Diệp Thanh thua, nhưng trên Tộc tỷ thí Diệp gia vẫn phải tiếp tục, Diệp Lăng Nguyệt đánh bại Diệp Thanh, thành tạm thời ở thứ hạng ba.
Bởi vì lôi đài bị hủy, đoàn người chỉ có thể tạm thời chuyển tới tỷ thí trong giáo trường.
Lúc này, từ trong đám người đi ra một người thiếu nữ mười năm, sáu tuổi, khuôn mặt nàng trái soan mắt hạnh nhân, nhìn qua rất là thận trọng lễ độ.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn mặt nàng có vài phần sinh khí, có lẽ không phải là bản gia Diệp gia, hẳn là một vị tỷ tỷ ở một mình.
“Tại hạ Diệp Ninh, xin Lăng Nguyệt muội muội chỉ giáo.” Diệp Ninh vừa nói, đem tóc dài hất về phía sau, nhìn qua rất tự nhiên lưu loát.
“Là Diệp Ninh, Diệp Lăng Nguyệt lần này xui xẻo rồi.”
Diệp Lăng Nguyệt nghe được dưới lôi đài, một ít nhỏ vụn thanh âm nhẹ nhàng vào tai.
Nếu ba người đứng đầu trên Tộc tỷ thí Diệp gia có thể được khen thưởng lớn, tài nguyên so với con cháu trong bản gia mà nói, phần thưởng này, không thể nghi ngờ gì là rất trọng yếu.
Từ sớm tất cả mọi người đều cố kỵ Diệp Thanh là con trai Diệp Hoàng Thành, có vài người cho dù thực lực cao hơn hắn, cũng không dám lên đài khiêu chiến, chính vì có một người tên là Diệp Ninh.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại bất đồng, nàng xem như cũng không tính là ngươi bản gia Diệp gia, mẹ nàng cùng với phụ nữ trong Diệp gia ít qua lại, vẫn một mực rất kém cỏi, cái này ở trong cả gia tộc cũng không phải là bí mật gì.
Bàn về thực lực Diệp Ninh, so với Diệp Thanh chắc chắn mạnh hơn rất nhiều, nàng ở bên trong gia tộc còn có danh xưng là “Tiểu Diệp Lưu Vân”, có thể thấy nàng thiên phú không tệ.
“Đáng tiếc a, nữ nhi của Tam nha đầu cũng chỉ có thể dừng bước tại đây.” một tên trưởng lão Diệp gia nói.
Khi Diệp Hoàng Ngọc nhìn đến Diệp Ninh, cũng lộ ra một chút xúc động, nàng có nhìn ra cô gái kia nhịp bước trầm ổn, tu vi nguyên lực đại khái ở Tứ Trọng, Lăng Nguyệt vào núi một tháng. . . Nhưng mà muốn trong vòng một tháng từ Luyện Thể Tam Trọng đột phá đến Luyện Thể Tứ Trọng, vậy cơ hồ là không thể nào.
Diệp Ngân Sương đứng ở một bên, trên mặt tròn trịa, bởi vì lo lắng đến mức mặt phát hồng hồng.
“Đứa bé kia thiên phú không tệ.” Diệp Cô vẫn nói một câu, cũng không biết rốt cuộc là đang khen.
“Lăng Nguyệt muội muội, ta sẽ dùng toàn lực.” Diệp Ninh nhìn Diệp Lăng Nguyệt mấy lần, thiếu nữ này tuổi so với nàng còn nhỏ mấy tuổi, có một loại uy thế, để cho người khác không dám coi thường nàng.
“Ta cũng thế.” Diệp Lăng Nguyệt cười một tiếng, con ngươi như trăng non chớp động ánh sáng sáng chói.
Diệp Ninh đạp một bước, trên bàn tay tinh tế ngưng tụ lại nguyên lực, chỉ thấy nàng biến chưởng thành trảo*, giống như mỏ chim ưng, chụp vào bả vai Diệp Lăng Nguyệt.
(*ai coi phim kiếm hiệp là biết nhé, mình ko biết diễn tả làm sao)
Cửu Lưu võ học Liệt Cốt Trảo!
Võ học trong Diệp gia, Liệt Cốt Trảo cùng Băng Lôi Quyền không sai biệt lắm, chẳng qua là Liệt Cốt Trảo trong càng thêm âm nhu, thích hợp cho nữ tử tập luyện.
Liệt cốt trảo luyện đến nơi cao nhất, có thể huyễn hóa ra Lục đạo trảo* ảnh, có thể cùng Băng Lôi Quyền như nhau.
(*móng)
Diệp Ninh công kích, vừa nhanh lại giảo hoạt, cũng may một tháng vừa qua Diệp Lăng Nguyệt ở trong núi săn thú, phản ứng cũng không chậm.
Nàng hướng bên phải dời đi, tránh thoát Diệp Ninh công kích, hai tay hóa thành quyền, hướng về phía mặt Diệp Ninh đánh tới, nhưng thấy năm đạo Lôi Thiểm, giống như Huyễn Quang như nhau.
Sắc mặt Diệp Ninh trắng bệch, nàng trước sớm lưu ý qua, Băng Lôi Quyền Diệp Lăng Nguyệt trình độ rất cao, song trảo nàng đột nhiên biến hóa ra năm đạo trảo ảnh, cuối cùng muốn cùng Diệp Lăng Nguyệt cứng đối cứng.
“Băng Lôi Quyền đối với Hóa Cốt Trảo, đều là năm đạo, hai tiểu gia hỏa này không tệ a.” vẻ mặt Diệp Cô kinh dị liên tục, quyền pháp của hai người, Trảo Pháp đều rất là thuần thục, nhìn một cái biết là từng trải qua khổ luyện.
“Bất quá bàn về tuổi cùng nguyên lực, tiểu nha đầu sợ rằng chưa phải là đối thủ của Diệp Ninh.” Mừng rỡ thuộc về mừng rỡ, Diệp Cô không khỏi than thầm, Diệp Ning kia đã là Luyện Thể Tứ Trọng, Diệp Lăng Nguyệt nhưng là. . . Dưới tình huống này ở mấy chỗ võ học xê xích không nhiều, tu vi nguyên lực điểm mấu chốt quyết định trận thắng này.
Oanh ——
Thế nhưng, tiếng nói Diệp Cô vừa dứt, chỉ thấy hai người mang theo nguyên lực đụng vào nhau.
Ở trong mắt mọi người, vốn tưởng rằng người nắm chắc phần thắng chính là Diệp Ninh, thế nhưng nàng bị cuồng phong quét qua, bay ra ngoài, trong miệng nàng hộc ra một ngụm máu tươi, ngã nhào trên mặt đất.
“Cái gì!”
Cả người Diệp Hoàng Ngọc căng thẳng, đôi tay quả đấm nắm thật chặc.
Bộ dạng Diệp Cô sợ hãi, cơ hồ là nhảy dựng lên, hắn và một đám trưởng lão Diệp gia, phảng phất thấy như bất khả tư nghị*, nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Nguyệt.
(*vượt ngoài suy nghĩ)
Có thể đem Diệp Ninh Luyện Thể Tứ Trọng trực tiếp đánh bay ra ngoài, chẳng lẽ nói Diệp Lăng Nguyệt. . .
Ít nhất Diệp Lăng Nguyệt cũng là Luyện Thể Tứ Trọng tu vi đỉnh phong.
Trong Võ Đường Diệp gia, các đệ tử con cháu Diệp gia từ trước khi dễ lăng nhục Diệp Lăng Nguyệt, tất cả đều trợn mắt há mồm.
“Lăng Nguyệt, ngươi thắng!”
Diệp Ngân Sương là người thứ nhất xông lên, hiện tại nàng mới phát hiện, tiểu biểu muội này của nàng thật sự là quá thiên tài.
Diệp Lăng Nguyệt thế nhưng cười cười, đi tới bên người Diệp Ninh đưa tay đỡ dậy.
“Ngươi rất lợi hại, ta tự nhận, bất quá lần giao thủ sau, ta chưa chắc sẽ thua ngươi.” Diệp Ninh cũng không nhăn nhó, tự nhiên phóng khoáng nói.
Tính cách ngược lại rất thẳng thắng, Diệp Lăng Nguyệt gật đầu một cái, hai người lui xuống.
Sau khi đánh bại Diệp Ninh, thực lực Diệp Lăng Nguyệt quá rõ ràng, sau đó ở trong Tộc tỷ thí không có ai hướng tới khiếu chiến cùng Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không có hướng tới những người khác khiêu chiến, đến lúc Tộc tỷ thí Diệp gia kết thúc thì nàng giành được thứ hạng ba.
So với năm đó Diệp Hoàng Ngọc ở trên Tộc tỷ thí giành được giải nhất, thì biểu hiện Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể coi là trung quy trung củ*, có thể đối với nàng mà nói cũng đã đủ rồi.
(*ở giữa, trung bình)
Nàng chỉ cần hướng tất cả mọi người chứng minh, Diệp Lăng Nguyệt nàng, không người nào có thể coi thường người Bắc Trang.