Một chút im lặng khi nghe câu hỏi ấy,diễn ra trong căn phòng ấy, giường như mọi vạn vật xung quanh ngừng hoạt động ngay lúc này, thời gian cứ dần dần chết lặng mọi thứ xung quanh ngay lúc này đây, chỉ tồn tại hai cái tên Hoành Vũ Phong,Nhã Nhã nhìn nhau không nói không rằng cứ nhìn và nhìn.Tôi thì chờ câu trả ấy đến phát điên lên, mõi mòn, trái tim mỗi lúc cứ bóp chặt lại tôi thực sự rất sợ, sợ rằng khi nghe được câu trả lời ấy, câu nói thật sự phũ phàng ấy, tôi lại một lần nữa tổn thương.Nhưng len lõi đâu đây trong tôi là một sự chờ đợi, một sự khao khát có anh đến tột điểm.Giữa cái đất trời rộng lớn này tôi không có nỗi một con người quan tâm, mọi thứ trước kia khi chưa chung sống cùng anh thế giời lúc này chỉ xoay đi xoay lại ở một căn bếp thật lạnh lẽo,với vô ngàn nỗi nhớ điên cuồng, với bao nhiêu sự ghẻ lạnh của bố mẹ nuôi với bao nhiêu nỗi đau bị đánh đập sĩ vã ấy,cái cảm giác cô độc ấy thật sự quá đáng sợ. Thà rằng ta không vương vấn tình cảm một ai thì cuộc sống ấy sẻ vơi bớt đi phần nào.Nhưng mà chỉ là một cái gặp gỡ thôi, chỉ là một ánh nhìn thôi sao tôi yêu anh nhiều đến như thế cơ chứ. Từ khi tôi bắt đầu chung sống dưới một mái nhà cùng anh dù biết rằng anh lạnh nhạt với tôi lúc gặp gỡ, nhưng mà cũng có những lúc nhẹ nhàng với tôi, bắt chuyện với tôi thực sự phải nói hạnh phúc lấn át hết tất cả những gì anh phũ phàng với tôi lúc ban đầu.Giường như cho tôi một chút nỗi niềm hỵ vọng càng gần anh tôi lại càng yêu anh nhiều hơn những gì tôi tưởng.Thời gian cứ một trôi qua ngay cái giây phút này tôi thực sợ cái hy vọng ấy sẻ dập tắt khi nghe được câu trả lời.Thực sự lần này tôi sẻ không hình dung ra được nếu cuộc sống tôi một lần nữa không có anh sẻ ra sao đây. Không còn gặp anh mỗi ngày,không còn chung sống dưới mái nhà kia, tôi sẻ ra sao đây khi thiếu anh cơ chứ. Tôi muôn ngàn tràch ông trời tại sao lại trêu đùa cuộc đời tôi, cho tôi gặp gỡ anh rồi lại xa anh,rồi lại cho gặp anh thêm lần nữa chặng đường 5 năm 5 ấy quá tàn nhẫn.Tôi vội vàng cất lên câu nói để chấm dứt ngay cái không gian ngay lúc, để chấm dứt ngay cái nổi sợ trong tôi ngay lúc này đây. Thực sự cái câu hỏi ấy chỉ nhất thời bộc phát ra và cũng chỉ là nhất thời muốn biết câu trả lời mà thôi. Chính bản thân tôi cũng ngẫm nghĩ ra được đáp án ấy rồi chỉ là không muốn nó thốt ra từ miệng anh mà thôi.Tôi yêu anh tình yêu ấy chỉ cần ở bên cạnh anh mỗi ngày thôi cũng quá đủ, tôi không van xin anh phải đáp trả lại tình yêu ấy, tôi chỉ khao khát rằng hãy cho em ở bên anh dù là thầm lặng nhất.
Hãy like và cmt nếu thấy hay nhé.
Danh Sách Chương: