• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Một sự chê cười (2)




Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm thị, cũng hừ lạnh một tiếng, rượu trong tay, nàng vẫn còn chưa uống.



"Lâm di nương mới là người nên ghen tỵ nhất. Cho dù nương ta đã không còn nữa, nhưng trong lòng cha vẫn yêu thương người nhất!"



Vừa nghe những lời nói này, nét mặt Lâm thị ngay lập tức thay đổi. Dường như có một nỗi đau xuất hiện, sắc mặt bà ta trở nên lạnh lùng thờ ơ. Bà ta không nói thêm gì nữa, chỉ kéo An Hỉ lại gần mình hơn.



An Yến thấy vậy, trong lòng sảng khoái một chút. Nàng xoay đầu, ngửi ngửi rượu trên tay, lông mi dài đẹp ngưng tụ lại, cuối cùng nhẹ nhàng uống một ngụm.



Đúng lúc An tướng buông chén rượu trong tay, ngẩng đầu lướt nhìn bên ngoài một cái, hai tròng mắt ông ta bỗng nhiên trợn to.



"Bộp --! " một tiếng, ông ta bóp nát chén rượu bằng men sứ màu xanh trong tay.



"Ai nha!" Sắc mặt An Cẩn vốn đang vui cười đột nhiên cả kinh, kinh hô thành tiếng. Nàng ta nhìn chiếc chén sứ xanh trong tay phải An tướng đã bị vỡ vụn khiến bàn tay chảy ra máu, không thể không có chút sợ hãi.



"Cha!"



"Ai cho nó vào đây? Là ai cho nó vào đây!" Lửa giận của An tướng giống như bão táp bất chợt ùa tới. Sự thô bạo vô cớ xuất hiện, lồng ngực phập phồng kịch liệt, khuôn mặt ông ta gần như méo mó, đều chưa từng xuất hiện trước đây.



Mặc dù An tướng quanh năm mặt lạnh, nhưng đó chỉ là sau khi Dung phu nhân qua đời. Tuy nhiên, mặt lạnh cũng không giống như hiện tại như vậy.



Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao Thừa tướng đột nhiên bốc lên lửa giận.



Nhưng An Yến đang đứng ở phía dưới, vừa mới buông chén rượu, trong lòng lại có một loại dự cảm không tốt. Trái tim nàng nhảy thình thịch, cảm giác lo lắng bất an hơn nhiều so với khi dì Dạ tới kiểm tra bài tập buổi tối của mình.



Trong số những người đang đứng đang ngồi ở đây, còn có người nào sẽ khiến cha, không, là Thừa tướng không muốn nhìn thấy nhất?



Nàng yên lặng, chuẩn bị ngồi xuống. Tránh cho mình không nhịn được sẽ quay đầu bỏ chạy.



"Lão gia, có chuyện gì vậy?" Dung thị thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy, sau đó bà ta đi tới bên người An tướng, sắc mặt lo lắng. Phong Duyệt Vy và An Sóc một bên liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người biết rõ ràng, vì sao An tướng bỗng nhiên tức giận như thế. Nhất định là bởi vì, cha đã nhìn thấy được An Yến đang ngồi phía dưới.



Trong lòng An Sóc không có cảm giác gì, trái tim Phong Duyệt Vy lại đập nhanh hơn một chút. Ai bảo mới vừa rồi, nàng lại đứng lên bênh vực Yến nhi ở trước mặt đông đảo mọi người, khiến trên mặt nàng không có ánh sáng.



"Đuổi độc nhân kia ra khỏi nơi này, đừng làm đen đủi và ô uế sinh thần của Cẩn Nhi và Thanh Nhi!" Lời của An tướng vừa mới nói ra, tất cả mọi người đều biết, người mà ông ta đang tức giận là ai.



Trong thâm tâm nàng hiểu và cảm thấy xấu hổ, nhưng không giống như khi bị người giáp mặt nói ra như thế. An Yến giờ phút này, gần như chỉ muốn cất bước, chạy trốn thật xa nơi này, rời khỏi tướng phủ. Nhưng hiện thực, chân nàng lại dính chặt ở trên mặt đất.



Nếu nàng không chịu đựng, không quan tâm, vậy Dung di nương phải làm sao bây giờ?



"Yến Nhi, Yến Nhi cũng là hài tử của ông......."



Ánh mắt Dung thị có chút ướt át, nhìn thoáng qua An Yến mà mình đã dặn hôm nay phải trang điểm xinh đẹp cách đó không xa, tràn đầy đau lòng,



"Bốp --!"



An tướng không thể ức chế được nữa, tát một cái về phía Dung thị, hung hăng hất Dung thị ngã xuống mặt đất. Ngực của ông ta, vẫn đang kịch liệt phập phồng như cũ. An tướng nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy An Yến.



Khi vừa nhìn thấy An Yến, ông ta phảng phất liền nhìn thấy thê tử năm đó, chân tay đều biến thành màu đen nằm ở trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK