Thời gian một tháng cứ thế trôi qua trong chớp mắt.
Chẳng qua là trong thời gian này Nghiêm Qua vẫn không khôi phục thần trí, dù không xảy ra vấn đề gì lớn nhưng cũng đã phá hoại nhiều đồ đạc của Lê Thương, thậm chí robot quét nhà của Lê Thương cũng chịu chung số phận, bị Nghiêm Qua phá nát vì nó xâm lấn lãnh địa của mình.
Mặc dù rất nhiều phiền phức nhưng cũng vì có Nghiêm Qua nên một tháng này của Lê Thương không quá nhàm chán.
Ngoài lần hôn môi ngoài ý muốn kia thì sau đó không xảy ra những việc như thế nữa.
Sau khi xác nhận lính đặc chủng vẫn luôn giám sát ngoài kia đã đi, Lê Thương vui vẻ xoa đầu Nghiêm Qua: "Sau này anh tự do rồi."
Nghiêm Qua vẫn chưa biết sẽ xảy ra cái gì, chỉ lấy đầu cọ cọ tay Lê Thương theo thói quen.
Trong một tháng này hai người đã thành lập quan hệ tình cảm và tín nhiệm lẫn nhau, ít nhất là Lê Thương cho rằng như vậy.
Buổi tối anh gói hai bộ đồ của vị dẫn đường cũ của Nghiêm Qua lại rồi nhờ Hùng Thạch Nghị gửi lại quần áo cho người đã cho anh mượn.
Lúc Lê Thương gửi đồ về thì biểu hiện của Nghiêm Qua vẫn rất bình thường, trạng thái này kéo dài đến tận ban đêm. Nhưng sau khi hai người cùng tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ thì Nghiêm Qua bỗng có chút khác thường.
Sau này nhớ lại, Lê Thương nghĩ có lẽ bắt đầu từ khi ấy thì mùi hương của vị dẫn đường cũ kia đã hoàn toàn biến mất, mà sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trên người anh cũng không còn mùi hương của dẫn đường cũ kia nữa mà chỉ còn lại mùi hương của mình.
Nghiêm Qua đảo mắt hết nhìn xung quanh lại nhìn về phía Lê Thương, vẻ mặt bắt đầu trở nên mờ mịt.
Có lẽ hắn cảm thấy đau đầu nên hai tay ôm chặt lấy đầu, lưng hơi khom, đầu gối cũng hơi cong.
Lê Thương thấy vậy vội đi tới giữ tay của Nghiêm Qua, lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Nghiêm Qua há to miệng, hắn cảm nhận được như có thứ gì đó muốn chui ra khỏi đầu ngay lập tức.
Đại não kêu uỳnh một tiếng, ngay sau đó hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện bị mình quên lãng.
Hắn đã từng chém chém giết giết, đã từng trải qua sinh tử, cuối cùng cảnh tượng dừng lại ở khoảnh khắc dẫn đường của hắn chết đi.
Đúng vậy, dẫn đường của hắn đã chết rồi.
Đầu óc Nghiêm Qua chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Dẫn đường của mình chết rồi, vậy người trước mặt có mùi hương quen thuộc này là ai?
Cả năm giác quan của Nghiêm Qua nháy mắt thoát khỏi xiềng xích. Hắn mở to mắt ra, nhìn thấy rõ ràng trước mắt là một người xa lạ, mùi hương xa lạ, tất cả đều xa lạ, thậm chí ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng xa lạ vô cùng.
Hắn nhớ lại cảm giác đau đớn khi mất đi dẫn đường, cảm nhận được đau đớn giống như linh hồn bị xé rách. Nỗi đau ấy khiến hắn nổi điên, khiến hắn sụp đổ, khiến hắn thật sự không chịu đựng được nữa.
Nghiêm Qua lập tức đẩy người xa lạ đang cố gắng tới gần mình, người đang cố gắng dùng sợi tinh thần trấn an mình ra ngoài, sau đó lớn tiếng gào lên và đập đầu mình vào tường, liên tục chuyển đổi giữa dạng người và dạng thú rồi gầm lên, gào thét, phá hủy mọi thứ.
Bên tai truyền đến tiếng rơi xuống nặng nề, theo đó là tiếng kêu đau đớn vừa xa lạ vừa quen thuộc, một mùi tanh nồng xộc vào mũi Nghiêm Qua. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện người ban nãy đứng cạnh mình hiện giờ đã nằm dưới lầu một, dưới tóc hình như có máu đang chảy ra.
Mùi máu như đập một búa nặng nề khiến Nghiêm Qua đang phát cuồng vì đau đớn tỉnh táo lại, hắn nhận ra vị dẫn đường trước mặt từng có liên kết tinh thần với mình, là người chăm sóc mình trong khoảng thời gian này, thế mà mình lại xô người ta ngã xuống lầu.
Giây phút ấy trong lòng hắn tràn ngập kinh hoảng và hối hận. Hắn muốn lao xuống cứu người nhưng lập tức lại đau đớn ngã xuống đất, sau đó dù cố gắng thế nào cũng không thể tới gần dẫn đường ấy được.
Hóa ra trước khi Lê Thương hoàn toàn ngất xỉu đã dùng sức mở chức năng tự vệ trên vòng tay, anh vốn định liên lạc với mấy người Los nhưng lại không chịu nổi nữa, cả người hôn mê bất tỉnh.
Anh không thấy sau khi mình ngất đi lính gác bị vòng tay khống chế nên không thể tới gần mình đã đau khổ thế nào, hối hận thế nào. Nghiêm Qua liều mạng muốn tới gần băng bó cho Lê Thương, nhưng vòng tay cản lại khiến hắn không thể tới gần anh dù chỉ là nửa bước.
Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ trơ mắt nhìn máu ở đầu Lê Thương chảy xuống sàn, sau đó hai mắt đỏ ngầu, gào lên một tiếng đầy bi thương.
Rầm một tiếng, cửa bị phá tan.
Mấy lính gác đang ở dạng thú thấy tình hình bên trong thì thái độ lập tức thay đổi.
Mọi người chia nhau ra làm, Thích Lam và Tạ Nguyên Bạch bước về phía trước khống chế Nghiêm Qua, những người còn lại thì đưa Lê Thương lên nằm tạm ở ghế sofa của phòng khách, tìm hộp y tế rồi băng bó cho anh.
Hùng Thạch Nghị luống cuống đứng cách đó không xa nhìn tất cả, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.
Qua khoảng nửa ngày thì Lê Thương mới tỉnh.
Lê Thương tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong phòng. Thấy mấy lính gác xung quanh đều lo lắng nhìn mình, anh hỏi: "Tôi ngất bao lâu rồi?"
Lâm Phi bước về phía trước nắm lấy tay Lê Thương: "Nửa ngày rồi. Anh đừng cử động, hiện giờ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Lê Thương chớp mắt tỏ vẻ đã biết, sau đó ánh mắt lướt một vòng quanh phòng.
Lâm Phi biết anh đang tìm ai nên nói luôn: "Không cần tìm nữa. Không ngờ hắn ta dám làm anh bị thương, bọn em đã nhốt hắn vào tầng hầm rồi. Hừ, hiện tại Hùng Thạch Nghị cũng không dám nói gì."
Hùng Thạch Nghị đứng một bên bị điểm danh, một người đàn ông dáng người cường tráng như hắn hiện giờ như quả cầu bị xì hơi, ỉu xìu nói: "Xin lỗi."
"Không trách anh, là do tôi quá chủ quan, biết rõ lúc ấy Nghiêm Qua khác thường nhưng vẫn muốn đến gần." Lê Thương nói xong câu ấy thì im lặng.
Những người khác đều ra khỏi phòng để anh nghỉ ngơi, cả đám xuống lầu thương lượng xem nên xử lý cái tên lính gác to gan dám làm tổn thương dẫn đường quý giá của bọn họ như thế nào.
Sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Lê Thương mở mắt lần nữa nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Dù sao thì ở chung một tháng trời khiến anh nghĩ mình có chút ảnh hưởng gì đó tới Nghiêm Qua, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.
Cảm giác này có hơi phẫn nộ, hơi buồn tủi, hơi đau lòng giống hệt như mình bị con chó đã nuôi lâu năm cắn một cái.
Ban đầu định ngày mai mới tiễn Nghiêm Qua đi, bởi vì trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ.
Trải qua sự việc ngày hôm nay, anh phát hiện chút không nỡ ấy của mình đúng là tự mình đa tình.
*
Tại phòng khách dưới lầu.
Tạ Nguyên Bạch cười lạnh một tiếng nhìn Hùng Thạch Nghị trước mặt đang muốn cầu xin cho Nghiêm Qua: "Chẳng lẽ anh tưởng chúng tôi không nể tình à? Nếu không phải hắn ta do anh mang tới thì tôi đã lấy mạng của hắn từ lâu rồi. Anh biết Lê Thương quan trọng với hiệp hội của bọn tôi, thậm chí là quan trọng với toàn bộ lính gác trong khu vực này như thế nào mà. Nếu anh ấy xảy ra chuyện, anh tưởng anh sẽ thoát khỏi liên quan ư?"
Hùng Thạch Nghị há hốc miệng: "Tôi thay cậu ấy xin lỗi mọi người. Nhưng xin các cậu hãy tin tôi, cậu ấy biến thành bộ dạng như bây giờ hoàn toàn không biết gì cả, không phải do cậu ấy cố ý đâu."
Thích Lam: "CLM đừng có giả mù, một là cút, hai là chịu trừng phạt! Còn về phần anh, anh phải trịnh trọng xin lỗi Lê Thương và phải được anh ấy đồng ý tha thứ, ngoài ra từ nay về sau Nghiêm Qua không được phép tới gần Lê Thương nửa bước!"
Hùng Thạch Nghị hơi gấp gáp nói: "Tôi sẵn lòng chịu trừng phạt, sau đó cũng sẽ đi tìm Lê Thương xin lỗi. Nhưng sau này Nghiêm Qua vẫn cần điều trị, có thể..."
Lâm Phi cười lạnh: "Lính gác không có năng lực bảo vệ dẫn đường của mình chúng tôi chưa cười nhạo là may đấy. Nhưng một lính gác không những không bảo vệ được dẫn đường của mình mà còn làm tổn thương những dẫn đường khác thì không thể tha thứ, hắn ta có tư cách gì để tiếp tục điều trị? Người như hắn ta xứng chắc?"
Hùng Thạch Nghị cúi đầu không dám giải thích giúp Nghiêm Qua nữa, dù sao thì xảy ra chuyện như thế này sau này hắn không còn mặt mũi gặp lại Lê Thương nữa. "Tôi rất xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng bằng lòng nhận trừng phạt."
Mấy người cùng đi tới tầng hầm giam giữ Nghiêm Qua, đang bàn bạc với nhau làm thế nào để khống chế đồng thời trừng phạt hắn thì Nghiêm Qua ngồi trong góc đột nhiên lên tiếng.
"Là tôi làm vị dẫn đường này bị thương, tôi bằng lòng chịu trừng phạt." Hắn vừa mới tỉnh lại, ký ức vẫn đang dừng lại ở quá khứ, không hiểu sao mình lại ở chỗ này. Nhưng nghe mấy người trước mặt này nói thì hình như hắn cũng hiểu ra mọi chuyện rồi.
Một dẫn đường trị liệu giúp mình, kết quả lại bị mình làm tổn thương vì mình đột nhiên mất khống chế.
Giọng Nghiêm Qua rất trầm, bỗng dưng mở lời khiến mấy lính gác ở đây đều ngây ra.
Hùng Thạch Nghị ngạc nhiên đi tới trước mặt Nghiêm Qua: "Nghiêm Qua, cậu hồi phục rồi sao?"
Nghiêm Qua ngẩng đầu lên nhìn: "Anh biết tôi? Anh là..."
"Trước kia tôi đi nghĩa vụ từng ở chung khu D với cậu, trước đó thì ở doanh trại lính gác số 15. Tôi tên là Hùng Thạch Nghị, có lần cậu từng cứu tôi đó, cậu còn nhớ không?"
Nghiêm Qua nhìn Hùng Thạch Nghị một lát: "Hóa ra là anh. Mặc dù hiện giờ không rõ lắm, nhưng vị dẫn đường này trị liệu giúp tôi nhưng lại bị tôi làm bị thương đúng không?"
"Đúng vậy, tôi biết cậu không cố ý, nhưng mà..." Hùng Thạch Nghị nhìn mấy lính gác xung quanh, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Hiện giờ Nghiêm Qua đã nhớ ra tất cả, nếu không chịu phạt thì rất có thể bọn họ sẽ đánh nhau, đây hoàn toàn không phải điều mà hắn muốn thấy.
Có lẽ do nhìn ra sự lo lắng của Hùng Thạch Nghị nên Nghiêm Qua nói: "Là lỗi của tôi, tôi đồng ý chấp nhận mọi trừng phạt, tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì."
"Thế còn coi được." Thích Lam hừ lạnh một tiếng, một tay cầm roi một tay mở cửa.
Sau đó Nghiêm Qua ngậm chặt miệng mặc roi quất vào sau lưng mình, trán đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng không hé răng kêu tiếng nào.
Trừng phạt kết thúc, Nghiêm Qua từ chối Hùng Thạch Nghị đang định dìu mình dậy, tự mình vịn vào tường để đứng dậy rồi nói với mấy lính gác trước mặt: "Tôi rất xin lỗi vì đã làm tổn thương vị dẫn đường này. Nếu có thể thì tôi muốn gặp lại cậu ấy để tự mình xin lỗi."
"Anh đã bị cấm không được gặp anh ấy rồi, nhận trừng phạt xong thì biến đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa."
Bọn họ vốn tưởng rằng Nghiêm Qua sẽ không thể phản bác, không ngờ hắn lại nói với mọi người bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Các cậu hẳn là lính gác lén tập kết lại nhỉ? Còn có thêm một dẫn đường nữa. Bây giờ tôi đã biết được bí mật của các cậu, các cậu thật sự yên tâm thả tôi đi à?"