• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa hoa cho Chu Mạn Văn, Tần Lạc Y cảm kích nở nụ cười: "Mạn Văn, cảm ơn cậu. Vậy mình liền đi về nghỉ trước."

Lệ Phong Tước nhìn Ngả Nặc Nhi trước mắt không ngừng làm anh vui lòng, trước đó còn cảm thấy rất hợp mắt, bây giờ biểu cảm quyến rũ này làm anh phiền chán.

Đặc biệt là lớp phấn dày đặc trên mặt cô ta, đôi mắt khuếch đại, biểu cảm quyến rũ.

Lệ Phong Tước đột nhiên có một loại cảm giác buồn nôn.

Nhìn thấy Tần Lạc Y đi ra thương trường, đồng thời bắt xe rời khỏi, Lệ Phong Tước cũng không tiếp tục để ý người phụ nữ bên cạnh gọi mình, xoay người rời khỏi.

Về đến nhà, tâm trạng Tần Lạc Y vẫn là hạ xuống rất thấp, qua loa làm một chút thức ăn cho mình liền lên giường nghỉ ngơi.

Ở ngay lúc cô ngủ mơ mơ màng màng, ngoài cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang.

Tần Lạc Y vốn tưởng rằng là có tên trộm đi vào, lo lắng, kinh hoảng căng thẳng cẩn thận từng li từng tí một đi tới cửa, đẩy ra một cái khe, nhìn thấy Lệ Phong Tước uống say khướt dựa ở trên người một người.

Tần Lạc Y buông tay nắm chặt ra, thả lỏng cơ thể căng thẳng, phun ra một câu: báo động sai thôi.

Do dự thật lâu, Tần Lạc Y cuối cùng vẫn là phủ thêm một bộ quần áo, đứng dậy đi tới xem Lệ Phong Tước một chút.

Mở cửa phòng, cô nghi hoặc nhìn Lệ Phong Tước uống say khướ : "Anh ta đây là sao vậy? Vì sao lại uống thành bộ dáng này?"

"Chị dâu."

Bởi vì chưa từng thấy Tần Lạc Y, Hạ Hạo vốn đang nghĩ phải làm sao gọi Tần Lạc Y ra, đang do dự, anh liền nghe thấy tiếng Tần Lạc Y.

Nhìn thấy Tần Lạc Y mặc áo ngủ, phỏng chừng lúc mình bật đèn thì đụng vào đồ vật đánh thức Tần Lạc Y : "Ngày hôm nay tâm trạng lão đại có chút không tốt, liền uống nhiều rồi."

Nghe thấy một tiếng chị dâu kia, vẻ mặt Tần Lạc Y có chút quái lạ, chỉ là Lệ Phong Tước này ở bên ngoài tiếp rượu uống say, làm gì đưa đến chỗ cô chứ?

"Anh là đồng nghiệp của anh ấy à?" Tần Lạc Y miễn cưỡng cười hỏi: "Vậy, bình thường kỳ thực anh ấy không ở nơi này."

Tần Lạc Y cười gượng nhìn hai người trước mặt này, ám chỉ Hạ Hạo đi nhầm chỗ, rất muốn bảo Hạ Hạo nhanh chóng dẫn theo Lệ Phong Tước rời khỏi.

Khi Hạ Hạo nghe thấy câu đồng nghiệp kia, khóe miệng bất giác giật giật.

Nếu người phụ nữ trước mắt này có thể xem lão đại của mình là trai bao, tự mình thân là đồng nghiệp của "Trai bao", tự nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.

Lại không dám giải thích, Hạ Hạo chấp nhận số phận gật gật đầu, dường như thừa nhận sự thực "Đồng nghiệp" này.

"Kỳ thực là lão đại bảo tôi đưa anh ấy về nơi này, bằng không muộn như vậy, tôi khẳng định cũng để yên."

Hạ Hạo một mặt nói, một mặt đưa Lệ Phong Tước đi vào trong phòng ngủ, thật vất vả đặt người lên giường.

"Chị dâu, sắc trời không còn sớm, em liền không quấy rầy các người nghỉ ngơi, em đi trước."

Không nhìn sắc mặt quái dị của Tần Lạc Y, lòng bàn chân Hạ Hạo trượt đi, liền bỏ của chạy lấy người.

Lão đại à, em chỉ có thể giúp anh đến đây, là say rượu loạn tính hay là bất tỉnh, đều là sự lựa chọn của anh, anh em chúng em không giúp được gì đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK