- Ngươi nghĩ đây là đâu mà đi đứng như vậy?
Martley ngẩng đầu nhìn lên người trước mắt. Giọng nói uy nghiêm phát ra là của người đàn ông mái tóc hoa râm. Phong thái của ông ta đủ để cậu biết đó là trợ lý của Bá tước. Ông ta khẽ đẩy gọng kính lên, khuôn mặt rõ ràng đang mất dần kiên nhẫn.
- Tên nhóc này, ngươi bị câm sao?
- A.. xin lỗi ngài. Tôi đang vội đi tìm thuốc cho cậu chủ.
Sau khi đánh giá người trước mặt, Martley nhanh chóng bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
- Rad bị bệnh sao?
Người đàn ông bên cạnh lên tiếng mà Martley lúc này đã đứng dậy mới nhìn rõ được người cậu đụng trúng. Là một người đàn ông trung niên, mái tóc dài màu trắng được cột ngay ngắn phía sau. So với tuổi mà cậu thấy trên màn hình thì người này có vẻ trẻ hơn tuổi khá nhiều. Về phần ngoại hình, Martley đoán khi Rilderle trưởng thành cũng trông giống ông ta. Họ gần như bản sao của nhau, ngoại trừ đôi mắt. Mắt của Bá tước Edric là màu xanh lam, cậu cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn mình sắc lạnh như băng vậy.
- Là cậu Rilderle, thưa ngài.
Martley trả lời một cách bình tĩnh. Cậu hơi cúi đầu để không phải đối mặt trực tiếp với hai người này. Dù sao họ cũng là những người có quyền lực nhất trong dinh thự. Điều đó khiến trái tim nhỏ bé của cậu run rẩy, nỗi sợ hãi đang dần lấn át lý trí cậu. Thế nhưng, Martley vẫn cố gắng gạt bỏ nó sang một bên để bắt đầu kế hoạch thương lượng với chủ nhân dinh thự này. Trán cậu đã đổ đầy mồ hôi, không chỉ là lựa chọn ngôn từ cho phù hợp mà cậu còn phải nghĩ xem đứa con bị bỏ rơi như Rilderle thì có gì khiến người đàn ông vô tâm này chú ý. Hơn nữa với một thương nhân như ông ta, cậu không chắc thứ cậu chọn đủ để làm người này phải xem xét. Martley suy nghĩ một hồi lâu, cậu cảm nhận được sau lưng cậu cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Cộp...cộp.." Người đàn ông kia lướt qua cậu và đi về phía trước. Martley ngẩng đầu lên đầy hốt hoảng. Có vẻ như khởi đầu của một cuộc thương lượng không được suôn sẻ lắm. Cậu không nghĩ rằng Kenwald lại vô tâm đến mức như vậy. Nhìn mục tiêu của mình bỏ đi ngày càng xa, Martley vô thức lớn giọng:
- Vậy tin đồn là thật sao? Rằng ngài ghét bỏ cậu Rilderle.
- Ai đã nói vậy?
Người phía trước quay lại nhìn cậu, biểu cảm trên mặt vô cùng không hài lòng. Martley siết tay thành nắm đấm, cậu đã khiến Bá tước để ý đến Rilderle. Mặc dù chỉ là một câu nói nhất thời không suy nghĩ cũng không biết nên vui mừng vì nó hay không.
Đã đâm lao thì phải theo lao...
Martley tự nhủ, cậu tiếp tục đặt cược.
- Dù là người làm mới nhưng tôi đã sớm nghe được từ các người làm khác. Ngay cả phu nhân và cậu chủ Radham cũng...
Nói đến đây thì cậu dừng lại. Martley biết bản thân không đủ khả năng vạch tội hai người kia. Nhưng câu nói lấp lửng kia cũng đủ để Kenwald hiểu ra vấn đề.
- Đi theo ta.
Dứt lời ông xoay người đi tiếp.
- Vậy còn công việc tối nay...
Franky - trợ lý của Bá tước lên tiếng.
- Sắp xếp lại sau.
Bá tước Kenwald ngắt lời ông ta và bước tiếp đến phòng làm việc. Martley theo sau họ một đoạn, chưa bao giờ cậu cảm thấy hàng lang yên tĩnh đến vậy. Có thể chỉ là cảm giác lo lắng của cậu nhưng ngoài tiếng bước chân ra thì điều duy nhất cậu nghe được là tiếng trái tim trong lồng ngực.
"Két..két.." Người trợ lý đẩy cánh cửa rồi làm động tác nhường đường cho Bá tước. Kenwald nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc, trên bàn là đủ loại giấy tờ chất thành đống. Nó nhiều đến nỗi nếu ông cúi đầu xuống thì người khác chỉ thấy phần đỉnh đầu của ông thoáng lấp ló phía sau.
Quả là một con người bận rộn.
Martley yên lặng đứng nhìn, cậu vẫn chưa biết phải mở lời như thế nào. Ngôn từ trong đầu cậu xếp thành một hàng dài sau đó lại vỡ tung ra thành một mớ lộn xộn. Bá tước Kenwald Edric là một người khó mà đoán được ông ta nghĩ gì trong đầu, đó là những gì cậu có thể khẳng định. Xét về mặt tình cảm còn mù mịt hơn nữa, Martley thực sự không hiểu tại sao ông ta lại nhận Rilderle về nuôi rồi lại bỏ mặc tên nhóc đó cho vợ kế và con trai hành hạ. Một điều đáng lưu ý là Kenwald cũng không phải người cha giàu tình cảm gì cho cam, ngay khi nghĩ người con thứ Radham bị bệnh thì phản ứng của ông ta cũng rất hời hợt.
Là tuýp người ít thể hiện tình cảm chăng?
Thật đáng tiếc là trong tiểu thuyết gốc không đề cập nhiều đến gia đình Edric. Martley thật sự rất đau đầu với tình thế này, cậu đã thử nói chuyện với hệ thống nhưng nó dường như đã đoán trước và ngắt kết nối với cậu.
- Ngươi là người của ai?
Người đàn ông ngồi trước mặt cậu lên tiếng. Hai tay Kenwald đan vào nhau chống lên bàn. Trên tay ông đeo một chiếc nhẫn được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Phần đai nhẫn làm từ vàng, phần đính đá được khắc thành những chiếc lá nhỏ ôm lấy viên đá. Chính giữa là viên kim cương đỏ hình hoa hồng. Ngoài chiếc nhẫn ra Bá tước không đeo quá nhiều trang sức để khoe khoang về sự giàu có của mình như những thương gia khác. Martley linh cảm rằng dù có đeo nhiều món đồ quý giá thì chiếc nhẫn trên tay ông ta vẫn giá trị hơn những món đồ kia nhiều lần.
Kenwald tựa cằm lên tay rồi dùng ánh mắt dò xét một lượt. Martley cảm thấy mình giống như con thỏ đang run rẩy trước con thú săn mồi to lớn. Áp lực đáng sợ này thật quen thuộc, cậu không khỏi rùng mình khi nhớ đến những kí ức cũ.
- Tôi là người của cậu chủ Rilderle.
Thật may mắn vì không bị lạc giọng, Martley tự nhủ trong lòng. Cậu quyết định cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên và cầu nguyện rằng Bá tước sẽ hài lòng với sự chân thành của mình.
- Điều gì khiến ngươi muốn đi theo nó? Là ý của Grainmena sao?
- Chỉ là tôi thấy cậu ấy rất có tiềm năng.
"Tiềm năng?" - Đôi mày của Kenwald hơi nhướn lên.
- Trái với cậu Radham thì cậu chủ rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều. Dù không được công nhận nhưng cậu chủ vẫn luôn âm thầm cố gắng. Tôi chắc chắn tương lai cậu Rilderle sẽ đạt được thành tựu.
Martley nói như một lời khẳng định.
- Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như ta không công nhận nó. Ngươi không thấy việc làm này mang đến rủi ro nhiều hơn hay sao?
Sau khi nhận được câu trả lời từ Martley, Bá tước có chút thất vọng. Ông bắt đầu phân tích cho tên nhóc trước mặt rằng nó ngu ngốc đến mức nào.
- Tôi không nghĩ vậy.
Martley lập tức phủ định. Cậu luôn cảm thấy người đàn ông này đối với con trai mình có điều gì đó khó nói.
- Nếu như ngài thật sự không công nhận cậu chủ, có lẽ ngay từ đầu ngài đã không mang cậu ấy về chăm sóc.
Nói ra nghi vấn trong lòng mình, Martley vô cùng hồi hộp. Nó giống như việc cậu đang từng chút một tìm ra những góc khuất không được kể đến trong nguyên tác. Đúng như những gì cậu nghĩ, gương mặt Bá tước hiện lên sự hoài nghi.
- Ngươi nói là ta mang nó về?
Ông hỏi lại như thể đã nghe nhầm.
- Đúng vậy.
Đa số các người hầu đều không biết điều đó, họ thường nhầm rằng mẹ của Rilderle hoặc ai đó đã mang cậu đến và yêu cầu Bá tước nhận nuôi đứa trẻ ngoài giá thú này. Chẳng có gì chứng minh thân phận Rilderle mang trong mình dòng máu của Bá tước ngoài một bức thư nhưng Bá tước không hề nghi ngờ mà còn nhận nuôi đứa bé. Điều đó khiến người làm trong dinh thự cảm động trước sự nhân từ của ông và tỏ ra khinh miệt Rilderle.
Nhưng thực tế thì khác, Bá tước đã nhận được một bức thư. Ông vội vàng vội vàng rời đi ngay sau đó để tìm kiếm Rilderle. Khi tìm được đứa trẻ, ông đã mang về nuôi dưỡng. Sẽ không có gì nếu như ông dành sự quan tâm cho Rilderle như lúc ông vội vã tìm kiếm cậu. Nhưng từ lúc mang cậu về thì ông gần như thờ ơ với việc phải chăm sóc đứa con của mình, ngay cả lời đồn kia ông cũng không hề đính chính mà mặc kệ cho nó lan ra xa.
Đây chỉ là một chi tiết nhỏ khi tác giả nhắc đến trong quá khứ của nhân vật phản diện. Đúng vậy, vô cùng ít ỏi và nếu là ban đầu có lẽ Martley sẽ nghĩ tác giả chỉ thêm vào cho có. Thật may mắn khi bây giờ thứ tưởng như không có giá trị lại là sợi dây cứu mạng duy nhất.
Bá tước Kenwald trầm ngâm, ánh mắt sắc lẹm của ông chăm chú nhìn người trước mặt. Martley vô thức nuốt khan, cậu cố tỏ ra bình tĩnh với đối phương mặc dù tâm trí đã run rẩy dưới cái nhìn của người nắm quyền lực cao nhất trong dinh thự.
- Ta không nghĩ là phu nhân Grainmena biết được điều này. Rốt cuộc ngươi là ai mà lại biết chuyện quá khứ của gia đình ta?
Thịch...thịch..thị..ch.. Tim Martley như muốn nổ tung. Cậu đã quá vội vàng chăng? Khi nhắc đến câu chuyện vốn không ai biết ngoài Bá tước, cũng đúng thôi nếu ông ta nghi ngờ cậu. Một kẻ hầu vô danh lại có thể biết được bí mật của Bá tước.
- Tôi đã mơ thấy nó. Thần linh tối cao đã cho tôi thấy.
Một lần nữa, Martley lấy cái cớ thần linh để lấp liếm những điều cậu không giải thích được. Dù sao cũng sai vì cậu biết điều này qua cuốn tiểu thuyết và người tạo ra cuốn tiểu thuyết này cũng có thể coi là thần linh đi.
- Thần linh ư? Ngươi nghĩ mình là ai chứ? Ta trông giống một kẻ ngốc đến vậy sao?
Bá tước nghiến răng, ông dường như không chấp nhận câu trả lời của Martley.
- Tôi biết điều này là khó tin đối với ngài. Nhưng tôi thề trên mạng sống của mình rằng những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật. Việc tôi biết được bí mật của ngài mà không một người nào biết đã chứng minh cho lời nói của tôi.
Martley nói một cách lưu loát và đầy tự tin. Tuy không biết sự tự tin đó từ đâu ra, nhưng cậu mừng thầm vì bản thân không bị vấp lần nào khi nói. Trong thoáng chốc, Martley đã tưởng tượng ra cảnh bản thân phải thuyết trình trước giám khảo và đám đông để bảo vệ bài luận của mình. Lần thuyết trình đó quả thật vô cùng thảm hại, cậu không ngừng nói lắp và sợ sệt trước áp lực từ đám đông và các giám khảo.
Để Bá tước tin tưởng hơn, cậu đánh cược vào điều mà bản thân sắp nói.
- Thần linh đã cho tôi thấy được tiềm năng của cậu Rilderle. Cậu ấy sẽ vượt qua cả cậu Radham. Và tôi nghĩ ngài Bá tước sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội để hoàn thành ước muốn của mình...
- Haha..ha.. Ước muốn của ta? Khục..haha..
Bá tước ngắt lời cậu bằng một điệu cười đầy châm biếm. Như thể cậu vừa trình diễn cho ông ta xem một vở kịch hài hước. Martley có thể nhận ra bản thân thở chậm mất một nhịp khi nhìn thấy bộ dáng lúc này của Bá tước. Không hiểu sao mà áp lực xung quanh cậu tăng lên rõ rệt.
Ting! Ting! Tiếng hệ thống thông báo và màn hình xuất hiện.
[ Hệ thống: Ước muốn của Kenwald
Khiến gia tộc trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất Đế quốc và bảo vệ Rilderle.
Bạn có muốn xem quá khứ của Bá tước ngay bây giờ?
Có Không ]
- -----------------------------------------------------------------------------------
Bún: Chúc mừng năm mới!!! Lì xì của các bạn đâyyyyy ^^