• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Có lẽ nàng và hắn ta xuất hiện ở thế giới kia thì mới có thể có được một kết thúc hoàn mỹ.
Tiểu Phong nghe hắn kể, cả người cuộn lại như một con mèo mun nhỏ.
“Ở trong thế giới đấy có một học sinh nghèo, cậu ta mất cả cha lẫn mẹ, nhưng một ngày cậu ta gặp được một cô gái, một cô gái rất xinh đẹp, một cô gái mà cậu ta không dám cả nghĩ là mình sẽ có được, nhưng một điều kỳ diệu nào đó đã khiến cho hai người đến với nhau, hai người cưới nhau, rồi sinh ra một bé con, cả hai vô cùng hạnh phúc.”
Nói đến đây Tần Quân bỗng yên lặng, Tiểu Phong thì nóng lòng hỏi:
“Ở thế giới đấy hai người có cưỡi ngựa trở nhau đi trên thảo nguyên không?”
Tần Quân nghe thế thì nhìn nhìn Tiểu Phong, bỗng cười cười:
“Không, ở thế giới đấy người ta không cưỡi ngựa, mà sẽ đi bằng những chiếc xe, chiếc xe sẽ đi mà không cần ngựa, chỉ cần leo lên là lao vút.”
“Không thể nào, làm sao không có ngựa mà xe có thể đi được.”
“Không những đi, còn có thể bay trên bầu trời nữa.”
“Bay lên như chim ư?”
“Đúng vậy!”
“Sư phụ, nơi đấy là nơi nào, con muốn đến nơi ấy, người dẫn con đi đi.”

Tiểu Phong nhìn về Tần Quân với ánh mắt mơ ước.
“Thôi, để ta chuyển sang câu chuyện khác nhé, ta kể con nghe chuyện Tấm Cám nhé.”
Màn đêm dần dần buông xuông, gió theo thổi đìu hiu.
Nằm trên thảo nguyên rồi ngắm sao là một điều tuyệt vời, những ánh sao đua nhau tỏa sáng tạo nên một khung cảnh vô cùng hùng vĩ, chẳng hiểu sao Tần Quân bỗng thấy một vì sao tự nhiên rớt xuống rồi chợt tắt, kéo theo những ánh sao xung quanh cũng trở nên ảm đạm.

Mắt Tần Quân díp lại, hai mí khép chặt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngủ một giấc rất sâu, như thể cố làm dịu đi những mệt mỏi mấy ngày nay phải chịu đựng.
Một cảm giác tràn ngập toàn thân, mệt mỏi.
Sáng sớm, những cái lay vai làm hắn lờ mờ tỉnh dậy, khuôn mặt của Tiểu Phong đẫm nước mắt từ lờ mờ dần trở nên rõ nét trước mặt hắn.
“Sư phu, Tiểu Bạch đi rồi!”
Những giọt sương đọng trên cỏ, những tia sáng thấp thoáng đâm xuyên qua, khung cảnh tươi tắn không che dấu được không khí ảm đạm.
Trên thảo nguyên người ta coi ngựa không chỉ là bạn, mà còn là chiến hữu, có nhiều người bên cạnh ngựa nhiều hơn cả bên cạnh vợ con gia đình.
Có lẽ định mệnh đã sắp đặt sẵn, phải chăng thực sự có luân hồi, có Mạnh Bà, nếu như thế có lẽ con người ta sẽ không chết, chẳng qua là chuyển từ kiếp này sang kiếp khác? Và Tiểu Bạch, kiếp sau của nó chắc hẳn sẽ là một chiến binh dũng mãnh như kiếp này của nó, đâm xuyên giữa vòng vây quân địch.
Cuộc đời vẫn phải chuyển động, Tiểu Bạch chỉ như một nốt trầm trong đoàn người, ngoài những người coi nó là bạn hẳn chẳng ai để ý đến, mọi người lại tiếp tục lên đường, nhổ trại và khởi hành tiến thẳng về hướng đông, suốt 5, 6 ngày liền thì gặp được đội kỵ binh của Đột Quyết được phái đến, Hách Thất và Tiểu Phong nghe được sắp đến lều của Đại Thiền Vu thì mừng lắm.

Có điều hai ngàn quân Trung Nguyên hộ tống lại không thể dừng chân trên lãnh thổ Đột Quyết, họ lập tức cáo từ trở về.
Mọi người tiễn đưa được một lúc thì mới quay đầu trở lại, cả Lý Thừa Ngân cũng rời đi.
Mấy người Đột Quyết đến đón nhìn Tần Quân bằng ánh mắt nghi ngờ, Hách Thất phải nói gì đó một lúc họ mới cho Tần Quân đi cùng.
Lúc gặp Thiết Đạt Nhĩ Vương, tức ông ngoại nàng, Tiểu Phong vui lắm.

Cả năm ròng chưa gặp, thành ra Thiết Đạt Nhĩ Vương càng thêm phần cưng chiều Tiểu Phong, mặc kệ nàng buông thả càn quấy.
Cánh tay của Hách Thất bị thương, ông ngoại nàng lo cô ấy gặp chuyện, liền sai em gái Hách Thất ngày ngày theo sau.


Em gái Hách Thất trạc tuổi Tiểu Phong, từ nhỏ đã học võ nghệ, tài cầm đao vô cùng cao siêu.

Tiểu Phong thích gọi tên nàng ấy nhất: “A Độ ơi! A Độ!”, nàng bảo nghe giống như một chú chim non, cô ấy thật y hệt một chú chim non, bất kể Tiểu Phong đang ở nơi nào, chỉ cần hô 1 tiếng, cô bé lập tức xuất hiện ngay trước mặt, chẳng khác nào chim nhỏ xòe đôi cánh lẹ làng lanh lẹ.
Nhưng vẫn chưa yên bình, vua Nguyệt Thị lại sai sứ giả sang, ngỏ lời muốn ông ngoại Tiểu Phong định đoạt chuyện hôn nhân.

Ông ngoại nàng không mời sứ giả vào lều, chỉ phái người chuyển lời với sứ thần vua Nguyệt Thị rằng: “Tuy tiểu công chúa không phải công chúa của Đột Quyết chúng tôi, song mẫu thân người là con gái Đại Thiền Vu.

Tiểu công chúa chính là cháu gái người, Đại Thiền Vu chỉ hy vọng gả được công chúa cho bậc anh hùng đương thời.

Vua đằng Nguyệt Thị nếu như có lòng muốn lấy tiểu công chúa, vậy mời đức vua thân chinh tới trước cửa lều, cạnh tranh cùng dũng sĩ Đột Quyết chúng tôi, chỉ cần ngài bắt được vua sói mắt trắng, Đại Thiền Vu tức thì gả tiểu công chúa cho đức ngài.

Đây là chỉ dụ của Đại Thiền Vu, mà phụ thân tiểu công chúa tức quốc vương Tây Lương cũng bằng lòng với sự sắp xếp của Đại Thiền Vu.”
Sứ thần Nguyệt Thị vấp phải vố này, liền hậm hực bỏ về.
Chỉ dụ của Thiết Nhĩ Cách Đạt Đại Thiền Vu chẳng mấy mà truyền khắp chốn thảo nguyên, ai ai cũng hay nếu muốn lấy tiểu công chúa Tây Lương, tất phải giết bằng được vua sói mắt trắng.

Nghe truyền bầy sói trên núi Thiên Hằng có hàng ngàn hàng vạn, mà chúng chỉ tôn độc nhất 1 con sói mắt trắng làm sói đầu đàn.

Bầy sói ấy cũng như con người, chúng chỉ khuất phục dưới chân bậc vua chúa mạnh nhất.

Con sói chúa ấy toàn thân lông đen xì, riêng mắt trái có một quầng lông trắng xóa như nhúng sữa ngựa vẽ lên.

Lại nghe nói loại sói ấy rất dữ tợn, gần như đã thành tinh.

Bầy sói trên thảo nguyên đương nhiên rất đáng sợ, song vua sói mắt trắng còn đáng sợ hơn.

Những tốp nhỏ kị binh hoặc dân du mục mà gặp phải vua sói tất mất mạng, nó thường dẫn đầu một bầy phải đến hàng vạn con sói tấn công loài người, vậy là cả người lẫn ngựa đều bị ăn sạch sành sanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK