phương thức nắm tay sau đó kéo về phía vest của mình lau sạch cho cô.
Tần Vi nhìn cử chỉ dịu dàng của anh dành cho mình, không kìm chế được khẽ nói: "Anh không cần phải làm vậy."
Hàn Thiếu Quân hiểu cái Tần Vi nhắc tới không phải việc anh đang làm lúc này, mà muốn nói tới chuyện anh ở trước mặt toàn thể nhân viên công ty công khai mối quan hệ của hai người.
Cũng biết trong lòng cô lo lắng điều gì, anh đưa tay kéo cô vào ngực ôm chặt giống như xoa dịu cũng giống như thổ lộ tâm tình, khẽ khàng cất lời:
"Anh không muốn em chịu tổn thương."
Tần Vi vùi mặt vào ngực Hàn Thiếu Quân hít thở hương thơm dịu nhẹ trên áo anh, ở trong vòng tay người đàn ông này cô cảm giác được sự bình yên nhưng liệu thứ hạnh phúc này có kéo dài được không? Hay lại nổi lên một trận sóng gió?
"Anh hy sinh nhiều cho em như vậy có đáng không?"
Nghe câu hỏi của cô, Hàn Thiếu Quân mỉm cười đáp lại: "Cái gì là đáng hay không đáng? Anh chỉ cần em luôn vui vẻ bình an."
Cánh tay Tần Vi siết chặt vòng eo Hàn Thiếu Quân, đem hai cơ thể khăng khít một chỗ:
"Anh thật ngốc."
Hàn Thiếu Quân bật cười: "Đúng là ngốc thật, thế mới phải lòng cô gái xấu xa như em."
Tần Vi xùy một tiếng, trước khi cửa thang máy mở ra kịp thời kiễng chân hôn lên môi Hàn Thiếu Quân trêu chọc một phen.
Khi anh phản ứng lại, cô gái xấu xa nào đó đã ở ngoài thang máy cười vô lương tâm.
Hàn Thiếu Quân sờ lên cánh môi mình, nơi đó dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm, sau đó cười khổ một phen cất bước đi theo cô.
Có Hàn Thiếu Quân làm chỗ dựa, những lời dị nghị trước đó về Tần Vi hoàn toàn biến mất, hoặc có thể bọn họ chuyển sang phương thức khác để nói xấu.
Nhưng Tần Vi không mấy để ý, miễn sao không lọt vào tai cô là được.
Ngược lại ở thời điểm hiện tại Đồng Vân Nhã trở thành đối tượng được thảo luận nhiều nhất, đi bất kỳ nơi nào trong công ty cũng nghe thấy vài điều không hay.
Ví dụ như ngay lúc này đây trong nhà vệ sinh nữa, ba nữ nhân viên đứng trước bồn rửa tay thì thầm: "Cô nghe chưa, Đồng Vân Nhã bị Hàn tổng của chúng ta đá rồi."
"Hàn tổng không cần cô ta nữa, cô ta còn chạy tới chỗ chúng ta làm việc, mất mặt quá."
"Các người nói cái gì?" Phải tới khi cánh cửa phòng vệ sinh bị mở tung ra, một thanh âm the thé truyền tới câu chuyện mới kết thúc.
Ba nữ nhân viên thấy Đồng Vân Nhã lập tức liếc mắt nhìn nhau, nhanh nhẹn cùng rời đi.
Đồng Vân Nhã nghiến răng ken két, sắc mặt dữ tợn phát tiết thẳng tay đấm vào tường.
Lúc ra cửa cô ta bất ngờ bị một người chặn lại, Hàn Triết Tự hết sức vô lại nhìn cô ta từ đầu đến chân:
"Chị dâu đi đâu mà vội vậy?"
Đồng Vân Nhã sẵn tức giận lại thêm phần chán ghét người đàn ông này, không muốn để ý tới anh ta cứ thế vòng qua bước đi.
Lại không lường trước được Hàn Triết Tự tới tìm cô ta có chủ đích, cánh tay ngay sau đó bị túm chặt.
Đồng Vân Nhã quay đầu lại lừ mắt lườm anh ta quát lớn: "Tránh ra...!đồ khốn cút ra."
Hàn Triết Tự bỏ ngoài tai câu mắng chửi của Đồng Vân Nhã, lôi kéo cô ta vào phòng vệ sinh nam.
Thân thể cường tráng giam cầm cô ta trên cửa, nâng bàn tay đỏ ửng có chút trầy xước nhẹ lên quan sát.
"Sao lại để bàn tay xinh đẹp bị thương?"
Đồng Vân Nhã cứ nhìn thấy Hàn Triết Tự lại nhớ tới chuyện bản thân từng cùng anh ta chung đụng, cơn khó chịu ập tới, coi anh ta như tên mang mầm bệnh hung hăng hất tay ra:
"Hàn Triết Tự đừng có làm càn, tôi kêu lên người xấu mặt là cậu thôi."
Hàn Triết Tự không hề tỏ ra sợ hãi, tay bắt lấy cằm cô ta ghé sát mặt vào nói: "Cô kêu đi tôi rất muốn nghe, thanh âm này liệu có giống tối hôm đó?"
Hàn Triết Tự cong môi cười, hơi thở nóng ẩm mỗi lúc một phả vào mặt Đồng Vân Nhã nhiều hơn, đến khi cô ta cảm nhận được bàn tay anh ta mơn trớn bắp đùi mình.
"Hàn Triết Tự rốt cuộc cậu muốn cái gì?" Đồng Vân Nhã hoảng loạn giãy dụa.
Môi Hàn Triết Tự áp sát vào má Đồng Vân Nhã, không dấu diếm ham mu.ốn đối với cô ta: "Nếu tôi nói một lần chạm vào nhớ mãi không quên, cô tin không?"
Đồng Vân Nhã sao có thể tin tưởng một gã đàn ông nổi tiếng chơi bời gái gú như Hàn Triết Tự, cùng lắm anh ta ghen tị với Hàn Thiếu Quân nên mới bỉ ổi quấn lấy cô ta.
Tự nhiên Đồng Vân Nhã như được khai thông, bắt lấy tay Hàn Triết Tự: "Cậu thích chung đụng phụ nữ với anh trai mình?"
Hàn Triết Tự cười phá lên: "Không phải phụ nữ, tất cả những thứ anh ta có tôi đều muốn lấy."
Bắt được điểm mấu chốt Đồng Vân Nhã cất lời: "Vậy cậu chưa nghe qua tin tức gần đây, tôi sớm đã không phải chị dâu cậu rồi, đối tượng cậu nhắm tới nên là Tần Vi mới đúng."
Ánh mắt Hàn Triết Tự hơi lay động, nhưng rất nhanh đã giấu đi, tiếp đến hắn ta vén váy Đồng Vân Nhã lên cao xử cô ta ngay tại chỗ.
Lần này Đồng Vân Nhã không đẩy anh ta ra nữa, mang theo oán hận thâm sâu tùy ý để anh ta chiếm lấy cơ thể mình.
Mười phút sau Đồng Vân Nhã quần áo xộc xệnh ngó trước nhìn sau bước ra từ nhà vệ sinh nam, khi cô ta về phòng kinh doanh Tần Vi vẫn chưa có mặt.
"Gõ lại toàn bộ cái này." Đến lúc Tần Vi về phòng, cô ta cầm một tệp tài liệu dày cộp ném ra đầu bàn hống hách xuống lệnh.
Tần Vi nhún vai: "Tôi rất muốn làm nhưng biết thế nào đây? Tôi chuyển qua nhóm khác rồi, không thuộc quyền quản lý của nhóm trưởng Đồng nữa.".
Danh Sách Chương: