Không biết qua bao lâu.
Sắc mặt Bộ Phàm nghiêm túc đi ra từ trong quyết đấu mô phỏng, vừa rồi hắn mới tiến hành quyết đấu cùng với Giải đạo nhân, vậy mà hao hết tất cả kỹ năng, pháp bảo của hắn mới miễn cưỡng chiến thắng được.
Tên Giải đạo nhân này có ít đồ.
Tụ Hồn Đỉnh kia lúc trước được hắn cho rằng không có tác dụng gì, ở dưới sự điều khiển của Giải đạo nhân, vô số quỷ hồn xông ra từ Tụ Hồn Đỉnh, to lớn tựa như khói đen, ùn ùn đánh tới.
Để thu thập nhiều quỷ hồn như vậy, cũng không biết tên Giải đạo nhân đó đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý.
Đấy có lẽ chính là một mặt tàn khốc của tu tiên giới.
Sau này hắn phát hiện Thương Hải Kiếm Pháp vậy mà lại không có một chút tác dụng nào với đám quỷ hồn này.
Nhưng mà Thương Hải Kiếm Pháp vô dụng, Hàng Long Phật Ấn lại có thể khắc chế đám quỷ hồn này.
Trận quyết đấu mô phỏng này, có thể nói đánh tới trời đất u ám.
Nếu như lúc trước hắn gặp phải Giải đạo nhân có thực lực đỉnh phong này, đừng nói là đánh giết đối phương, có thể bảo vệ tính mạng là tốt lắm rồi.
Chỉ là từ trong trận quyết đấu với Giải đạo nhân, hắn lại ý thức rõ ràng được khuyết điểm của hắn.
Sau đó lại bắt đầu tiến hành quyết đấu với Giải đạo nhân.
Lần này đánh giết Giải đạo nhân không còn tốn sức như lần đầu, thời gian tiêu hao cũng ít hơn rất nhiều so với lần trước nhưng Bộ Phàm vẫn còn không hài lòng.
Hôm nay sẽ không làm nhiệm vụ không nữa, liền chơi với tên Giải đạo nhân này vậy.
Lần thứ ba.
Lần thứ tư.
Lần thứ năm.
Trong từng trận quyết đấu, kinh nghiệm thực chiến của Bộ Phàm tăng lên một cách điên cuồng.
Thời gian sau đó Bộ Phàm vừa làm nhiệm vụ vừa dành thời gian rảnh tiến hành quyết đấu với Giải đạo nhân.
Mặc dù thường xuyên quyết đấu với cùng một người, đánh lâu có phần nhàm chán nhưng hết cách rồi, ai bảo trong thanh hảo hữu của hắn chỉ có một đối thủ có thực lực không tệ như vậy.
Nháy mắt.
Một tháng trôi qua.
Hôm nay nhà Hắc thúc làm tiệc đầy tháng, mời rất nhiều người trong thôn đi nhà ăn tiệc, đương nhiên Bộ Phàm cũng nhận được thiệp mời, ừm, còn có nhắc nhở nhiệm vụ nữa.
Ăn tiệc rượu xong, sau khi thu được kinh nghiệm, Bộ Phàm đi về nhà ngay.
Vừa đi vừa tính toán, trong thôn có nhà ai cần hỗ trợ thứ gì.
Nhưng vừa tới nhà, chỉ thấy vườn rau trong nhà bị đạp đến mức bừa bãi lộn xộn, rau quả vụn vặt nằm đầy đất, lúc này sắc mặt hắn không xong.
Lấy tu vi bây giờ của hắn, dù cho không ăn ngũ cốc hoa màu cũng sẽ không thấy đói, nhưng có một vài thứ hắn ta trồng không phải vì ăn mà là hứng thú từ trong xương.
"Đây không phải người làm, chẳng lẽ là súc sinh nhà ai chạy tới nhà ta, làm hỏng vườn rau nhà ta? Vậy thì là nhà ai chứ?"Nhặt một chiếc lá rau như bị chó gặm lên, trong sân đầy dấu chân, Bộ Phàm khẽ chau mày, nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.
"Chẳng lẽ là?"Ý nghĩ này vừa nổi lên, Bộ Phàm vội vàng chạy tới chỗ phòng chính.
Cửa lớn phòng chính đang mở.
Đi vào phòng chính, Bộ Phàm nhìn về nơi hẻo lánh, chỉ thấy chỗ cất giữ Tiên trứng bây giờ không còn vật gì, nhưng hắn vẫn lờ mờ nhìn thấy một ít mảnh vỏ trứng.
"Có vẻ Tiên thú trong Tiên trứng đã nở, còn ăn luôn cả vỏ trứng.
" Bộ Phàm biết có một ít động vật sinh ra sẽ ăn hết vỏ trứng để bổ sung dinh dưỡng.
"Cũng chẳng biết con Tiên thú đó đi ra ngoài chưa nữa, nếu hù dọa thôn dân cũng sẽ không hay!""Đói! Đói! Đói!"Ngay lúc này, một âm thanh cổ quái truyền đến.
Vị trí là phòng bếp, Bộ Phàm không cần suy nghĩ chạy ngay tới phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, đập vào mi mắt chính là một con lừa nhỏ lông tóc tuyết trắng đang ăn lương thực nhà hắn.
"Con lừa?"Bộ Phàm lộ vẻ ngẩn ngơ.
Con lừa trắng nhỏ này sẽ không phải là Tiên thú đi ra từ Tiên trứng đâu nhỉ?So với tiên thú trong tưởng tượng của hắn quá kém rồi.
Hắn nghĩ là như này:????Hoặc thế này:????Kém nhất cũng phải dạng này:????Nhưng sao có thể ngờ nó lại như vậy:????"Đói!"Con tiểu bạch lư kia chú ý tới Bộ Phàm, ăn sạch một túi lương thực, sau đó lè cái đầu lưỡi thật dài, nước miếng trong miệng đều chảy ra, lao thẳng đến.
"Cút cho ta!"Bộ Phàm dùng một cước đá tiểu bạch lư cho ra xa: "Ngươi choáng à, gây hại đến ruộng rau trong vườn coi như xong, ngay cả lương thực hai tháng của ta ngươi cũng ăn sạch bách, ngươi còn dám hô đói!"Tuy rằng lừa nói "đói" nhưng thấy bộ dáng của con tiểu bạch lư này, hắn không khỏi tức giận.
"Đói!"Con tiểu bạch lư kia vô cùng đáng thương nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, tựa như đứa bé chịu oan ức.
Cảm giác tội lỗi kia là cái quỷ gì?Bộ Phàm nâng trán.
Nói thế nào nó cũng là Tiên sủng từng nhỏ máu nhận chủ.
Cho dù chênh lệch khá lớn so với trong tưởng tượng nhưng vẫn có thể tiếp nhận.
Ít nhất so với các loại Tiên sủng Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Bạch Hổ làm người khác chú ý, con lừa trắng có vẻ như thích hợp hơn.
Hơn nữa con tiểu bạch lư này vừa ra đời đã nắm giữ khí tức tương đương với Trúc Cơ kỳ nhất phẩm.
"Được rồi được rồi, sau này chúng ta chính là người một nhà.
"Bộ Phàm sờ lên đầu của tiểu bạch lư, rất bóng loáng, tiểu bạch lư cũng rất hưởng thụ cảm giác được vuốt ve, dùng đầu lừa cọ xát eo của Bộ Phàm.
Rất nhanh chuyện hắn nuôi con tiểu bạch lư truyền ra ở trong thôn.
Dù sao bình thường lừa đều màu đen, nên lừa màu trắng không phổ biến lắm.
Mỗi khi có thôn dân hỏi thăm con tiểu bạch lư này từ đâu tới, Bộ Phàm cũng chỉ có thể giải thích qua loa, vô tình nhặt được ở trên núi.
Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao hắn tin.
Trong khoảng thời gian sau đó Bộ Phàm đi đến đâu, bên người đều sẽ dắt theo một con tiểu bạch lư, mà tiểu bạch lư được rất nhiều đứa bé trong thôn chào đón.
Vừa xuất hiện nhiều đứa trẻ đã vây quanh bốn phía, lúc đầu bọn trẻ này muốn sờ thử tiểu bạch lư, tiểu bạch lư lại không cho bọn nhỏ sờ, cuối cùng vẫn phải để Bộ Phàm mở miệng, lúc này tiểu bạch lư mới chịu lùi bước, để cho bọn nhỏ sờ.
Nhưng mà có một ít chuyện khiến Bộ Phàm rất bất đắc dĩ chính là sức ăn của tiểu bạch lư không như bình thường, hắn cảm giác không nuôi nổi nữa.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Tự mình đưa ra quyết định cho dù khóc cũng phải nuôi tiếp.
.
Danh Sách Chương: