Đọc kỹ, thì cũng là về chuyện cứu nạn ở Thiểm Tây, hộ bộ xin chỉ thị nên để các châu huyện phát lương thực, hay là phái khâm sai đại thần khác chuyên môn phụ trách công việc cứu nạn. Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nhưng Hiên Viên Kính bởi vì đọc không hiểu tấu chương nên để nó lại cuối cùng.
Tuy đã lâu không để tâm đến triều chính, nhưng đối với chính sự, Trần Danh Thu từ nhỏ đã sống ở trong cung đình, tất nhiên hiểu rõ hơn Hiên Viên Kính. Chuyện như vậy không thể giao cho quan viên châu huyện làm, nếu không, lương thực phát xuống có thể đến tay nạn dân được một nửa đã là may mắn. Vẫn nên phái một khâm sai thanh liêm đi giám sát mới được. Trần Danh Thu nhấc bút son, tiện tay viết xuống ‘Hộ bộ thị lang Dư Tài Mân làm sứ giả khâm sai thống lĩnh công việc cứu nạn Thiểm Tây’
Dư Tài Mân, bảng nhãn Diệu vương triều năm 980, tính tình có chút ương ngạnh, cũng không giỏi xu nịnh, nhìn qua là một quan viên rất bình thường, nhưng Trần Danh Thu biết hắn là quan thanh liêm, lòng dạ thương người. Chuyện này, rất thích hợp với hắn.
Cầm con dấu của Hiên Viên Kính ấn ở góc dưới tấu chương, coi như đã phê xong một quyển. Đang định đứng lên, thì tim đèn nổ lép bép, Hiên Viên Kính xoay người tỉnh dậy, vừa lúc nhìn thấy Trần Danh Thu đặt quyển tấu chương đã phê xong xuống. Hắn mở ra xem, lập tức cười rạng rỡ: “Ai nha, ngươi phê giúp ta rồi à? Thật tốt quá, không biết quyển tấu chương này đang nói cái quái gì, ta xem thế nào cũng không hiểu, đang phát bực đây. Ở đây còn có một món vẽ lung tung nữa, ngươi cũng xem giúp ta luôn đi”
Nói xong, Hiên Viên Kính lại rút một quyển tấu chương khác đặt trước mặt Trần Danh Thu, Thu nhìn lướt qua một chút, là chuyện công bộ tấu xin tu sửa đê đập Hoàng Hà, phía dưới vẽ bản đồ công trình thủy lợi, Hiên Viên Kính mà xem hiểu mới kì quái.
“Ta mặc kệ, người đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, ta muốn đi ngủ tiếp” Trần Danh xoay người bỏ đi, leo lên giường, quay lưng lại với ngọn đèn, rồi kéo chăn ngủ tiếp.
Bất đắc dĩ gãi gãi đầu, Hiên Viên Kính chỉ có thể tiếp tục tấn công chồng tấu chương dày cộm kia. Nếu hôm nay còn không phê xong, ngày mai, lúc lâm triều, tả thừa tướng thế nào cũng sẽ ca cẩm một hồi. Nhưng mà… ngước mắt nhìn nhìn sắc trời dần sáng bên ngoài, Hiên Viên Kính thở dài bất đắc dĩ. Chỉ sợ thật sự phê không xong. Làm hoàng đế sao mà phiền thế a?
“Ai~, chữ này đọc thế nào? Âm ‘bế’ (闭), không đúng, hình như là ‘độc’(读) … Ai nha, ta không nghĩ ra? Quên đi, đọc câu tiếp theo vậy, ‘Thị dĩ trương nhi bất thỉ, văn vũ phất năng dã; Thỉ nhi bất trương, văn vũ phất vi dã’, hình như là nói đến chuyện kéo cung bắn tên, hừ, đều tại tên khốn kia, để loại tấu chương nhàm chán này thêm phiền cho ta… ”
“Ha ha…” Nghe không nổi nữa, đây quả thực là tự biên tự diễn mà. Trần Danh Thu nãy giờ luôn nhắm mắt giả ngủ, rốt cục nhịn không được bât cười. Dù sao có người cứ ở một bên lầm bầm lầu bầu, bản thân cũng ngủ không được, y đơn giản xoay người ngồi dậy, đi đến bên cạnh Hiên Viên Kính, giơ tay giật lấy ngự bút trong tay hắn, cố nghiêm mặt nói: “Nhích sang ngồi một bên, thế này mà cũng gọi là phê tấu chương à?”
“Vâng, vâng” Hiên Viên Kính không có chút thần sắc khổ sở, ngược lại cười hì hì nhường chỗ cho Thu, bản thân an vị ở một bên.
Mới phê được mấy tấu chương, Trần Danh Thu đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Ta nói cho ngươi biết, không phải ta đang giúp ngươi, là ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, ta không chịu được mới đi giúp ngươi nhanh giải quyết đống tấu chương này. Ta là vì bản thân, ngươi đừng hiểu lầm”
“Yêm biết yêm biết” Hiên Viên Kính quá hưng phấn, nên không tự giác khôi phục cách xưng hô quê mùa khi lần đầu tiên vào kinh năm đó.
Ánh đèn không ngừng chớp động dưới sắc trời dần dần sáng, hai bóng người quấn quýt lay động trên vách tường trắng. Hiên Viên Kính nhìn chăm chú Trần Danh Thu đang phê tấu chương hết sức chuyên tâm, ngẫu nhiên, khi đối phương dừng lại suy nghĩ, hắn sẽ rót một chén trà nóng, đưa đến tay Thu, hạnh phúc nhìn y vừa đọc tấu chương vừa đưa chén trà lên môi. Đôi môi mọng nước tỏa sáng như trân châu dưới ánh đèn, làm Hiên Viên Kính không khỏi quay đầu đi, chậm rãi đè nén huyết khí không ngừng dâng lên.
Sau khi cứu được Thu, hắn không còn muốn tiếp tục chiếm đoạt thân thể của y nữa, vì vậy sao có thể vì một lần không kiềm chế được, mà phá hỏng không khí hòa hợp ấm áp này?
Bên này, Trần Danh Thu đang chìm đắm trong suy nghĩ về quốc gia đại sự, hoàn toàn không chú ý đến màn đấu tranh nho nhỏ của Hiên Viên Kính. Cảnh tượng lúc này, rất giống cảnh một trượng phu đang làm việc và thê tử si tình làm bạn bên y, chỉ là sai nhân vật thôi.
—
Hôm sau, khi Hiên Viên Kính đắc ý giao đống tấu chương do Trần Danh Thu phê giúp vào tay Trần Danh Hạ, đối phương đầu tiên là nhìn hắn kì quái, tiếp đó, nhận ra bút tích quen thuộc trên tấu chương, thì nhíu chặt màu. Nhưng lời kháng nghị còn chưa ra khỏi miệng, lại bởi đọc được nội dung phê mà ngậm miệng lại. Không thể không thừa nhận, tài hoa của nghĩa huynh vượt xa hắn, cũng hơn hẳn vị hoàng thượng chỉ hiểu hành quân đánh giặc. Quyết đoán cơ trí như vậy, thật sự cao minh hơn rất nhiều so với cái kiểu phê duyệt như con nít vẽ nguệch ngoạc của Hoàng thượng. Nếu người nam nhân ích kỉ kia có thể góp chút sức lực vì bách tính, cũng không phải là chuyện xấu…
Từ đó về sau, Trần Danh Hạ im lặng chấp nhận hành động phê tấu chương thay hoàng thượng của Thu.
—
Một sáng sớm sau cơn mưa, khi phương xa truyền đến tiếng chuông gió từ một góc lầu nào đó, Ấu Tích tỉnh lại từ cơn mơ đầy cuồng phong bạo vũ tối qua. Sắp vào đầu đông, trên cành khô trụi lủi đã không còn một mảnh lá cây, mùa lá rụng đã đi xa, thanh âm của mùa thu cũng theo đó mà biến mất, chỉ có không khí lạnh lẽo sau cơn mưa cùng với vầng thái dương ửng đỏ lúc mới mọc khuấy động thời tiết dần dần mất đi độ ấm này.
Khi Ấu Tích đến phòng Trần Danh Thu để rửa mặt chải đầu cho y, thì phát hiện trong phòng đã trống không. Tuy biết rõ Trần Danh Thu đi đâu, nhưng nàng vẫn nhịn không được mở ngăn kéo ở góc phòng ra, bộ dụng cụ pha trà ở trong đó quả nhiên đã không còn. Nhất thời, cảm giác chua sót lại bốc lên mũi, thoáng chốc hơi nước phủ mờ hai mắt.
Nàng biết, như mọi ngày trong hơn một tháng nay, Thu lại đi gặp nàng ta, cô gái rất giống tỷ tỷ Ấu Tình!
Y yêu nàng ấy sao? Y thật sự yêu nàng ấy sao? Một tiểu cô nương chỉ có gương mặt giống người yêu ngày xưa?
Không chỉ một lần, Ấu Tích đau lòng nhìn theo bóng dáng kích động bưng dụng cụ pha trà đi của Thu, mặc nước mắt lạnh lẽo tuôn rơi trên má. Tại sao Thu không hiểu, y chỉ đang mượn việc đối xử dịu dàng với nàng ta, để xóa bỏ nỗi bứt rứt với tỷ tỷ? Tại sao y không chịu quay đầu nhìn lại, hoàng thượng và nàng, những người đã chờ đợi phía sau y bao lâu nay? Tình yêu như vậy trừ tổn thương thì có thể có kết quả nào khác?
Đối với cuộc hẹn của Thu và Giang Thải Nguyệt, không phải chỉ có mình Ấu Tích biết, nhưng không ai dám nhắc tới trước mặt Hiên Viên Kính. Khoảng thời gian gặp mặt Thải Nguyệt, tâm trạng của Trần Danh Thu trở nên rất tốt, y gần như không cãi nhau với Hiên Viên Kính nữa, mỗi tối, hai người bọn họ kẻ phê tấu chương, người ngồi hạnh phúc ở một bên, nhưng khi thấy bóng của hai người chiếu lên song cửa sổ, Ấu Tích chỉ cảm thấy đau đớn đến hít thở không thông. Đối với Thu, có lẽ đó chỉ là chút ôn nhu tùy tiện bố thí khi tâm trạng y không tệ, nhưng đối với vị hoàng đế hoàn toàn không biết gì này, đó lại là chút ấp ám đầu tiên nhận được từ người yêu sau nhiều năm. Nhìn Hiên Viên Kính mỗi ngày hồn nhiên vui vẻ vào triều rồi bãi triều, ra ra vào vào, nàng chỉ có thể lặng lẽ đau lòng thay hắn. Hoàng thượng hiểu lầm rồi, hắn chẳng hiểu gì hết, nhiệt tình trong mắt Thu không phải dành cho hắn, mà hắn còn khờ khạo tin rằng cuối cùng Thu cũng đã dần dần tha thứ cho hắn, yêu hắn.
Đau lòng vì Thu, khổ sở vì Thu, đối với Ấu Tích đã sớm là chuyện thường. Nhưng lần này, nàng thật lòng bất bình thay cho hoàng thượng
Có lẽ trong lòng Thu, bản thân nàng chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé, nhưng vị hoàng thượng yêu y mười năm, đau đớn vì y mười năm cũng không quan trọng sao? Tim của y, trước giờ chỉ sống vì người y yêu thôi sao? Mà người yêu y chỉ có thể mặc y tàn khốc coi thường thôi sao?
Tại sao y còn không hiểu, hạnh phúc luôn ở nơi y có thể dễ dàng chạm đến, chỉ chờ y ngoái đầu nhìn lại, nhưng y lại cứ cố chấp đẩy nó ra xa?
Ấu Tích lau nước mắt, đẩy cửa sổ ra, không khí ẩm ướt lạnh lẽo sau cơn mưa đầu đông nhất thời tràn vào. Gió lạnh buốt xương thổi qua gương mặt chưa khô nước mắt, suy nghĩ đau đớn nhất thời ùa ra khỏi phòng theo luồng không khí ấm áp trong phòng, tan vào không gian rộng lớn.
Nếu, nếu hoàng thượng biết hết, thì phải làm sao?
Khi nước mắt được không khí rét lạnh hong khô, Ấu Tích lại lẳng lặng tự hỏi bản thân vấn đề đã hiện lên trong đầu cả ngàn lần.
—
Lâm triều trên Kim Loan điện,
“Công việc của hôm nay đã xử lí xong hết rồi ư?” Hiên Viên Kính trợn to mắt, ngạc nhiên hỏi Trần Danh Hạ: “Ngươi nói trẫm có thể tan triều?”
Đối mặt với câu hỏi này của hoàng thượng, Trần Danh Hạ không biết nên trả lời thế nào. Từ lúc Trần Danh Thu bắt đầu phê tấu chương giúp hắn, giảm bớt việc phải lôi đống tấu chương được phê đêm trước ra đàm luận, hơn nữa triều cục hỗn loạn ngày xưa cũng được Trần Danh Thu nhất nhất khôi phục lại trật tự, thời gian lâm triều tự nhiên dần dần ngắn lại. Ngày xưa, luôn là hoàng thượng bực dọc tan triều, giờ có thể hỏi được câu này, Trần Danh Hạ thật không nỡ cứ thả hắn đi như thế. Nhưng chính vụ hôm nay đã xử lý xong là sự thật, hắn đương nhiên không thể khi quân phạm thượng.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế” Trần Danh Hạ dẫn triều thần cung tiễn thánh giá, dùng hành động thay câu trả lời.
Thoát khỏi Kim Loan điện, Hiên Viên Kính vui sướng như đứa trẻ vừa trốn học thành công. Vốn định cho người yêu một chút ngạc nhiên, nhưng đến chỗ ở của y, mới phát hiện Thu không ở đó. Túm đại một tiểu cung nữ để hỏi, đối phương ấp a ấp úng, ngoài không ngừng dập đầu thì chẳng nói được gì. Tâm trạng của hắn đang tốt, nên dù cảm thấy kì quái, vẫn không để bụng, nhưng hỏi qua vài thái giám cung nữ, cư nhiên mỗi người đều phản ứng giống nhau.
“Các ngươi quỳ làm gì? Rốt cục Thu đi đâu?” Hiên Viên Kính bắt đầu mất kiên nhẫn, sau khi gầm lên giận dữ, rốt cục có người khẽ trả lời: “Vương gia… ở… ngự hoa viên…”
Một khi đã như vậy, tại sao không nói sớm? Bất mãn vì lãng phí thời gian ở chung với Thu, Hiên Viên Kính bước nhanh về phía ngự hoa viên. Vừa đi được mấy bước, liếc thấy trên giường có áo choàng lông chồn của Thu, thuận tay cầm lấy. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, vậy mà ngay cả áo choàng cũng quên mặc. Trong tay cầm áo choàng của Thu, Hiên Viên Kính lại quên mặc áo khoác cho mình.
—
“Cách pha trà thời nhà Tống, phải bỏ một ít vụn trà vào lần nước sôi thứ hai, lúc vừa đến lần sôi thứ ba, cũng chính là lúc ‘hai lửng ba trào’. Có một câu thơ diễn tả tiếng nước lúc này. Ve kêu rả rích thúc dục, như có xe trời chạy tới. Lắng nghe tiếng gió thổi qua mặt nước, trà xanh trong chén rộn rã reo. Đây là nói…” Bỗng nhiên nghiêng mắt nhìn, Trần Danh Thu phát hiện Thải nguyệt căn bản không nghe, đôi mắt long lanh đang nhìn thẳng vào y
“Đang nghĩ gì vậy?” Ngừng bài giảng lại, Trần Danh Thu hỏi
Hai má ửng hồng, Thải Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Đang nghĩ về ngươi. Ta đang nghĩ, ngươi không chỉ xinh đẹp, mà tài học cũng tốt, đối với ta cũng tốt. Ta … thích ngươi”
Trần Danh Thu mỉm cười: “Ta biết, chúng ta tiếp tục thôi” Nàng không phải là Ấu Tình, nữ tử mà y yêu chưa từng nói từ ‘yêu’, nhưng lại dùng sinh mệnh để yêu y cả đời
“Không cần!” Giang Thải Nguyệt bĩu đôi môi anh đào, “Người ta do dự mất mấy ngày, khó khăn lắm mới đủ dũng khí thổ lộ, ngươi lại nhẹ nhàng bỏ qua. Ngươi không thật lòng”
“Vậy ngươi muốn ta phải làm sao đây, đại tiểu thư? Do dự mấy ngày như người, sau đó tập hợp đủ dũng khí để bày tỏ với ngươi? Ngươi còn muốn học pha tra nữa không? Không học, ta có thể đi”
“Ngươi khi dễ người ta…”
“Không học? Vậy ta đi…”
Nàng vội vàng túm chặt ống tay áo của Trần Danh Thu: “Học học, ta học còn không được à? Bất quá, ngươi phải hôn ta một cái” Nhất thời to gan nói ra câu cuối cùng, Giang Thải Nguyệt lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Lúc còn trẻ, Trần Danh Thu không phải là kẻ quân tử khăng khăng thủ lễ, nhưng cùng Ấu Tình, bọn họ ngay cả tay đều chưa từng nắm. Y từng nói, trước khi thành hôn sẽ không đụng vào người nàng. Mà bọn họ, lại bước sang hai lối rẽ vận mệnh khác trước khi đến được đích nhân duyên.
Y hôn nhẹ lên trán Thải Nguyệt, xem như đã ứng phó với yêu cầu này: “Được rồi, đừng làm loạn nữa”
Một tiếng động truyền đến, Trần Danh Thu ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa, là Hiên Viên Kính đang đứng với vẻ mặt không thể tin, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, như một dã thú bị thương. Đôi chân hắn như đóng băng trên mặt đất, tấm áo choàng của Thu rơi dưới chân hắn. Bên tai Thu, truyền đến tiếng kinh hô của Thải Nguyệt, còn tiếng tan nát cõi lòng của người kia. Trong phút chốc, thế giới cách y càng lúc càng xa, trong tầm mắt, chỉ còn sự tồn tại của Hiên Viên Kính.
Lừa gạt và tổn thương, chỉ đơn giản như thế.