Một khi bị chậm trễ trên đường, thì khi trời tối dù có lái xe cũng rất nguy hiểm.Tôi không nói băn khoăn này cho mấy người Tiểu Bàn, dù sao chúng tôi cũng không thực sự cần nơi trú ẩn.Mà chủ yếu đến để xem những gì đang diễn ra trong nơi trú ẩn này, và cái gọi là giải cứu quốc gia rốt cuộc là gì.Tiểu Bàn lấy đồ trong túi ra, tôi thu hồi suy nghĩ, tập trung vào thứ trước mắt.Nhiệm vụ trước mắt là nhanh chóng giải quyết ổn thỏa.Dù sao cũng đã đến được đây.Cửa hàng quần áo đủ rộng để chứa bốn người lớn và một trẻ em bọn tôi.Tôi hợp lực với Trần ca di chuyển người mẫu trong tủ kính trưng bày, rồi bắt đầu tháo đệm lót và tấm thảm lông dày trong tủ ra.Tổng cộng có hai cái tủ kính trưng bày, và hai tấm thảm có diện tích lớn được gỡ bỏ.
Bên trong có cả gối để trang trí, tuy không to nhưng có còn hơn không.Tiết Tuyết thậm chí còn lật ra một đống vải lớn từ trong góc phòng.
Cô vui mừng nói: "Hóa ra là có thật.
Hồi trước đến trung tâm mua sắm, em luôn thấy người hướng dẫn xếp hàng hóa vào các góc rồi dùng vải che lại.
Lúc này mới muốn thử vận may".Chất liệu vải không quá mềm, nhưng đủ dày, cộng với những chiếc kẹp trên mắc áo, cũng miễn cưỡng làm thành tấm rèm thô cứng, chia cửa hàng quần áo thành hai phần, một lớn một nhỏ.Tiết Tuyết ngủ trên một tấm thảm và đệm được đặt bên trong.Chiếc còn lại trải bên ngoài, có thể nằm được một người.Còn tôi trải vài cái áo khoác lên bục trưng bày ở giữa cửa hàng, miễn cưỡng làm ra một "chiếc giường" tươm tất.Tiểu Bàn bận tới bận lui, thu thập những chiếc ghế đẩu đặt ở khắp nơi rồi xếp chúng lại với nhau.Những chiếc ghế đẩu này ban đầu được thiết kế làm chỗ nghỉ chân cho khách sau khi đi dạo xung quanh.
Bề mặt làm bằng da mềm, khi ngủ cũng rất thoải mái.Trần ca và Tiểu Đồng cùng ngủ trên thảm, vậy là vừa đẹp.Đã giải quyết xong vấn đề giấc ngủ, mì gói và nước cũng được chuyển đến tận cửa, họ cũng thân thiện mà gửi cho chúng tôi thêm mấy bộ bát đũa.Tạm thời có đồ ăn chỗ ngủ, mọi người cũng thả lỏng một chút.Ngồi xuống nghỉ ngơi.Tôi lấy ra một chai nước, vừa định uống.Chợt nghe thấy bụng Trần ca bắt đầu phản đối, mà tôi còn chưa kịp cười ổng, bụng tôi đã bắt đầu "tán đồng".Một phen lặn lội quả thực không hề dễ dàng.Tôi cười cười đi tới khui thùng mì, "Ăn trước đã, có chuyện gì lát nữa rồi nói."Tiết Tuyết ngăn tôi lại, đặt chiếc túi cô vẫn luôn mang theo xuống, "Ăn những thứ chúng ta mang đến trước đã.
Để dành mấy thứ này trong vài ngày nữa."Tôi có dự cảm không tốt.Nói xong liền thấy cổ lấy ra xúc xích và gà hầm nấm từ trong túi....Sao tôi lại quên chuyện này chứ?Lúc trước vì lo bị lộ vật phẩm, nên mang theo một đống mì như này, không ngờ nơi trú ẩn này tuy quái dị nhưng cũng không đến nỗi lục tung đồ đạc người ta mang theo.Thấy tôi ngẩn người, Tiết Tuyết cười thầm, "Ai mượn anh phải cẩn thận như vậy."Trần ca thấy thế thì cố ý giải vây, "Không sao, không sao, có ăn là được rồi.
Mì ăn liền thôi mà, mùi vị đều như nhau."Vừa lấy một ấm đun nước từ quầy lễ tân, Tiểu Bàn cầm ra dùng luôn, vừa vặn để đun nước nóng.Mười phút sau.Cả cửa hàng quần áo nồng nặc mùi gà hầm nấm.Có lẽ dạo này suốt ngày ăn lẩu với bánh mì, nên tự dưng đổi khẩu vị, ăn mì gói cũng thấy ngon.Ngay cả Tiểu Đồng cũng ngoan ngoãn cầm bát mì, húp ăn một cách nghiêm túc.Đúng lúc này, bỗng nhiên có người gõ cửa.Là ai?Tôi ngẩng đâu, bắt gặp tầm mắt của Trần ca.Anh thăm dò nhìn, giọng cảnh giác, "Vừa rồi chưa gặp.
Đó là một người đàn ông cao khoảng 1,75 mét, gầy và đeo kính."Tôi cũng nhìn lại thì thấy một khuôn mặt tươi cười thận trọng.Nhận thấy sức mạnh của anh ta không đủ lớn để đe dọa chúng tôi, lúc này chúng tôi mới ra mở cửa."Anh là?""À, tôi ở phòng bên cạnh, thấy các anh mới tới, liền đến chào hỏi."Tôi chỉ biết trước đó tầng 3 gần như kín chỗ, chỉ có cửa hàng của chúng tôi quá lớn, giá thuê cao nên đến giờ mới có chúng tôi đến ở.Nhưng hắn muốn chào hỏi cái gì?Nếu là thời bình thì hàng xóm mới đến muốn kết bạn là điều dễ hiểu.Nhưng bây giờ tận thế rồi, tình cảm hàng xóm còn đâu.E là có mục đích khác.Bị mấy người chúng tôi nhìn chằm chằm, người đàn ông có chút mất tự nhiên đưa cho tôi một thứ gì đó: một lọ ớt chưng dầu Laoganma.Thấy tôi nghi ngờ, hắn liền lên tiếng giải thích: “Trước khi xảy ra chuyện, nhà tôi có tạp hóa.
Khi vào đây, tôi đã giao một nửa cho nơi trú ẩn, nhưng vẫn còn thừa lại nhiều lắm”.Tôi thu lại hòa khí, nhìn hẳn hỏi thẳng, "Có chuyện gì vậy?"Thấy tôi đi thẳng vào vấn đề, vẻ mặt anh ta lộ ra chút ngượng ngùng, rồi cắn răng nói thật..