Luật cũ nha cả nhà iu của Munn, có trước ở wp, wat đăng sau để chống nạn ăn cứp.
Hoài Giảo không nhớ rõ vị trí ngôi nhà gỗ của thợ săn, hơn nữa khi ấy trời cũng nhiều nắng, còn là ban ngày.
Ngày và đêm trong núi chênh lệch rất lớn, không chỉ chênh lệch nhiệt độ, mà còn có rừng núi sâu yên tĩnh và hoàn toàn tối tăm, hoàn toàn khác biệt với thành phố sau khi mặt trời lặn.
Ánh trăng trắng bạc thỉnh thoảng lọt ra từ rừng cây phản chiếu trên tuyết, Hoài Giảo chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt này mà chạy xuống núi.
Đôi dép lê dưới chân đã dính đầy tuyết, sau khi bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy thành nước tuyết buốt giá, chân dù lạnh đến mức đông cứng nhưng cậu vẫn không dám dừng lại.
Cậu ghi nhớ những gì Trác Dật nói, đi hết con đường núi dọc theo nguồn nước.
Đêm sương dày đặc, đường trơn trượt, Hoài Giảo mấy lần lăn xuống dốc núi.
Hoài Giảo suýt nữa đã bật khóc khi căn nhà gỗ quen thuộc xuất hiện ở cuối tầm mắt của cậu.
Chỉ trong một giây, cậu nhận ra cabin vốn không có người giờ phút này đang sáng đèn.
Ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ nhỏ duy nhất cạnh cửa chính của căn nhà gỗ, Hoài Giảo núp bên gốc cây cách đó không xa, nhìn ánh sáng hắt ra, trong lúc nhất thời vô cớ hoảng sợ.
Một chút rụt rè dần dần tan biến sau khi nghĩ đến Trác Dật và những người khác đã cố gắng hết sức để giúp cậu trốn thoát vẫn đang bị mắc kẹt trong biệt thự.
Cậu tiến lại vài bước và gõ vào cánh cửa gỗ với những ngón tay run rẩy.
"Ai ở đó?"
" Là https://bumblebeehm.wordpress.com/"
Đúng bạn không nhầm đâu, vào WP để đọc sớm nhất chứ không phải ở web đang lấy chiện của Cresent Moon.