• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Oản Oản tỷ!”

Tại một đầu hành lang gấp khúc, một tiểu nam đồng đầu buộc búi tóc trẻ em đang chạy đến đầu bên kia, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, trên má phải còn mang theo một cái lúm đồng tiền, trên người mặc áo khoác tay áo hẹp màu đỏ thẫm, thắt lưng màu đỏ bên hông theo nhịp chạy mà nảy lên nảy xuống.

“Chạy chậm một chút, gấp cái gì.” Oản Oản vừa quay đầu lại, cười vẫy tay nói.

“Oản Oản tỷ, sao tỷ còn ở đây a, đợi đến trễ, chúng ta sẽ không được ăn.” Nam đồng đi tới, kéo làn váy Oản Oản đi tới phía trước.

“Ai ai, ngươi đừng kéo đừng kéo a, cẩn thận ta còn đang bưng nước đó.” Oản Oản một tay ôm chậu đồng, một tay giữ lại nam đồng, vội vàng nói.

“Là nước cho công tử ạ?.” Lúc này nam đồng mới nhìn thấy Oản Oản còn đang ôm chậu nước, bèn chậm cước bộ.

“Ừ, chỉ sợ là công tử đã dậy rồi.” Oản Oản gật gật đầu, nắm tay nam đồng, cùng nhau đi trở về.

“Vị Dịch nhị thiếu gia kia, đêm qua lại tới đây a?” Nam đồng chu chu miệng, mở đôi mắt to như nước trong veo, nghiêng đầu hỏi.

“Ừ, ông nội nhỏ à, ông hỏi thăm cái gì, cẩn thận ca ca ngươi lại giáo huấn ngươi.” Oản Oản không nhịn được cười nói, tên tiểu quỷ này cũng biết nhiều chuyện rồi.

“Hừ, nói thế nào đệ cũng là tùy thị của công tử, ca ca dựa vào đâu mà giáo huấn đệ.” Nam đồng vừa nghe liền không vui, bĩu cái miệng càng lợi hại hơn.

“Dạ dạ, tùy thị đại nhân, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, một lát công tử thức dậy không nhìn thấy ta lại chất vấn.” Oản Oản cười phụ họa nói, bước chân nhanh hơn.

Hai người đi đến cuối hành lang gấp khúc, liền thấy một nam đồng khác hơi lớn đang đứng ở cạnh cửa, chạy tới chạy lui nhìn quanh, vẻ mặt sốt ruột, đảo mắt vừa thấy Oản Oản, nam đồng kia lập tức cong cong hai mắt, bước về phía trước vài bước rồi thấp giọng nói: “Tại sao Oản Oản tỷ lại tự mình đi múc nước? Kim Hạp và Ngân Hạp đâu?”

“Đêm qua đổ mưa, nước giếng trong viện chúng ta có chút vẩn đục, liền bảo Kim Hạp đi đến Tiền viện lấy ít nước suối, Ngân Hạp đi lấy cơm trưa cho công tử rồi.” Oản Oản bưng chậu, cười đáp, nam đồng trước mặt tên gọi là Tùy Tâm, thật ra trước khi nàng tới nơi này cũng từng gặp qua hai lần, một lần là chạm phải người Hồ ở dưới lầu nàng, một lần còn lại là đêm đó lúc đi ra ngoài tìm Khuynh thiếu, xa xa truyền tới thanh âm.

“Ừ, công tử đã tỉnh rồi.” Tùy Tâm bĩu môi nói với Oản Oản, lại thấy bộ dạng chột dạ của đệ đệ mình đang đứng bên cạnh, liền sừng sộ mặt nói: “Tùy Ý, tại sao đệ lại ở đây?”

Tùy ý vừa nghe vậy, theo phản xạ rụt cổ, nịnh nọt cười nói: “Ca ca, bọn Xuyên Nhi nói là bữa trưa có đồ ăn ngon, đệ liền nghĩ đến Oản Oản tỷ tỷ.”

“Thật không?” Tùy Tâm nghi ngờ nhướn lông mày, nhìn Tùy Ý từ trên xuống dưới, ánh mắt thẳng tắp nhìn lướt qua, nhưng như muốn nhìn thẳng vào trong lòng Tùy Ý.

Tùy Ý bị hắn nhìn đến phát sợ, liền buông tay Oản Oản ra, lui về sau hai bước, cười gượng nói: “Vậy vậy... tỷ tỷ đã có việc, đệ... đệ đi trước a.” Nói xong, xoay người liền chuồn mất, vừa chạy vừa kêu: “Tỷ tỷ, đệ sẽ bảo bọn Xuyên Nhi để giành phần thịt nai cho tỷ! Nhớ đến ăn a.”

Nhìn theo bóng lưng Tùy Ý đã chạy xa, Tùy Tâm ngượng ngùng quay đầu nói: “Lại làm phiền tỷ tỷ rồi.”

“Không phiền, chẳng qua chỉ nói mấy câu mà thôi.” Tiến lên đẩy cửa phòng ra, Oản Oản cười nói: “Đệ cũng đừng cứ khắt khe với đệ ấy, đệ ấy còn nhỏ mà.”

“Chính là quá nhỏ, mới không biết lo lắng.” Chưa đến mười tuổi, Tùy Tâm thở dài như ông cụ non.

“Phì, đệ cũng còn nhỏ vậy.” Oản Oản đi vào trong phòng, nhìn ngó Tùy Tâm cười trêu nói.

“Đệ? Đệ đã trưởng thành, có thể giúp đỡ công tử.” Tùy Tâm ưỡn khuôn ngực còn chưa nở nang, bất mãn than thở nói.

Oản Oản chỉ mỉm cười, cũng không lên tiếng, khiến cho bả vai Tùy Tâm xì hơi buông thõng xuống, thành thành thật thật đi theo Oản Oản vòng qua bình phong, đi đến trước tấm cửa trượt của phòng ngủ.

“Công tử, đã dậy chưa?” Tuy rằng Tùy Tâm nói công tử đã thức dậy, nhưng Oản Oản vẫn không dám đường đột đi vào, chỉ có thể ở ngoài cửa nhỏ giọng kêu.

“Ừ.” Không bao lâu sau, từ bên trong truyền đến tiếng ư a ám muội, thanh âm quyến rũ như vừa mới thanh tỉnh.

“Vậy Oản Oản vào đây.” Lúc ban đầu còn tim đập rộn, hai má ửng đỏ, đến bây giờ đã chai lỳ nguội lạnh, chỉ tốn hơn mười ngày, ngay cả Oản Oản cũng phải bội phục mình, nếu là nữ nhân bình thường, phỏng chừng đã sớm nhào tới rồi.

Tấm cửa trượt từ từ kéo ra, Oản Oản hai tay bưng chậu nước, cúi đầu tiến vào, trong phòng có đốt hương, lại còn kèm theo một cổ hương vị khiến Oản Oản có chút quen thuộc. Mùi hương này, mấy đời trước nàng ngửi đã quen, không rõ là chán ghét, chỉ là ẩn ẩn có chút phiền muộn thôi.

“Công tử, nước đây ạ!” Oản Oản đặt chậu nước lên cái bàn nhỏ, lại dùng đầu ngón tay chạm vào, thấy nước đã đủ ấm liền xoay người đi đến bên giường ấm, vươn tay kéo màn che.

Màn che kéo ra, một cánh tay trắng nõn trơn bóng liền lộ ra, ánh mắt Oản Oản chợt lóe, biểu tình không thay đổi, từ trước đến nay, người này ngủ không bao giờ mặc quần áo, cũng không sợ dạy hư mấy đứa nhỏ kia, làm cho người ta muốn đau mắt hột.

“Ưmm...” Một đầu tóc đen trải đầy trên mặt gối thêu mẫu đơn, người thiếu niên - vẫn chưa tính là nam tử - ngâm nga tiếng rên thật trầm, nhưng lại mang theo vài phần ngọt ngấy, đúng là quyến rũ trời sinh.

“Công tử, thay quần áo thôi.” Ngay cả lông mày cũng chưa động, Oản Oản quen cửa quen nẻo lấy ra đồ lót và trung y từ trong trường kỷ bên cạnh giường ấm mà nàng đã chuẩn bị từ hôm trước, đi đến bên cạnh giường ấm.

“Ừm.” Thiếu niên vươn tay, cũng không có ý đứng dậy, chỉ nằm nghiêng đầu tựa tiếu phi tiếu, nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Oản Oản, như muốn nhìn ra một tia xấu hổ hoặc gượng gạo từ trên mặt nàng.

Trong lòng Oản Oản cười lạnh, nàng đã sống qua vài kiếp rồi, tuy rằng trí nhớ mơ hồ, nhưng da mặt đã sớm luyện thành, muốn nhìn thấy nàng thất kinh ư? Vẫn còn sớm lắm! Trong lòng mặc dù đang nhủ thầm, nhưng Oản Oản vẫn không ngừng tay, lưu loát quỳ gối bên cạnh thiếu niên, kéo tấm chăn gấm trên người hắn ra, không thèm nhìn đến một vài bộ phận trần trụi mang theo nhiều dấu “Hoa mai” của hắn, chậm rãi nâng hắn dậy, lại cầm áo lót đưa cho hắn mặc, tiếp theo là quần, cuối cùng là trung y màu trắng, cả quá trình không có một khắc tạm dừng, ánh mắt cũng không cố ý tránh đi, cứ như trước mặt nàng không phải là một thiếu niên hơn mười tuổi, mà chỉ là một đứa bé sơ sinh chưa đầy một tuổi.

“Ngươi thật sự là càng làm càng thuần thục.” Thiếu niên hất mái tóc dài, khẽ nghiêng đầu, con ngươi tràn ngập ánh sao nhìn chằm chằm Oản Oản, không bỏ sót chút biểu tình của nàng, càng xem càng cảm thấy thú vị.

“Đa tạ công tử khen ngợi.” Oản Oản xuống giường, đứng dậy sờ sờ lên chậu nước trên bàn nhỏ, nước ấm vừa phải, liền vắt khô khăn mặt trong chậu, rồi xoay người trở về trên giường ấm.

“Nửa tháng nay, ngươi đã quen chưa?” Nhìn nữ tử đang cầm khăn mặt trước mặt, cẩn thận lau mặt, lau tay cho mình, người thiếu niên khép hờ mắt, lộ ra vẻ mặt dễ chịu.

“Đã quen rồi, đa tạ công tử quan tâm.” kỳ thực Oản Oản cảm thấy ở nơi này rất tốt, một chút lo lắng lúc ban đầu dường như đã không cần nữa, người sống ở nơi này phần lớn đều là những cậu bé nhỏ hoặc thiếu niên, tính cách đơn thuần, cho dù có chút tâm cơ cũng để đối phó với người cùng nghề, mà nàng tới đây chẳng qua là làm nha đầu cho Khuynh thiếu, cũng chẳng ngăn cản con đường của ai. Nay nàng không cần lo lắng đủ loại lễ nghi, không cần lo lắng tiếp khách, chỉ cần nàng thành thành thật thật hầu hạ Khuynh thiếu, cũng không có người nào dám đụng vào nàng, ngay cả Đông lang quân cũng rất dễ gần, không có ý gì làm khó nàng. Nhưng mà, nàng vẫn không dám khinh thường, bởi vì mục đích Khuynh thiếu chuộc nàng, vẫn rất không minh bạch.

“Oản Oản.”

Oản Oản cảm thấy cằm bị người nâng lên, sững sờ dừng tay lại.

Tình Khuynh nâng cằm Oản Oản lên, không có gì bất ngờ xảy ra, nhìn thấy ánh mắt mất tự nhiên của Oản Oản tránh được hai mắt của mình, không khỏi khẽ cười nói: “Trên người ta, ngươi nhìn cũng không chớp mắt, cớ sao lại không muốn nhìn vào mắt ta?”

“Công tử đã hiểu lầm.” Oản Oản quay đầu đi, trấn định một chút, cầm khăn mặt bước xuống giường. Làm sao nàng dám nhìn chứ, đây quả thực chính là một con hồ ly đực thành tinh, chỉ cần chạm mắt với hắn một cái, cũng không biết được hồn phách còn ở trên người mình không, khó trách vị Dịch nhị công tử kia bị hắn mê hoặc đến móc tim móc phổi ra, cực ít nam nhân có thể khiến hắn tiếp nhận ngoại trừ Dịch nhị công tử.

“A... Thật không?” Tình Khuynh cười nhạt, nhưng cũng không vạch trần nàng, chỉ chờ nàng trở lại cột thắt lưng đeo vớ cho mình.

“Hôm nay công tử muốn mặc cái gì?” Oản Oản quỳ xuống đặt chân Tình Khuynh lên đùi mình, cẩn thận buộc thắt lưng, lại nghĩ đến nhiều ngày nay thời tiết có hơi lạnh, gió lại lớn, nếu Khuynh thiếu muốn xuất môn, thì nên chọn bộ y phục hơi dày một chút, có thể còn cần thêm một tấm áo choàng mỏng.

“Tùy tiện đi, hôm nay ta không ra ngoài.” Tình Khuynh nhìn chằm chằm Oản Oản đang cúi đầu, lơ đễnh nói.

“Dạ, vậy mặc bộ y phục gấm dệt lá trúc đi.” Bộ y phục kia chất vải tương đối mềm, mặc ở nhà có vẻ thoải mái, Oản Oản vẫn luôn “Yêu nghề kính nghiệp”, đã làm nha đầu của người ta, những việc vụ vặt này cũng sẽ không sơ suất.

“Ừm.” Tình Khuynh không quá để ý tới những việc nhỏ nhặt bên người này, y phục của hắn đều là đích thân Đông lang quân phái người đặt làm, mỗi bộ đều khéo léo vừa vặn, bên cạnh đó, ở những trường hợp có chút quan trọng thì Đông lang quân cũng tự mình giúp hắn chọn y phục, hắn chỉ cần làm cây rụng tiền của Hưởng Quân Viên là tốt rồi.

“Dạ dày của người vẫn luôn không tốt, mặc dù buổi sáng không ăn sáng, thì lúc khách khứa đi rồi cũng phải uống chút nước cơm hoặc nước mật, lót dạ một chút mới khỏe được.” Lấy bộ y phục thêu lá trúc từ trong tủ âm tường ra, Oản Oản vừa mặc cho hắn, vừa không tự giác mà lải nhải. Người ở nơi này một ngày bình thường chỉ ăn hai bữa, dân nghèo thì giống nhau một ngày chỉ ăn một bữa, chẳng qua nàng không nhịn đói được, nên bất luận ở Tầm Hương lâu hay là nơi này, nàng đều phải ăn ba bữa.

“Được.” Tình Khuynh hình như có chút mê hoặc nghe Oản Oản lải nhải, từ trước đến nay hắn luôn ở một mình, không có người quan tâm đến những việc nhỏ nhặt bên người như vậy, tùy thị bên người thì tuổi còn quá nhỏ, mặc dù biết hắn có bệnh dạ dày, cũng chỉ có thể tìm y hỏi dược, còn về sinh hoạt hàng ngày, bọn chúng vẫn còn nhỏ, lại không có người dạy bảo, tất nhiên không thể nghĩ được nhiều như vậy, chẳng lẽ... đây là khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân?

“Được rồi, buổi sáng hôm qua người còn ầm ỹ đau bao tử, bây giờ cũng không biết ra sao rồi? Bữa trưa, nô tỳ cố ý bảo Ngân Hạp lấy chút món ăn nhẹ.” Những món kia phần lớn đều là đun luộc, lại đa phần là thịt, sáng hôm qua Tình Khuynh la làng đau bao tử, buổi tối lại theo bồi Dịch nhị thiếu gia uống không ít rượu, thế nào cũng không thoải mái, còn không bằng dùng một chút cháo trắng rau dưa, làm dịu đi một chút.

Oản Oản nói xong lời này, chỉ cảm thấy có chút nóng mặt, hiện tại nàng càng ngày càng thích hợp với công việc tỳ nữ này, thế cho nên có phương hướng phát triển thành bà lão già.

“Sao không nói nữa?” Thấy Oản Oản trầm mặc một hồi, Tình Khuynh kỳ quái hỏi, hắn vốn dĩ vẫn luôn thích sống một mình, nhưng từ lúc cô bé này đến đây, sinh hoạt của hắn cũng bắt đầu từ từ thay đổi hẳn, từ nửa tháng trước thấy mới lạ, cho tới bây giờ đã thành thói quen, đây là cuộc sống mà hắn chưa từng trải nghiệm qua.

“Không có việc gì để nói.” Oản Oản mặt không đổi sắc nói, không lộ ra một chút xíu chột dạ.

Đúng lúc này Ngân Hạp sau khi thông báo liền đi vào, mở hộp cơm ra, đem đồ ăn trong hộp dọn lên bàn, quả nhiên là “ít mặn nhiều chay”, còn có một chén cháo trắng.

Oản Oản tiến lên sờ sờ lên cạnh chén, vừa đủ nóng, lại nhìn cái trán đầy mồ hôi của Ngân Hạp, không khỏi cười nói: “Đệ đi xuống nghỉ ngơi trước đi, nơi này để ta hầu hạ là được rồi, chờ ngày mai nước giếng trong lại, là không cần chạy tới lui như vậy nữa.”

Ngân Hạp nhìn nhìn Tình Khuynh, thấy hắn gật đầu, thì cũng cười ngây ngô hai tiếng, xoay người lui ra.

“Ngươi bây giờ ở cùng bọn họ cũng không tệ chứ?” Tình Khuynh hạ ống tay áo khẽ giũ một chút, ngồi quỳ bên cạnh bàn ăn, Oản Oản vội cầm đôi đũa ngà voi cùng chén cháo trắng đặt trước mặt hắn.

“Dạ, mọi người đều rất hòa thuận.” Chính xác mà nói, vài đứa bé và thiếu niên cũng không có quá nhiều tâm nhãn, không như những cô nương so đo tính toán bày kế từng chút một, tính tình của nàng vốn lãnh đạm, hơn nữa nam nữ hữu biệt, ở nơi này ngoại trừ có một vài đại thẩm đại mụ phụ trách nấu cơm quét dọn giặt quần áo, còn lại hầu như không có nữ tử trẻ tuổi, Tùy Tâm, Tùy Ý cùng với Kim Hạp, Ngân Hạp đều là trẻ con, ở chung cũng không có gì là không tốt.

“Vậy thì tốt!” Tình Khuynh cầm lấy đôi đũa, ăn từng ngụm nhỏ, dư quang liếc nhìn Oản Oản đang nhanh nhẹn gắp đồ ăn cho mình, kỳ thực trước khi nàng tới, hắn vẫn luôn đều ăn cơm một mình, Tùy Tâm tuy là tùy tùng bên cạnh, nhưng hắn cũng không thích sai bảo một đứa trẻ hầu hạ.

Vì thế, một bữa cơm này, được Oản Oản gắp thức ăn, Tình Khuynh vừa ăn vừa nhìn nàng, cứ thế mà chậm rãi trôi qua. Hai người đều đang suy tư, đều cùng dây dưa một chỗ, đều tự mình biết rõ việc bản thân đột nhiên hòa nhập vào cuộc sống của người kia, đã khiến bản thân thấy khác biệt ra sao, thay đổi như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK