Anh chống tay vào lát gạch trước mặt, cúi đầu xuống. Anh đang làm gì thế này? Hôn Lyra như thế chỉ khiến anh ham muốn cô nhiều hơn. Không ổn.
Anh không thể hiểu nổi hành động của mình. Anh chưa từng có phản ứng ban đầu mạnh mẽ với bất kỳ người phụ nữ nào như thế trước đây, thậm chí cả vợ anh, nhưng với Lyra nó lại khác. Nó là sự thu hút gần như tức thời, nó chẳng biến đi đâu cả. Thực tế, nó đang ngày một mạnh, nhu cầu được chạm vào cô. Điều làm anh lo nhất là anh biết nó không phải ham muốn. Được rồi, nó là ham muốn, nhưng cũng là một điều hơn thế.
Cố đi ngủ đêm qua thật khốn nạn vì anh không thể ngừng nghĩ về đôi môi đầy đặn mềm mại của cô và việc cô cảm thấy thế nào với anh.
Khi Sam cạo râu, anh nghĩ về hoàn cảnh của mình. Anh sẽ không rơi vào mớ hỗn độn này nếu không vì Alec Buchanan. Ngay khi mặc quần áo xong, anh sẽ gọi cho Alec và ra hạn cho anh ta tìm ai khác. Hai tư giờ là hào phóng lắm rồi, anh nghĩ.
Thật may, anh được quyền ấn định ngày giờ lịch thuyết trình ở Los Angeles. Anh có hai buổi thuyết trình, nhưng anh nên thông báo cho nhân viên phụ trách trước vài ngày. Anh sẽ xếp lịch thuyết trình vào thứ Sáu, sau đó thuê xe lái tới San Diego cho buổi thuyết trình cuối cùng vào thứ Hai. Nếu găp may, anh có thể bắt chuyến bay đêm tới D.C luôn… và cuộc sống của anh sẽ quay về lối cũ.
Kế hoạch vui vẻ, anh nghĩ khi bước xuống nhà. Anh quay người lại, lên trên tầng. Chuông báo thức của Lyra đang kêu ầm ĩ, phòng ngủ của cô mở hé. Anh gõ cửa nhìn vào.
“Ai, như thế là không công bằng”, anh rên rỉ.
Váy ngủ của cô đang vắt dưới chân giường, cô đang ngủ say, nằm sấp người xuống, một tay để trên đầu, cái chăn chỉ che được mông cô. Cô không có một mảnh che thân.
Cô ngủ trần. Anh không cần biết điều đó. Trí tưởng tượng của anh chưa bao giờ đi xa đến thế này. Chết tiệt.
Sam không vào phòng đánh thức cô. Quá mạo hiểm. Cứ mặc chuông báo thức kêu, anh đi xuống bếp gọi cho Alec.
“Mọi chuyện thế nào?” Bạn anh hỏi.
“Cậu phải cho mình thoát khỏi đây”. Sam nhăn nhó. Giọng anh tuyệt vọng.
“Thế nào rồi? Chuyện gì đang diễn ra thế?”
Thế nào? Cô ấy ngủ trần. Đó là chuyện đang diễn ra. “Tớ nói tới sẽ giúp cậu, nhưng tớ hoàn toàn không làm được điều này”.
“Đợi tí”, Alec nói. Anh bước vào văn phòng, dừng lại để ra chỉ thị cho ai đó. Quay trở lại với cuộc gọi, anh nói, “Khi nào cậu phải thuyết trình?”
“Tớ nghĩ là thứ Sáu, làm cho xong chuyện. Alec, nói cho tớ nghe về vụ này. Cậu có tìm được gì không?”
“Không”, anh trả lời. “Thám tử O’Malley nói họ không có lấy một hướng đi. Họ vẫn đang tiến hành, vẫn còn đào bới”.
“Lyra cần một vệ sĩ cho tới khi ai đó biết chuyện quái gì đang diễn ra”. Cơn giận của anh truyền đi to và rõ ràng. Anh kể cho Alec vè vụ bán đồ cũ mà Lyra đã có mặt và những gì anh biết về nhà Rooneys. “Quét tên hắn trên hệ thống xem. Tớ có cảm giác hắn sẽ có một bản ghi chép dài đây. Và tìm một vệ sĩ khác cho Lyra trước ngày mai, được chứ?”
Anh ngắt máy rồi làm đồ ăn sáng. Lyra đi xuống, cô đã mặc quần áo chỉnh tề. Cô nhìn thư giãn, có nghĩa là cô đã ngủ.
“Chào buổi sáng”, cô nói, đổ ngũ cốc ra một cái bát.
Sam ngồi đối diện cô, ăn bát granola hữu cơ thứ hai. (Granola: yến mạch trộn đường, quả khô, mật, vừng)
Anh bắt đầu tranh cãi với cô. “Cô có biết trong bát đó chưa bao nhiêu đường không?”
Cô ăn một miếng lớn, nhai chậm rãi và nói, “Không, nhưng tôi đoán là nhiều”.
“Cô chắc cũng ăn vài cái kem sô cô la nhỉ”.
“Tôi không thể. Không kem không sô cô la. Tôi đúng ra phải mua vài cái ở cửa hàng”.
“Lyra, nó không tốt cho sức khỏe đâu”.
“Anh đang ăn sỏi đấy. Có những thứ trong đời không hề có giá trị gì. Ăn sỏi là một trong số đó đấy”.
Cô ăn hết ngũ cốc trong khi Sam kể cho cô cuộc nói chuyện giữa anh và Alec.
“Vậy là các thám tử không có manh mối gì? Không gì cả?”
“Vẫn chưa”, anh nói. “Mai cô sẽ có vệ sĩ mới”.
Lyra đã trở thành chuyên gia che giấu cảm xúc. Không để bố mẹ cô biết cô đang nghĩ gì hay cảm thấy thế nào đã từng là cách duy nhất để cô có thể vượt qua.
“Được thôi”, cô thờ ơ nói. Cô đứng dậy, rửa qua bát và thìa của mình, đặt chúng vào máy rửa bát. Khi cô quay đi, anh chặn cô lại.
“Nghe này…” anh bắt đầu.
“Vâng?”
“Về nụ hôn đó…” anh nói.
Lyra nhìn đăm đăm vào mắt anh chờ đợi. Cô biết anh không thoải mái.
“Đó thật sự là một nụ hôn tuyệt vời, nhưng…” Anh dừng lại. Có một khoảnh khắc im lặng khó xử.
Anh đang cố nói gì với cô?
“Tôi nghĩ cô là một phụ nữ tuyệt vời. Chỉ là…” anh nói tiếp.
Ừ, ôi. Giờ cô đã hiểu. Anh đang nói rằng nụ hôn đó là một sai lầm.
Ôi không, đừng làm thế, cô nghĩ.
Lyra tiến lại gần hơn. Mặt cô cách anh chỉ vài inch, cô nhẹ nhàng đưa tay lên má anh. “Tôi nghĩ tôi biết anh đang cố nói gì. Dù anh đã hôn tôi, nhưng anh sẽ không lấy tôi?” Cô cố ra vẻ thông cảm khi nói, “Đừng có lo, Sam. Tôi không bao giờ có thể lấy anh”.
Vỗ nhẹ lên má anh, cô quay đi bước ra khỏi bếp. Cô không hề mỉm cười cho tới khi khuất khỏi mắt anh.