Em đã sớm mất lòng tin vào cái thứ gọi là tình yêu, không ngờ lại gặp được một người như anh. Charlie, có thể gặp được anh, là may mắn của em.
Anh thấy tôi xấu hổ, khựng lại một chút bèn nói: “Nếu em ngại thì đợi sau hôn lễ cũng được…”
“Không… không sao cả.” Tôi không phải mấy cô thiếu nữ ngây thơ, dù gì cũng đã làm mẹ của hai thằng nhóc rồi.
Trước kia, Sở Liêm chán ghét khiếm khuyết của tôi, tôi không để ý vì tôi chưa từng quan tâm tới anh ta. Tới châu Âu, có không ít người theo đuổi tôi nhưng khi biết chân tôi có khiếm khuyết, tất cả đều lui bước. Khiếm khuyết là khiếm khuyết, không phải ai cũng có thể chấp nhận. Là người ngoài cuộc, họ có thể xót thương, có thể đồng cảm, có thể khen tôi kiên cường. Nhưng một khi chọn bạn đời, có mấy ai không bận tâm chứ. Vết cắt ấy thực sự không đẹp, thậm chí là xấu xí. Ban ngày mặc quần áo vào trông không khác người bình thường mấy, nhưng đến khi cởi đồ ra… Tôi không quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào, nhưng tôi để ý tới Charlie, bận tâm tới chuyện anh nhìn tôi như thế nào.
Kết quả, cả đêm anh rất dịu dàng…
Theo lẽ thường, với tình trạng hiện thời, có thể chấp nhận sống với tôi tới bạc đầu chắc chỉ có người gây tai nạn, nếu đó là một người có trách nhiệm. Vì vậy lúc trước cha mẹ Sở Liêm mới muốn anh ta cưới tôi. Và đương nhiên anh ta chẳng phải loại đàn ông có trách nhiệm gì, đến cả con trai mình còn không muốn chịu trách nhiệm, nói gì tới tôi.
Có thể gặp được người đàn ông quý trọng tôi, không e ngại khiếm khuyết của tôi, thật sự rất may mắn. Ông trời cướp mất nhiều thứ của Lục Bình như vậy, đây có thể coi như bồi thường không?
Buổi sáng ngày hôm sau của chúng tôi bình thản tựa như của một cặp vợ chồng già, anh giúp tôi mặc quần áo, đeo chi giả; tôi nhìn anh chăm chú, nét mặt anh không có chút e ngại hay khó chịu nào.
Tôi vòng tay lên cổ hôn anh, “Cảm ơn anh, Charlie.”
Cảm ơn anh. Em biết, người như em muốn có được một tấm chồng tốt chẳng phải điều dễ dàng gì. Em cũng chưa từng hy vọng vì em đã biết rõ điều này từ giây phút tỉnh lại trong thân xác của Lục Bình. Vậy nên em chấp nhận lời cầu hôn của Sở Liêm, sinh con vốn chỉ mong có được một người thân thực sự. Lục Bình bị Sở Liêm hại tới thân tàn ma dại, vốn chẳng có mấy sự lựa chọn nào khác. Em đã sớm mất lòng tin vào cái thứ gọi là tình yêu, không ngờ lại gặp được một người như anh. Charlie, gặp được anh là may mắn của em.
Charlie ôm tôi, nhẹ nhàng nói, “Green, I love you.”
***[Bố cục].by.[A Đậu]***
Trước kì nghỉ hè của Tiểu Hiên, Tử Lăng mang thai. Lần đầu mang thai khó tránh cảm thấy hồi hộp, thành ra cứ khi nào Tử Lăng cảm thấy không khỏe thì lại gọi điện bào Sở Liêm về nhà. Ban đầu Sở Liêm nghe điện là cấp tốc về ngay, nhưng về rồi mới phát hiện cũng chẳng có chuyện gì lớn, chỉ là nôn nghén hay con bé thấy lo lắng mà thôi, sau anh ta nghe điện cũng chẳng thèm về nữa.
Thế rồi Tử Lăng lại gọi điện, hai người đó cãi nhau, Sở Liêm bảo lúc trước Lục Bình mang thai, chẳng bao giờ khiến anh ta phải bận tâm bla bla bla…
Vậy là Tử Lăng tức giận, lao ra khỏi nhà sau đó ngã nhào trên đường, thiếu chút sảy thai. May là cơ địa con bé khá tốt, dù mang thai cũng không suy nhược, đứa trẻ tuy gặp nguy hiểm nhưng vẫn an toàn. Chuyện này khiến Sở Liêm hoảng hồn một trận, cũng khiến cha mẹ sợ chết khiếp.
Muốn mắng con bé nhưng lại sợ nó kich động rồi lam chuyện gì dại dột nữa thì hỏng, thế là đành nhẫn nhịn. Sở Liêm cũng chỉ đành kiên nhẫn dỗ dành con bé, dỗ nó tới mặt mày hớn hở. Nhìn vậy cha mẹ thở dài, chuyện bé mà cũng xé ra to, tính tình này…
Sau đó, Sở Liêm bèn đưa Tử Lăng về nhà họ Sở, dù sao có nhiều người để mắt tới Tử Lăng cũng an tâm hơn.
Tử Lăng ốm nghén, cả người khó chịu, tính tình lại càng thêm đỏng đảnh khó chiều, ở lại nhà chồng chưa được bao lâu đã náo loạn đòi về nhà mẹ đẻ, đòi mẹ phải tự tay chăm sóc mình.
Charlie đã về Anh để chuẩn bị cho hôn lễ, tôi vốn định đưa cha mẹ, Tiểu Hiên và Viểu Viên sang cùng chuẩn bị cho hôn lễ, cũng nhân tiện nghỉ dưỡng một chuyến. Nhưng thấy Tử Lăng như vậy, mẹ chỉ có thể than thở, “Chuẩn bị hôn lễ lần này cha mẹ không qua giúp được, con cứ đưa Tiểu Hiên và Viểu Viên đi trước vậy.”
Vì thế chuyến đi năm người nay chỉ còn tôi với hai thằng nhóc Tiểu Hiên, Viểu Viên.
Thực ra hôn lễ Charlie đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chúng tôi qua đấy cũng chẳng còn gì để giúp, giờ chỉ qua chỉ có chơi hết hè thôi. Đương nhiên, Charlie cũng có rất trách nhiệm ngồi giám sát Tiểu Hiên làm bài tập hè.
Trước hôn lễ, tôi phát hiện ra mình mang thai rồi. Đến thật nhanh, tôi vuốt ve bụng mỉm cười thở dài.
“Mẹ có em bé sao?” Tiểu Viên hiếu kì hỏi.
“Đúng nha.” Tôi cười nói, “Mẹ vẫn muốn một bé gái, sau này hai con sẽ dẫn em gái đi chơi, sẽ luôn bảo vệ em gái nữa này.”
“Em gái sẽ đẹp như mẹ sao?” Tiêu Viên ngây ngô hỏi lại.
“Em gái là con lai, sẽ đẹp hơn cả mẹ nữa.”
“Hay quá!” Tiểu Viên vui vẻ vỗ tay.
Tiểu Hiên lại lặng lẽ hỏi tôi, “Có em rồi, mẹ có còn thương thương tụi con như trước không?”
“Đương nhiên,” Tôi hôn lên trán thằng bé, “Với mẹ, các con còn quan trọng hơn cả thế giới.”
“Mẹ…”
***[Edit].by.[Huyền Vũ]***
Hôn lễ cử hành đúng hạn, tôi trở thành bà Brown.
Sau khi khách khứa về hết, chỉ còn lại một nhà bốn người chúng tôi. Đắm mình dưới ánh dương ấm áp, nhìn Charlie và hai đứa trẻ chạy đuổi theo chú chó Collie[1], tôi cảm thấy thỏa mãn đến lạ.
[1] Collie là giống chó có nguồn gốc từ Scottland và Anh quốc. Collie được biết đến như loài chó chăn cừu, chúng rất thông minh và cảnh giác.
Sau khi về nước, Tử Lăng và Sở Liêm ở lại khiến cả nhà lâm vào tình trạng gà bay chó sủa, chúng tôi đành chuyển tới căn biệt thự của Charlie. Anh cũng đưa cả lão quản gia và chú chó trung thành của mình sang.
Tôi mang thai nhưng vẫn rất khỏe, không cần phải nằm nhà cả ngày, vẫn đi làm như thường. Mỗi ngày, Charlie lái xe đưa Tiểu Hiên và Viểu Viên tới trường, sau đó đưa tôi tới [Lục Tú] rồi mới lái xe tới nhà hàng. Giữa trưa anh tới dùng bữa với tôi, nếu không có việc gì thì sẽ ở luôn tới chiều, đi đón tụi nhỏ rồi về nhà ăn cơm.
Khi nào thấy mệt thì tôi sẽ sang phòng nghỉ ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ thấy Charlie tay cầm sách ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn mình. Anh là chồng tôi. Chúng tôi ngày càng thân thiết, ngày càng giống một gia đình thực thụ.
Tiểu Hiên nghe bà ngoại kể tôi trước kia học rất giỏi, cầm kì thi họa đều tinh thông, ballet và piano còn cực kì xuất sắc thế là thằng bé đòi học piano. Trong nhà cũng có đàn, tôi biết đàn, Charlie cũng biết.
“Con thực sự muốn học piano không? Đã học thì không được bỏ giữa chừng.” Charlie nghiêm túc hỏi Tiểu Hiên.
Tiểu Hiên gật đầu.
Vì thế Charlie bắt đầu dạy thằng bé đàn piano. Trẻ con làm gì cũng chỉ thích thú vài hôm, nhưng anh lại có cách khiến thằng bé tiếp tục học. Nguyên tắc của anh là anh sẽ không ép tụi nhỏ làm bất cứ điều gì, nhưng đã làm thì phải làm tới cùng.
Tìm được một người cha tốt như vậy, tôi và tụi nhỏ thực sự rất may mắn.
***[Bố cục].đăng.tại.[Miyun’s Sweet House]***
Tử Lăng sinh mổ, là một bé trai, cả nhà đều vui mừng nhưng không quá hai ngày lại buồn bực
“Bác sĩ nói sinh mổ không đau nên em mới đồng ý sinh mổ, không đau đâu mà không đau bla bla bla… Còn để lại vết sẹo xấu xí trên bụng như vậy, sau em sao mà mặc được bikini với quần bò cạp trễ bla bla bla… Sinh tự nhiên tuy đau như thấy bảo khôi phục cũng nhanh, vả lại tốt cho thai nhi bla bla bla…”
Sở Liêm không bận tâm, “Đó là em tự quyết định.”
“Nhưng đấy là do anh không hỏi rõ ràng bla bla bla… Lục Bình sinh hai đứa con trai thấy bảo đều là sinh tự nhiên, sao anh không nói cho em bla bla bla… Còn dám bảo để em quyết định, anh không quan tâm đến em, cũng chẳng thèm quan tâm đến con bla bla bla…”
Mang thai, tính tình Tử Lăng cũng trở nên khó chịu, có vẻ sinh xong vẫn chưa điều chỉnh lại. Sở Liêm đã quen với tính tình đỏng đảnh của con bé, chỉ cúi đầu im lặng.
“Em muốn cấy da.”
“Sao?”
“Chẳng lẽ em phải sống với vết sẹo này cả đời?”
“Chẳng ai vì sinh con mà đi cấy da hết, hơn nữa anh cũng không ngại.”
“Người khác không làm sao em lại không làm bla bla bla…”
Đến khi bàn chuyện có nên nuôi con bằng sữa mẹ hay không, Tử Lăng và mẹ Sở lại cãi nhau.
“Nghe nói cho con bú, ngực sẽ xệ xuống bla bla bla… còn khó khôi phục dáng nữa chứ bla bla bla…”
“Cho bú mẹ thằng bé mới khỏe mạnh, sức đề kháng mới tốt. Con không thể vì mình mà bỏ mặc con trai được.”
Lúc này mẹ và Sở Liêm đều về phe mẹ Sở, vậy nên dù không tình nguyện con bé vẫn phải cho con bú.
Mẹ than thở với tôi, nếu là con nhà người khác thì đúng là khiến người người cười chê, nhưng giờ lại là con mình, bà chỉ có thể cười khổ, còn cảm thấy có lỗi với nhà thông gia. Mẹ nói tuy bà chẳng ưa gì Sở Liêm, nhưng từ khi Tử Lăng có thai tới giờ, Sở Liêm đối với con bé rất tốt, tạm coi như ngoan ngoãn nghe lời; lúc xuất viện, mẹ Sở muốn hai đứa về nhà, trong lòng bà ắt yêu thương đứa cháu trai này, thế mà Tử Lăng lại cứ đòi về nhà mẹ đẻ.
“Mẹ con đã chăm lo cho con từ khi con mang thai rồi, con cũng nên để bà ấy nghỉ ngơi chút chứ. Vả lại Lục Bình cũng sắp sinh, mẹ con cũng nên qua chăm sóc con bé.
“Mẹ?” Con bé quay sang nhìn mẹ.
Mẹ cũng đồng tình để Tử Lăng về nhà chồng, rốt cục cũng có con bồng cháu bế, nhân cơ hội này cũng cải thiện quan hệ mẹ chồng nàng dâu đi thôi. “Ừ, gần đây mẹ cũng hơi mệt. Với lại còn có Lục Bình, Charlie thì bận công việc, chị con còn phải lo cho cả Tiểu Hiên và Viểu Viên. Mẹ phải qua giúp con bé một tay.”
Vì thế Tử Lăng mặt mũi sầm sì theo chân cha mẹ chồng về nhà họ Sở.
Nghe nói hôm nay nhà họ Sở lại đang khắc khẩu vì vấn đề thuốc bổ khi ở cữ và chuyện dáng người của cô Sở. Nói tóm lại là không ngày nào yên bình, lúc nào cũng có lý do để cãi vã.
Sau mẹ Sở lại nghe người ta bảo sinh con có người trở nên u uất, gọi là chứng hậu sản linh tinh gì đó, thế là bà bảo Sở Liêm đưa Tử Lăng tới khám bác sĩ tâm lý. Kết quả, lại cãi nhau.
Sau, mẹ Sở oán thán với tôi, “Nhiều người sinh con như thế, mẹ đây cũng sinh hai thằng con trai rồi thế mà chưa từng thấy người nào như nó, sinh con mà cũng khác người…”
Tôi cười, “Nhưng bé cưng rất đáng yêu đúng không? Mẹ đừng buồn bực vì mấy chuyện này nữa, cứ ôm cháu trai là được rồi.”
“Haizz, cũng đúng, mẹ đúng là bị con bé đó làm cho hồ đồ rồi, cãi cọ với nó làm cái gì chứ?” Mẹ Sở cũng nở nụ cười.
Mấy tháng sau, đúng như mong đợi, tôi sinh hạ một bé gái xinh xắn. Lần này, Charlie ở bên tôi từ đầu đến cuối, đỡ hơn rất nhiều so với khi sinh Tiểu Hiên và Viểu Viên. Tên con bé là Ellen Brown, tên tiếng Trung theo họ tôi, Uông Ánh Huyên.