Hắc Tử lo lắng đến mức vòng quanh vài vòng tại chỗ, lại nhảy lên vài phần, cúi xuống hai chi trước thập phần lo lắng, hướng về phía lưng Vân Hồng kêu vài tiếng.
Đi!
Quản ngươi là cái thứ xấu xa gì, cẩu tử dũng cảm ta sẽ không có sợ đâu.
Vân Hồng vô thức quay lại phía sau, không có người khác a.
Hoa gia gia nghe thấy động tĩnh liền xỏ dép bông bước ra ngoài, thấy Hắc Tử nhà mình vừa nhảy vừa kêu giống như cây đậu (?), ông rất nghi hoặc, " Làm sao vậy? Ngươi không nhớ nó à? "
Hắc Tử sốt ruột cắn ống quần ông kéo, ô ô kêu lên.
Có quái thú!
Vân Hồng thử thăm dò tiến lên, " Hắc Tử, là ta, ngươi không nhớ sao? "
Hắn vừa tới gần một chút, Hắc Tử bị hơi thở kia đánh sâu vào linh hồn, chịu không nổi bốn chân run lên như cái sàng.
Mặc dù như thế này, nó vẫn kiên cường đứng tại chỗ, run rẩy kêu lên:
Ư ư, nhân loại dễ chịu kia ô ô ô......
Mặc không biết là tại sao, nhưng vẻ ngoài vừa sợ hãi vừa khát vọng của nó đúng là chọc người chìu mến, Vân Hồng thuần thục gãi cằm nó, thuận tay đưa vào một tia linh lực.
Hắc Tử không thèm quan tâm đến nỗi sợ nữa, trở mình rên rỉ, toàn thân đều dãn nở.
Thật thoải mái!
Đây là cái thứ tốt gì?
So với được chải lông thoải mái hơn~
Còn muốn!
Vân Hồng uốn ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu nó một chút, " Con quỷ tham lam. "
Hắc Tử liếm liém tay hắn, đôi mắt mở to sáng lấp lánh, tựa hồ so với vừa nãy có chút tinh thần hơn.
Quân khuyển vốn đã thông minh, nhận thức xung quanh tốt hơn mấy giống chó khác, hiện giờ lại có linh lực trợ giúp, không biết sau này có thể khai mở được linh trí không.
Sau khi vào nhà Hoa nãi nãi cũng hỏi: " Dương Dương nói hôm qua con đi giúp người..."
Từ phản ứng không bình thường của cấp trên, Hoa Dương nảy ra suy đoán nên gọi điện báo trước cho ông bà, kẻo hai lão nhân lo lắng cho Vân Hồng mà chạy lên núi.
Mặc kệ đứa nhỏ bao nhiêu tuổi, đối với trưởng bối thì nó vẫn là một đứa trẻ.
Hoa Dương không phải cũng 30 tuổi rồi sao, Hoa nãi nãi cũng không phải vẫn kêu Dương Dương sao?
Vân Hồng nhất thời cảm thấy gọi " Tiểu Hồng " cũng không có gì.
" Nhanh lên kháng* cho ấm đi, " Hoa nãi nãi vỗ nhẹ vào đầu giường gần chỗ lò sưởi, lại chỉ huy bạn già đem bánh kẹo đến, đẩy mạnh đến trước mặt Vân Hồng, " Đến, ăn đi. "
( Kháng ở đây là giường đất, mình xin phép để nguyên là kháng nha, để là giường đất nó sao sao á.)
Bạch Thạch thôn nằm ở vùng núi, trên núi có rất nhiều cây hồng, đến mùa thì ăn không hết, hàng năm ai cũng đem phơi khô làm thành bánh kẹo quả hồng.
Mỗi quả hồng to không quá nắm tay trẻ em, nặng, rắn chắc, bề mặt phủ một lớp đường áo dày, đối diện với ánh sáng, mơ hồ lộ bên trong có màu đỏ cam dày đặc.
Cắn một miếng, lớp đường áo mỏng và mịn, thịt quả hồng dày và ngọt, thỉnh thoảng nhai một hai miếng gân hạt mềm và đàn hồi, giòn tan đặc biệt thú vị.
" Thực ngọt! " Vân Hồng khen không dứt miệng.
Ngay cả với cái đầu lưỡi kén chọn của hắn bây giờ, cũng có thể xưng là mĩ vị.
Hoa gia gia cũng Hoa nãi nãi cười hiện rõ nếp nhăn, chỉ vào khô thụ bên ngoài nói:
" Nó được lấy trên cây ở nhà, chúng ta tự bóc vỏ và phơi nắng, lúc về cháu cầm thêm mà ăn. "
Vân Hồng khoé miệng dính đầy lớp đường áo tuyết trắng, " Ai! "
Nếu bạn không nhận đồ vật của các lão nhân, sẽ khiến bọn họ thương tâm.
Khi hắn đi hai tay trống trơn, lúc về thì mãn tái nhi quy ( thắng lợi trở về)
Vân Hồng tay trái cầm một túi hồng lớn, tay phải cầm một túi li lông dựng đầy trứng vịt muối, trứng gà và cái loại hoa quả sấy khô.
Lúc này bạch lang đang nằm trong phòng lười biếng chợp mắt, cái đuôi nó liên tục đập xuống đất, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Nó sinh ra trong băng thiên tuyết địa, cũng không sợ lạnh, nhưng khang sưởi của nhân loại lại giữ cho bộ lông được khô thoáng.
Ngay khi Vân Hồng bước vào cửa, nó đã lắc tai, ngẩng đầu lên ngửi không khí vài lần rồi nheo mắt khó chịu.
Mùi hôi của những con chó ngớ ngẩn.
Khoảnh khắc mở cửa ra nhìn thấy bạch lang, Vân Hồng đột nhiên vui vẻ, hắn không còn cô đơn trong căn nhà trống trải nữa.
Bất kể nó có động cơ gì, nhưng nó là vì mình mà đến, cũng sẽ cùng mình vượt qua mùa đông dài giá rét này.
" Ngươi muốn ăn quả hồng khô không? Ngọt lắm đấy. "
Vân Hồng cười tủm tỉm nói.
An Cách ngẩng đầu, thấy tên nhân loại này cười trông đến ngu.
Chậc chậc, rõ ràng là một tu sĩ, vẫn tham luyến đồ ăn của nhân gian....
Y đứng dậy, không nói lời nào, đến gần Vân Hông xoay quanh hắn ma xát vài vòng, quần áo bị cọ xát đến xuất hiện tĩnh điện.
Vân Hồng chợt hiểu ra điều gì đó: chính là trên người hắn lưu lại mùi của nó.
Khó trách Hắc Tử bị doạ thành như vậy.
" Cảm ơn. " Tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng cũng thực cẩn thận a.
Nhưng bạch lang không thèm quan tâm đến lời cảm ơn của hắn, lười biếng nằm úp sấp trở lại.
Vân Hồng sờ mũi, mắt nhìn thấy một dị vật trong móng vuốt của bạch lang, " Để ta giúp ngươi lấy ra đi! "
Bạch lang xốc lên mí mắt, liếc nhìn thịt xà yêu nằm giữa móng vuốt, không có cự tuyệt.
Hình thú quả thật không tiện làm những hành động quá tinh vi, chẳng hạt như làm sạch móng tay. Nhưng ở dạng người... nơi không có tóc lại càng rõ ràng!
Trừ khi tóc mọc lại, nếu không y tuyệt đối sẽ không biến thân!
Vân Hồng lập tức di chuyển chiếc ghế đầu nhỏ qua, ngập ngừng nhấc móng vuốt to đầy lông của nó.
Ai, không cử động nha!
Oa, đụng đến rồi!
Lúc trước hắn kiểm tra bách khoa toàn thư, muốn nhìn xem giám hộ quan nhà mình là cái giống gì.
Nhưng ngoại hình giống tuyết lang nhất, cũng xa xa không được bộ lông hoàn mĩ không tì vết của nó, và cũng không có đôi mắt xanh đẹp đến kinh tâm động phách như vậy.
Là lang tộc, cho nên bộ lông rõ ràng dài và dày hơn, khi từ trên trời rơi xuống, thậm chí sẽ bồng bềnh và cuộn thành những con sóng bạc đẹp đẽ...
Là thiên phú dị bẩm? Hay là sau khi trở thành yêu, là món quà trời xanh ban tặng?
Chỉ nhìn qua như vầy, móng vuốt lang với móng vuốt cẩu dường như không giống nhau, đều chọc người ngứa ngáy, có lông tơ, dưới lòng bàn chân có những viên thịt mềm, đàn hồi...
Hắn thuận tay sờ trộm một phen lông mao, oa oa, mát lạnh như nước, mượt mà như lụa thượng hạng, vừa mềm vừa dày, xúc cảm quả thật rất tuyệt a!
Đã chạm đến!
Cảm động đến khóc!
Thấy hắn thật lâu không làm chính sự, bạch lang không kiên nhẫn duỗi ra móng vuốt, không phát ra tiếng mà thúc dục.
Vân Hồng nhanh chóng rút lại suy nghĩ của mình, đứng dậy tìm một cái thẻ bằng gỗ, đặt giữa các khe móng vuốt lấy thịt nát ra.
" Oa, ngươi lên núi làm gì vậy! Mùi thối kinh khủng! " Vân Hồng bịt mũi, nhanh chóng ném miếng thịt nát kia vào lửa thiêu huỷ.
Ai có thể ngờ được, ngay sau đó, ngọn lửa bốc lên cao, mùi tanh hôi càng phát ra nồng nặc hơn!
Vân Hồng sắc mặt tái xanh!
Dạ dày hắn loạn lên một hồi, vội vàng chạy ra khỏi cửa liều mạng hô hấp.
Quay dầu lại thấy, bạch lang không nhanh không chậm đứng lên, dùng tốc độ uyển chuyển đi đến bên này.
Vân Hồng thầm kính nể trong lòng, khứu giác của lang mạnh hơn người rất nhiều, sao nó có thể chịu đựng được?
Thật lợi hại a!
Nhưng mà giây tiếp theo, cổ họng bạch lang một trận lăn lộn:
" Oẹ~ "
Vân Hồng: ".... "
Cho nên, cho dù nôn cũng phải có phong hạm đúng không?
Danh Sách Chương: