Tác giả: Lạc Nguyệt Thiển
Edit + Beta: Phô Mai Chi
17.
EM BÉ NHÀ HỌ HƯỚNG
Hướng Kiệt chào đời an toàn, bố mẹ Hướng Dương rất vui mừng.
Nhưng Hướng Kiệt sinh non, cơ thể đứa trẻ sinh quá sớm rất nhỏ và yếu, điều này khiến bọn họ vừa mừng vừa lo, càng phải cẩn thận hơn nữa.
Mãi đến khi tan học về nhà Quý Nghiễn và Hướng Dương mới biết chuyện này.
Lâm Nguyệt Cầm ở nhà đợi cả hai về giống như lần trước.
Bà biết mình không thể nào giao tiếp được với Hướng Dương nên quay sang nói với Quý Nghiễn: "Bố mẹ nó nói...!Hướng Dương có muốn vào bệnh viện thăm em trai không?"
Lý Lệ Liên sinh con trong bệnh viện, trẻ sơ sinh cần được theo dõi tạm thời trong lồ ng ấp, hai mẹ con sẽ phải ở lại bệnh viện ít nhất là vài ngày.
Hướng Hoằng Tu bận chăm sóc bọn họ ở bệnh viện, đương nhiên là không có thời gian để chú ý đến Hướng Dương.
Nếu Hướng Dương muốn đến bệnh viện thì đỡ, còn không muốn đến cũng đành chịu.
So với thái độ xa cách Hướng Dương của Lý Lệ Liên thì dường như người cha ruột của hắn còn lạnh nhạt hơn nhiều.
Quý Nghiễn nghe được rồi bèn truyền đạt lại cho Hướng Dương biết.
Dường như bây giờ cậu đã trở thành người phát ngôn của hắn, chỉ có lời cậu nói, hắn mới sẵn sàng lắng nghe.
Hướng Dương sợ người lạ, đặc biệt là khi ở trong môi trường lạ lẫm, hắn sẽ tỏ ra bất an và phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thích nghi được, đi học cũng vậy, luôn đi theo một con đường cố định.
Lần trước vào nhà Quý Nghiễn, là vì cậu dẫn nên hắn mới bằng lòng bước vào như vậy.
Nhưng bệnh viện thì khác, người người qua lại rất phức tạp và ồn ào hơn nhiều.
Không hề bất ngờ, hiển nhiên là Hướng Dương không muốn đến bệnh viện.
Sau khi Lâm Nguyệt Cầm truyền đạt ý của Hướng Dương cho Hướng Hoằng Tu, ông cũng tỏ vẻ bất lực.
Ở độ tuổi mười lăm, trẻ con bình thường đã có thể tự chăm sóc bản thân nhưng rõ ràng là Hướng Dương đã vượt khỏi phạm vi bình thường.
Kết quả cuối cùng sau khi hai vị phụ huynh bàn bạc là chừng nào Hướng Hoằng Tu về nhà tắm rửa lấy đồ thì sẽ giao chìa khóa nhà để Lâm Nguyệt Cầm giữ hộ và trả tiền ăn mấy ngày của Hướng Dương, nói rằng gia đình Lâm Nguyệt Cầm chăm sóc giúp một chút.
Tục ngữ có câu Bà con xa không bằng láng giềng gần, dù trong lòng Lâm Nguyệt Cầm thấy phiền hà nhưng cũng không muốn tỏ ra mình thiếu tình người nên miễn cưỡng đồng ý.
Mà chuyện Lâm Nguyệt Cầm hứa hàng xóm tối đèn tắt lửa có nhau đã làm Quý Thu Viễn không hề hài lòng.
Quý Thu Viễn tỏ vẻ bình thường mình đi làm đã vất vả vậy rồi, về đến nhà chỉ muốn thư giãn chứ không muốn rước thêm phiền toái.
Lần trước Hướng Dương mới ăn một bữa cơm thôi mà bầu không khí trong nhà đã mất tự nhiên lắm rồi, Quý Thu Viễn không muốn ngày nào cũng thế.
Lâm Nguyệt Cầm lập tức cãi lại ông: "Thế ông bảo tôi phải làm sao? Người ta đẻ con, nhà mình là hàng xóm, không thể nào nói nổi là không giúp được đúng không? Ông khéo ăn nói thế cơ mà, ông tài giỏi thế cơ mà, ông tự đi mà từ chối nhà họ."
"Là bà đồng ý chứ đâu phải tôi, tại sao bắt tôi đi nói?"
"Hàng xóm có việc giúp nhau tí thì sao, đâu có cần ông nấu nướng hầu hạ, ông kêu ca cái gì."
"Tôi kiếm tiền nuôi gia đình, tại sao tôi không được kêu ca phàn nàn.
Ai bảo bà rảnh suốt ngày cứ đi theo người ta bắt chuyện kết thân làm gì, tự làm tự chịu đi.
Tự mình lo việc nhà mình đã là tốt lắm rồi..."
Quý Thu Viễn và Lâm Nguyệt Cầm cãi nhau sau cánh cửa phòng khép kín, hai người bất đồng quan điểm có thể cãi nhau liên miên vì những chuyện vặt vãnh thế này.
Thực ra Quý Nghiễn cũng đã quen, dù sao cãi nhau rốt cuộc cũng chẳng đi đến đâu, cần gì phải ầm ĩ cơ chứ.
Cuối cùng Hướng Dương vẫn ở nhà mình, chỉ là đến giờ cơm, Quý Nghiễn sẽ mang cơm tối sang cho Hướng Dương ăn.
Căn nhà trống trải chỉ có một mình Hướng Dương trông khá vắng vẻ và buồn tẻ nhưng Hướng Dương cũng không để ý lắm, thậm chí lúc biết em trai mình chào đời cũng không có phản ứng gì lớn, hắn chỉ ở yên chỗ quen thuộc của mình làm những việc thường làm lặp đi lặp lại đầy nhàm chán, không mảy may quan tâm những người xung quanh nhìn nhận mình thế nào hay đối xử với mình ra sao.
Quý Nghiễn nhìn hắn ăn từng miếng một mà lòng càng thắt lại.
"Hướng Dương..."
May mắn thay, khi Quý Nghiễn gọi tên hắn, Hướng Dương sẽ dừng đôi đũa trong tay lại và nhìn cậu chăm chú.
Khuôn mặt Hướng Dương vẫn lạnh tanh như vậy nhưng ánh mắt lại ấm áp.
Ít nhất Quý Nghiễn nhìn có thể hiểu, biết được rằng Hướng Dương đang tiến bộ từng bước từng bước một, biết Hướng Dương sẽ nghe cậu nói chuyện, biết Hướng Dương sẽ đáp lại mình, đây là sự đối đãi người khác không nhận được, là bằng chứng cuối cùng cậu cũng chạm được đến trái tim của Hướng Dương.
"Bọn mình phải trở nên tốt hơn nữa." Quý Nghiễn không chỉ nói với Hướng Dương mà còn nói với chính bản thân mình.
Sự chào đời của em bé sơ sinh đại diện cho một niềm vui của gia đình, nhưng không phải của tất cả mọi người, ít nhất thì những tháng ngày vẫn trôi qua và sẽ chẳng ngừng lại vì bất kì ai.
Kể từ khi Hướng Dương cắt tóc, ngày càng có nhiều bạn nữ chú ý đến ngoại hình của hắn.
Phải thừa nhận rằng con người rất coi trọng ngoại hình.
Trước đây Hướng Dương luôn ngồi ở góc dãy cuối phòng học, nếu không có chuyện gì thì sẽ chẳng ai lại gần hắn.
Nhưng gần đây thì khác, lúc tan học vài cô bạn xung quanh hắn có ý định muốn trò chuyện với hắn.
Có một lần Quý Nghiễn ngang qua cửa sau của lớp Bốn thì thấy vài bạn nữ vây quanh Hướng Dương, trên bàn còn có thêm mấy viên kẹo.
Bình thường Hướng Dương luôn phớt lờ mọi người nhưng dưới sự dạy dỗ của Quý Nghiễn, dần dần hắn cũng nhìn vào mắt người khác và đáp lại vài từ đơn giản.
Dù sao cũng là bạn cùng lớp ở cùng nhau suốt, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có từng ấy khuôn mặt, có lẽ nhìn nhiều cũng quen nên Hướng Dương không ghét bỏ.
Mặc dù chưa đến mức có thể trò chuyện với người khác nhưng tiến bộ như vậy thực sự là rất nhiều.
Quý Nghiễn đứng ngoài phòng học, lặng lẽ nhìn cảnh đó.
Thấy Hướng Dương tiến bộ, nếu nói vui thì thật sự cậu là người vui hơn bất cứ ai hết.
Nhưng cũng không hiểu sao mà cậu lại có cảm giác chán nản và thất vọng, nổi cơn ghen trong lòng.
Dường như sau khi đối tượng đáp lại của Hướng Dương không chỉ có một mình cậu nữa, bản thân cậu đã không còn đặc biệt như trước.
Khoảng cách giữa họ như bỗng nhiên xa vời.
Có phải một ngày nào đó cả hai sẽ ngày càng xa cách không?
Quý Nghiễn không hề nhận ra cơn ghen kín đáo của mình, chỉ nghĩ rằng mình đang đố kị vì Hướng Dương được các bạn nữ chào đón mà thôi.
Sau khi tan học, Quý Nghiễn đến lớp Hướng Dương đưa hắn về nhà.
Thấy trên bàn của Hướng Dương vẫn còn mấy viên kẹo thậm chí còn chưa động vào, cậu giả vờ như không để ý, hỏi: "Ai cho cậu đấy?"
Hướng Dương không trả lời câu hỏi này, bình thường hắn cũng không đáp lại câu quá dài, chỉ là từ lúc Quý Nghiễn bước vào lớp đến giờ ánh mắt hắn vẫn cứ dán chặt vào mặt cậu: "Cho..."
Phản ứng lần này của Hướng Dương hơi khác lạ, có vẻ Quý Nghiễn đoán được hắn muốn nói gì: "Cho tớ à?"
"Ừm." Hướng Dương ừm một tiếng vô cùng nghiêm túc, như thể đang chờ Quý Nghiễn đáp lại, đôi mắt đen láy ánh lên chút mong đợi, có lẽ còn hơi hồi hộp nữa.
Dường như đây là lần đầu tiên Quý Nghiễn nhận được thứ gì đó từ Hướng Dương.
Mặc dù là kẹo của người khác nhưng Quý Nghiễn tưởng tượng Hướng Dương để lại không ăn chỉ vì muốn tặng cho mình thì bỗng dưng tâm trạng tốt hơn hẳn.
Quý Nghiễn chợt thấy mình đã không để ý đến rất nhiều thứ, Hướng Dương lớn như vậy rồi, có lẽ không phải không cần hay không muốn bất cứ thứ gì, có thể hắn đã từng muốn có món đồ nào đó, chỉ là không bày tỏ và thay vào đó là im lặng.
Đừng nói đến kẹo mà có lẽ từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt hắn cũng chưa có bao giờ, bố mẹ cho gì thì chỉ có thể nhận nấy.
Mà chính vì vậy nên đột nhiên Quý Nghiễn cảm thấy một viên kẹo bình thường cũng trở nên đáng quý nhường nào.
Từ tận đáy lòng cậu đã tha thứ cho Hướng Dương, tha thứ cho hắn vì được các bạn gái chào đón đến như vậy.
Quý Nghiễn bóc một viên kẹo ăn luôn rồi lại bóc một viên đút cho Hướng Dương.
Cậu nở nụ cười với Hướng Dương, nói: "Ngọt lắm á."
Một tuần sau, cuối cùng Lý Lệ Liên cũng xuất viện và trở về nhà cùng với một em bé khỏe mạnh.
Giờ đã là cuối tháng Sáu, kì thi cuối kì ở trường đã kết thúc, học sinh bắt đầu nghỉ hè.
Có rất nhiều điều kiêng kị trong quá trình mang thai và sinh con, Lý Lệ Liên cần phải ở cữ sau sinh, không thể ra ngoài tiếp khách, tốt nhất là không để mọi người tới thăm trẻ sơ sinh.
Nhưng Hướng Hoằng Tu vẫn là trụ cột gia đình, không thể ngày nào cũng ở nhà được, từ lâu đã không qua lại với họ hàng xa nên vẫn phải nhờ vả Lâm Nguyệt Cầm giúp đỡ.
Quý Thu Viễn vẫn liên tục càm ràm về chuyện này, Lâm Nguyệt Cầm chẳng buồn để ý đến ông nữa.
Dù Quý Thu Viễn không hài lòng nhưng cũng chỉ dám phàn nàn với Lâm Nguyệt Cầm, không có gan nói trước mặt hàng xóm, bị Lâm Nguyệt Cầm nói khích thẳng mặt lẫn sau lưng kha khá.
Vì vậy hai vợ chồng lại bắt đầu cãi nhau hết sức ấu trĩ, cãi xem ai đúng hơn ai.
Quý Nghiễn đã không muốn xen vào bọn họ từ lâu, cảm thấy cứ để bọn họ bẽ mặt đi vậy.
Nghỉ hè năm nay, Quý Nghiễn đặc biệt dặn dò Hướng Dương không cần đi học nên hắn không cần phải đứng đợi cậu ngoài cửa ngốc nghếch như kì nghỉ đông lần trước nữa.
Mặc dù Quý Nghiễn rất nhớ Hướng Dương của khi ấy, thấy hắn đáng yêu khủng khiếp, nhưng cũng chính vì thế mà cậu không cố tình lừa Hướng Dương.
Chỉ là bây giờ có em bé ở đây, nhiều khi Quý Nghiễn muốn đi tìm Hướng Dương chơi cũng e dè hơn hẳn.
Ví dự như trước khi vào nhà phải rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng, đóng kín cửa sổ không được để gió vào nhà, tạm thời cũng không được đến thăm em bé sơ sinh.
Hướng Hoằng Tu đã mua một chiếc giường cũi cao cấp đặt trong phòng của ông và Lý Lệ Liên, sự kì vọng và tình yêu thương dành cho Hướng Kiệt là điều hiển nhiên.
Phần lớn thời gian Hướng Dương không được phép ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng để đề phòng hắn mang vi khuẩn bên ngoài về nhà.
Quý Nghiễn không thể đưa hắn ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng chơi cùng hắn.
Vào ngày Hướng Kiệt đầy tháng, theo phong tục, bố mẹ Hướng Dương mời hàng xóm tới ăn cơm nếp dầu, đặt món ở nhà hàng nổi tiếng, món ngon đa dạng và giá cả không hề rẻ chút nào, có đùi gà, trứng gà đỏ** và thậm chí còn kèm theo cả bánh kem đầy tháng.
Nghe nói quà đầy tháng càng tốt thì chứng tỏ bố mẹ càng coi trọng con cái.
*: Cơm dầu mè/ Cơm dầu (Taiwanese Sticky Rice/ youfan) là món cơm truyền thống ở Đài Loan, thường là gạo nếp hấp trộn với các loại gia vị xào.
Các loại gia vị phổ biến bao gồm thịt xông khói, xúc xích, thịt băm, nấm,...!và được nêm với dầu mè và nước tương.
Theo phong tục của người Đài Loan, nếu trong nhà có trẻ mới sinh, cúng gà kho dầu mè và cơm dầu mè rồi chia ra biếu người thân và bạn bè, đồng thời giới tính của đứa trẻ sẽ quyết định việc có thêm đùi gà vào cơm dầu mè hay không.
**: Món ăn truyền thống không thể thiếu trong lễ cúng mụ của người Hoa.
Quý Nghiễn cũng ăn cơm nếp dầu đùi gà, cậu vừa ăn vừa nghe Lâm Nguyệt Cầm kể chuyện hồi xưa, nhớ năm Hướng Dương chào đời, vợ chồng nhà họ cũng phô trương thế này.
Nói đến đây bà không nói tiếp nữa, giờ nghe lại bùi ngùi vô cùng.
Mọi người đều nói món cơm nếp dầu này rất ngon nhưng Quý Nghiễn nhai lại cảm thấy không có mùi vị gì trong miệng.
Sau ngày đầy tháng, hàng xóm quanh đây mới bắt đầu lục tục đến thăm em bé nhà họ Hướng.
Cuối cùng Quý Nghiễn cũng nhìn thấy em trai Hướng Dương với đôi mắt to tròn và khuôn mặt bụ bẫm, đang nhìn chằm chằm những người lớn xung quanh mình đầy tò mò.
Quý Nghiễn nhìn kĩ gương mặt của bé con, không nhìn ra được gì nhưng ai cũng nói trông Hướng Kiệt giống mẹ hơn, là một cậu bé xinh trai.
Quý Nghiễn thiên vị Hướng Dương hơn, nghĩ Hướng Dương còn nhỏ chắc chắn là đáng yêu hơn nhiều.
Hai tháng nghỉ hè nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn, thời gian qua như thoi đưa.
Trong khoảng thời gian này Quý Nghiễn thường xuyên nghe thấy tiếng khóc của bé con nhà đối diện, còn nghe nói vì em bé sinh non nên cơ thể khá yếu, được đưa tới bệnh viện theo dõi nhiều lần.
Lần Lý Lệ Liên mang thai này vất vả hơn nhiều so với khi mang thai Hướng Dương, có thể nói là cực khổ đủ đường.
Thế nhưng cũng vì vậy, biết có được đứa trẻ này chẳng dễ dàng gì nên Hướng Kiệt càng được cưng chiều hơn nữa..
Danh Sách Chương: