Vì không chuẩn bị trước nên cả ba đành lực bất tòng tâm khi không có đồ bảo hộ. Giờ chỉ có tay không, cuốc xẻng và pháp khí thì không thể động vào một tổ ong lớn như vậy được, cần có sự chuẩn bị kĩ lưỡng hơn. Cả ba đành núp trong bụi cây phía xa xa đợi những đứa trẻ xong việc thu thập lá thuốc rồi trở về sau tiếng còi báo 10 giờ đêm để đi ra khỏi cánh rừng. Việc đi lại rất vất vả khi những đứa trẻ của làng Hảo Mão bước phăm phăm trong đêm tối với một tốc độ nhanh bất ngờ. Trên cơ thể ba người đều gắn bùa hương xua đuổi động vật dữ nên những đứa trẻ sẽ tự nhiên tránh xa mà không để mắt tới họ. Trên đường về, Tuấn còn cầm dao rạch vào những gốc cây gần nhau để đánh dấu đường vào. Khi biết đường rồi thì ba người sẽ tới đây vào buổi sáng được chứ không phải mò mẫm vào đêm tối nữa.
Ngày hôm sau, anh Thành bắt xe tới thành phố gần đó nhất để mua sắm một ít đồ: bộ đồ bảo hộ, than hun,... còn thầy Kính ở nhà vẽ bùa.
Lần gần nhất Tuấn liên hệ với mẹ Kiều thì mới biết được Kiều đã có những biểu hiện bất thường trong quá trình trở về Việt Nam. Thầy Kính đã để nghị mẹ Kiều đưa cô bé về nơi có bàn thờ gia tiên trong gia đình để được bảo hộ nhiều hơn. Kiều vẫn đang bị bắt vía, dễ bị cướp xác, yêu cầu ngày nào gia đình cũng phải tụng kinh chú, ăn chay để phù trợ cho Kiều, không được để cô bé một mình. Mối liên hệ của cô bé với vong ma này vẫn chưa dứt, vong hồn cô ta có thể vừa ở đây, lúc sau đã có thể ở bên cạnh Kiều được.
Sau một ngày, đến sáng hôm sau, ba người nhanh chóng vác đồ nghề vào rừng từ sớm, đem theo cuốc, xẻng,... nói với người dân trong làng rằng đi khảo sát địa hình. Họ đều biết người dân làng đang cố gắng giấu diếm cái chết của Băng Liên, vì thế nên việc khai quật ngôi mộ này càng kín đáo càng tốt. Bước vào cửa rừng, Tuấn tìm về dấu vết đã đánh dấu, thế nhưng anh hoàn toàn ngỡ ngàng.
Ở hầu hết các thân cây trong rừng đều có vết đánh dấu y như vậy, quả thực đây giống như một trò đùa, có người không muốn họ tìm thấy ngôi mộ nữa.
"Giờ làm thế nào đây? Chẳng nhẽ lại đợi đến tối?" Tuấn xuýt xoa bực dọc.
Anh Thành đưa tay lần sờ từng gốc cây, cúi mặt sát vào một số vết cắt rồi chợt anh nhảy bật ra.
"Aida!" Anh kêu lên
"Sao thế?" Thầy Kính hỏi.
"Chiếc vòng này tự nhiên nóng ran lên. Tôi nghĩ nó biết đường...Tôi cũng ngửi được mùi sắt của chiếc dao gỉ mà Tuấn dùng hôm qua... Vết nào là giả thì thường không có mùi đó."
"Thật ấy hả? Anh ngửi được hả? Có hơi điêu không vậy haha" Tuấn cười cười.
"Tôi làm hương liệu chục năm trời, làm sao không phân biệt được mùi hương chứ. Đây là mùi gỗ cây tần bì, pha thêm chút gỉ sắt và mùi rêu..."
Cứ thế, dù vất vả và rất lâu, cuối cùng đến trưa họ cũng tới được khoảng rừng cần tìm. Mỗi khi tìm được đúng đường, viên bạch ngọc trên cổ anh Thành lại nóng ran lên khiến cho anh càng chắc chắn về đáp án. Càng gần tới nơi, cảnh vật càng quen thuộc hơn.
Ba người đã mặc sẵn đồ bảo hộ, đem củi và bùi nhùi khẽ khàng chất quanh tổ ong đất nằm dưới gốc cây rồi đốt. Cũng phải đợi gỗ hun một vài tiếng mới có thể tháo dỡ tổ ong. Trời xầm xì như sắp đón chào một cơn mưa. Nếu mưa tuôn xuống lúc này lại là một bất lợi lớn cho ba người.
Đàn ong bị hun tổ, bay ra ào ào như gió, giận dữ, hoảng loạn. Gió trong rừng hun hút rít lên từng hồi như giọng ai đang gào khóc, nỉ non phát ghê người. Tuấn lại gần, lấy một cành cây lớn đập mạnh vào tổ ong khiến nó vỡ ra, những con ong còn lại ùa ra tấn công Tuấn nhưng không qua nổi lớp bảo hộ. Những con ong vô cùng giận dữ, kết lại thành hình người với khuôn mắt, miệng ngoác to, từ tứ phía lao vào Tuấn.
Thầy Kính và anh Thành đốt bùi nhùi đuổi ong đi, những lá bùa cháy đỏ rực trong không gian âm u xua đuổi đoàn âm binh ong. Chúng dần vỡ ra như những nốt ung nhọt trên khuôn mặt, máu bắn tanh tưởi vào mặt ba người, xuống nền đất.
Tiếng sấm rạch ngang bầu trời.
"Nhanh lên! Sắp mưa đến nơi..." Thầy Kính giục. Cả ba xăm xắn vào cầm cuốc xẻng đào thẳng xuống dưới chỗ tổ ong.
Hì hục đào gần một tiếng, xẻng của anh Thành cũng chạm vào một mặt phẳng cưng cứng.
"Quan tài, quan tài đấy! Mở ra xem nào" Thầy Kính nói rồi tiếp tục hì hục tiếp. Trời đã bắt đầu lấm tấm những hạt mưa.
Chiếc nắp quan tài đã được cắm đinh rất chặt. Nắm quan tài còn có vết chữ viết mờ mờ màu đỏ ngoằn nghoèo. Sâu trong ngôi mộ có cắm khá nhiều những nhành hoa giấy đỏ chót mà họ hay nhìn thấy từ những ngôi mộ bên ngoài bìa rừng. Chiếc quan tài lọt thỏm ở giữa, đánh dấu nơi kết thúc một kiếp người vô cùng cô quạnh và bi thương.
"Aaaa..." Anh Thành lại nhảy dựng lên, tay nâng chiếc vòng cổ.
"Sao vậy, vẫn thế à?" Thầy Kính hỏi.
"Đúng thế, tự dưng nóng quá! Bỏng rát. Có vẻ như con bé không thích ở đây..."
Anh Thành đi ra một gốc cây, nắm chặt chiếc mặt dây chuyền bạch ngọc trong lòng bàn tay rồi lẩm nhẩm cầu nguyện mất một lúc. Mãi sau mới yên. Anh Thành lại tiếp tục giúp mọi người cậy nắp quan tài lên.
Dùng hết sức bình sinh, ba người mới cũng bẩy được nắp chiếc quan tài lên. Bụi đất hòa với bụi gỗ bốc lên mờ mịt. Đây là một chiếc quan tài được đóng tạm bợ từ những miếng gỗ có chất lượng kém nên bảo quản cũng không được tốt.
Cơn mưa bắt đầu rào rào đổ xuống. Hình dáng xác chết nằm trong quan tài khiến những người chứng kiến cũng phải chết lặng.
Nằm ở giữa quan tài là thân hình của một cô gái đã phân hủy đến teo tóp lại, người đã dần lộ ra những mảnh xương. Sọ cô gái trơ tóc đã bị cắt nham nhở, tuy nhiên khuôn mặt gần như vẫn chưa phân hủy nhiều. Làn da vẫn mềm và trắng muốt, lông mày thanh thanh, sống mũi cao và hơn hết cả vẫn là đôi mắt mở to trừng trừng lên phía trước. Trong quan tài ngập đầy thứ đất màu cam đỏ nào đó, vụn như cát, trông hết sức kì lạ.
"Khiếp!" Anh Tuấn kêu lên, quay đi. Dù có can đảm thế nào thì việc nhìn thấy khung cảnh khiếp hãi này cũng khiến người ta lợm giọng.
"Giờ làm gì tiếp?"
"Làm lễ siêu thoát cho cô ấy thôi...Rồi hoàn lại mái tóc..."
Thầy Kính lấy đồ lễ ra, đặt trước ngôi mộ, thắp hương lên. Anh Tuấn phải đứng che ô cho đàn lễ lập vội ấy.
Thầy Kính ở trên mặt đất còn anh Thành nhảy xuống ngôi mộ. Hai người làm ấn Trời, ấn Đất rồi bắt đầu tụng kinh. Thầy Kính đọc chú tiếng Việt còn anh Thành nhẩm theo bằng tiếng Trung. Hai người làm việc cùng nhau vẫn hòa hợp. Ba người mặc áo mưa dưới trời mưa tầm tã, sấm chớp vẫn ì ùng rạch ngang bầu trời. Anh Thành bôi phấn đỏ vào giữa trán của xác chết, ngụ ý mong cô gái sẽ siêu độ về cõi Phật, làm con Phật, từ bỏ đi những oán niệm vương vấn trong lòng, buông tha cho Kiều. Thế nhưng những giọt nước mưa hối hả cứ cuốn trôi đi bột phấn đỏ mà anh Thành đang điểm chỉ.
Anh Thành run run cuộn chặt mái tóc còn sót lại lượm từ nhà tên Bân vào trong một lá bùa đỏ, khẽ cạy miệng xác chết để nhét vào. Khi đã nhét lá bùa sâu vào bên trong chiếc miệng khô khốc của cô gái thì anh rút tay ra. Thế nhưng đột ngột khuôn miệng đóng sập lại.
"AAA!" anh Thành giật mình hét lên. Thầy Kính vội lao xuống giúp nhưng vẫn chưa có gì suy xuyển. Đôi mắt mở trừng trừng của cái xác dường như đang hướng về phía hai người. Thầy Kính nhẩm khấn xin vong hồn nhưng vẫn không được...
Đúng lúc đó, ở Việt Nam, một cơn đau thấu trời lan từ gáy Kiều ra xung quanh khiến Kiều thét toáng lên.
Bà Kim Anh đang phơi quần áo ngoài ban công thấy thế chạy vào thì thấy Kiều đang đứng nhìn mình cười lạ lẫm.
"Con...vừa sao thế?"
Mái tóc Kiều từ từ bay lên cao. Từ đằng sau Kiều, bà Kim nhìn thấy một bàn tay đang bám nhẹ trên vai cô bé.
Bà Kim Anh hét toáng lên giật nảy mình ra đằng sau. Kiều vẫn đứng cười không nói gì.
"Kiều! KIỀU! CHUYỆN GÌ THẾ HẢ?"
Từ sau cổ Kiều, máu bắt đầu chảy ròng ròng xuống chân và cơ thể. Bà Kim Anh định lao vào xem con ra sao thì chân Kiều đã rời khỏi mặt đất vài chục cm, đôi mắt vằn đỏ. Kiều lao thằng về phía bà Kim xô bà ngã ra đất, miệng gầm gừ.
"Nghịch thiên đoạt mệnh!!!" Kiều hét rồi bóp chặt cổ bà Kim. Bà giãy giụa mãi không được, mặt tím tái cả đi. Giờ Kiều không còn là Kiều nữa. Cô gái ấy có thể sẽ giết mẹ mình ngay trong căn nhà quen thuộc. Thổ địa Hộ pháp giờ không giúp được gì...
Cuộc giằng co bên huyệt mộ vẫn đang đến hồi căng thẳng. Anh Tuấn đứng sốt ruột nhưng không thể trợ giúp vì buộc phải giữ hương cháy. Thầy Kính lúc này đành rút ra cây đũa trắng và đâm mạng vào ngực xác chết, nơi vị trí từng là trái tim. Chiếc đũa dừng lại nơi chiếc áo khô khốc, không chọc sâu vào được bên trong. Thế nhưng rất may, Thành rút được tay ra.
Ở Việt Nam, bà ngoại của Kiều bước vào phòng đúng lúc thấy cháu gái mình đang bóp chặt mẹ. Người bà cố gắng hết sức đẩy Kiều ra. Kiều la hét gào rú rồi lăn ra đất ngất đi. Máu từ cổ vẫn chảy ra ướt áo.
"Greccccccccc" Từ trong rừng có tiếng chim quạ kêu lên thê thiết. Tuấn đứng trên mà lạnh sống lưng. Con quạ đen to đậu lên chiếc ô của Tuấn cũng đúng là lúc mà anh rùng mình.
"Yu bung ti yau... Các ngươi làm ta đau quá!" Tuấn thì thào tiếng Trung. Anh Thành vểnh tai lên nghe tiếng nói.
Thầy Kính phất mạnh cây đũa về phía Tuấn, Tuấn nhanh chóng né.
"Mày muốn gì? Chúng tao đang giúp mày đấy!" Anh Thành nói vống lên.
"Tôi muốn sống lại, xinh đẹp..." Ma nữ thì thào.
"Lũ đã hại cô, chúng tôi sẽ bắt chúng trả giá..." Thầy Kính nhờ Thành nói như vậy. "Cho nên, cô hay buông tha cho cháu gái tôi đi!"
"Tôi vẫn cần một thứ nữa... Đâu có dễ dàng như vậy..." Băng Liên trong thân xác Tuấn đang thì thầm.
"Chẳng nhẽ là bọn trẻ? Cô lưu luyến lũ trẻ ở đây như thế sao?" Anh Thành hỏi.
"Chúng quý tôi là điều đương nhiên rồi... Tuy nhiên tôi về đây là vì một cổ vật... Khi nào có được cổ vật đó, tôi mới đi..."
"Cổ vật gì cơ?"
"Mụ già chết tiệt đó!" Băng Liên hét lên rồi khóc lóc thảm thiết. "Bà ta ghen tị với sắc đẹp của tôi...ra lệnh cho lũ cẩm thú làm nhục tôi... Tôi có làm gì đâu... bà ta gán cho tôi làm lũng đoạn ngôi làng này...Con mụ độc ác! Nhưng thật ra... bà ta sợ tôi lấy mất báu vật gia đình..."
"Là cái gì?"
"Chiếc mũ tóc của tộc Miêu sừng dài...Gia đình bà ta chính là truyền nhân của tộc Miêu chuyển về đây...Tôi muốn mua lại chiếc mũ đó mà bà ta không cho!"
"Cô lấy chiếc mũ đó làm gì?"
"Tôi muốn hưởng sự thông tuệ truyền lại qua nhiều đời mái tóc... Tôi muốn ngắm nhìn nó...Tôi thích các mái tóc đẹp... Giờ chỉ cần các anh nối được tóc tôi vào chiếc mũ đó...Tôi sẽ đi..." Băng Liên mỉm cười rồi thoắt cái ra khỏi cơ thể Tuấn.
Tuấn gục xuống ho sù sụ. Hai người thầy vẫn đứng chết lặng dưới màn mưa, không hiểu nên làm thế nào. Giờ đáp án ở ngay trước mặt nhưng vẫn còn một thử thách nữa. Băng Liên quả thực là một cô gái quái đản. Vậy nhưng để cô ta siêu thoát thì họ đành phải chiều theo ý cô ta.
Chắc hẳn người Liên nhắc tới chính là bà già tên Tịnh. Họ đành phải trở về tìm gặp bà ta một lần nữa. Ba người lấp tạm ngôi mộ vào rồi rời đi.