Ánh mặt trời chiếu lên mặt, có chút chói mắt, người trên giường cau mày, dường như đang chìm sâu trong cơn ác mộng. Trong mộng, Yêu lực từ lòng bàn tay hồng y thiếu niên hóa thành hàn băng kiếm sắc bén đâm tới ngực nàng.
“Không! Đừng gϊếŧ ta!” Bạch Thước thét một tiếng chói tai, giãy giụa ngồi dậy, quang cảnh mơ hồ trước mặt đập vào đáy mắt, giường gỗ hoàng lê, huân hương lượn lờ, đúng là nơi nàng đã sống mười mấy năm, Bạch phủ, Sơ Lạc viện khuê các của nàng, chỉ là tân hôn hôm qua còn treo hỉ trướng đỏ thẫm, giờ đã đổi thành bộ dạng thuần tịnh ngày thường.
“Sao ta lại quay về rồi?” Giữa trán Bạch Thước quặn đau một trận, không khỏi xoa xoa trán, từng cảnh tượng xảy ra trước lúc hôn mê hiện lên nơi đáy mắt.
Mộc Khiếu sơn…… Lừa thất đức…… Long Nhất Trư……Thổ phỉ chết thảm……Trọng Chiêu hôn mê……còn có thiếu niên Yêu tộc lạnh băng mang theo sát ý.
“A Chiêu!” Bạch Thước lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch, muốn xuống giường chạy nhưng chân lại mềm nhũn, suýt nữa té ngã.
“Tiểu thư!” Đúng lúc Đào Hoa đi vào phòng, thấy Bạch Thước bừng tỉnh, vội vã tiến lên nâng nàng dậy, ngay sau đó quay đầu hô to: “Mau gọi phu nhân, nói tiểu thư tỉnh!”
“Đào Hoa? Sao lại thế này? Ta không phải ở Duy thành sao? Sao lại ở nhà rồi?” Đầu Bạch Thước sắp phát nổ, được ăn cả ngã về không, bỏ nhà cầu tiên, không cầu được tiên, thiếu chút nữa đã chết không nói, trợn mắt một cái lại trở về rồi!
“Tiểu...tiểu thư……” Đào hoa ấp úng, Bạch Thước vội la lên: “Bỏ đi, ta đi hỏi cha! Gặp quỷ thật rồi”.
Bạch Thước đẩy Đào Hoa chuẩn bị đi ra ngoài, Đào Hoa vừa nghe “Gặp quỷ” liền nhớ tới lời Thái Tử Phi dặn dò, quyết liệt ngăn cản Bạch Thước: “Tiểu thư! Người không thể đi!”
“Đào Hoa!”
“Tiểu thư! Lão gia nói, nếu ta để người rời khỏi sân này, cho dù một hạ nhân trong Sơ Lạc điện chúng ta cũng không giữ!” Đào hoa luôn luôn không chống đối Bạch Thước bây giờ lại rất quyết tâm.
Bạch Thước dừng chân, rốt cuộc đều là người lớn lên cùng nàng, tất nhiên nàng không đành lòng liên lụy mọi người, nhưng trong lòng cũng nôn nóng: “Được, ta không đi, muội mau nói cho ta biết, rốt cuộc làm sao ta trở về? Còn có A Chiêu đâu? Huynh ấy có bình an?”
Biểu cảm Đào Hoa biến đổi, lại đơ người ậm ừ.
“Đào Hoa, muội mau nói thật đi a! Nếu muội vẫn không nói, ta phải đi tìm A Hi!” Bạch Thước vội la lên.
“Tiểu thư, người và Trọng thiếu gia được một con lừa đưa về đó!” Đào Hoa đấu không lại Bạch Thước, chỉ đành nói ra.
Bạch Thước sửng sốt: “Lừa? Không phải người?”
Đào Hoa lắc đầu: “Sáng sớm hôm ấy, cửa kinh thành vừa mở, người và A Chiêu thiếu gia trong sương mù được một con lừa đưa về kinh, lừa kia trực tiếp tới tướng quân phủ chúng ta, đẩy mở đại môn, chuyện này đã truyền khắp kinh thành. Hiện tại trong kinh thành lời nào cũng có, lão gia nói, từ nay về sau không cho người bước ra phủ môn nửa bước.”
Giọng Đào Hoa càng ngày càng nhỏ, Bạch Thước bụm trán, không nhịn được hỏi: “Vậy con lừa kia đâu?”
“Lão gia nói lừa đã cứu tiểu thư, phải đối đãi thật tốt, phân phó dưỡng ở phòng củi hậu viện.”
Bạch Thước nghĩ thầm con lừa này còn rất thông minh, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Cha chỉ nói không cho ta bước ra phủ môn?”
“Đúng vậy.”
“Không bắt ta đến từ đường quỳ? Không cho ta ăn roi?”
Đào Hoa lắc đầu.
“Không đúng a, ta gây chuyện lớn như vậy, sao cả từ đường cũng không cần quỳ……” Vẻ mặt Bạch Thước không tin, đầu có chút choáng váng.
Đào Hoa vội đỡ nàng ngồi trở lại giường, Bạch Thước xoa trán, còn chưa mở miệng, một tiếng gọi thê lương vang lên: “Thước Nhi!”
Bạch phu nhân được thị nữ dìu vào phòng, ôm chặt Bạch Thước: “Thước Nhi của ta, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi!”
“Nương……” Bạch Thước không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Bạch phu nhân rớt nước mắt, vội vỗ lưng bà trấn an: “Nương, không có chuyện gì không có chuyện gì, không phải con vẫn khỏe sao!”
“Khỏe cái gì!” Bạch phu nhân lau nước mắt: “Tiểu oan gia này, đã hôn mê nửa tuần, nương lo lắng gần chết!” Bạch phu nhân chảy nước mắt nước mũi liên tục, Bạch Thước sửng sốt, nhìn về phía Đào Hoa, lại thấy Đào Hoa lảng tránh ánh mắt, không khỏi hồ nghi.
“Aiya, nương, người xem ta sinh long hoạt hổ này!” Bạch Thước vội nhảy lên hai cái: “Có thể đánh chết một con trâu đó!”
“Con đó!” Bạch phu nhân bất đắc dĩ, kéo ấu nữ lại, di trán Bạch Thước một cái: “Cũng không biết khi nào mới có thể hiểu chuyện.”
“Nương, thực xin lỗi, con lại gây rắc rối rồi.” Bạch Thước cúi đầu, rất là áy náy: “Ta làm người và cha……còn có A Hi mất mặt.”
Hốc mắt Bạch phu nhân đỏ lên, ôm Bạch Thước vào lòng: “Nương chỉ cần con bình bình an an, con không muốn gả liền không gả nữa.”
“Thật sao?!” Bạch Thước kinh hỉ, nàng một lòng tu tiên, hoàn toàn không có ý định thành thân gả chồng: “Trọng Tương đồng ý rồi?”
Biểu tình của Bạch phu nhân hơi khựng lại, thất thần gật đầu: “Tâm tính con không tốt, sao có thể làm dâu tướng phủ, có phụ thân con đích thân nói tốt cho con, Trọng Tương đã đồng ý.”
Bạch Thước thở phào một hơi, cọ cọ trong lòng ngực Bạch phu nhân: “Nương, người thật tốt.”
Bạch phu nhân cúi đầu nhìn ấu nữ, bi ai trong mắt chợt lóe qua, cuối cùng lại nhịn xuống, không nhiều lời nữa.
Cho đến khi Bạch Thước đã chìm sâu vào giấc ngủ, Bạch phu nhân mới đi khỏi Sơ Lạc viện.
Ngoài viện, Bạch tướng quân sớm đã chờ lâu, chỉ mới mấy ngày mà hai bên tóc mai đã điểm bạc, già nua đi mấy tuổi.
Bạch phu nhân đỏ mắt, lảo đảo một cái, được Bạch tướng quân đỡ lấy: “Lão gia.”
Bạch tướng quân chỉ thở dài một tiếng, không muốn nhiều lời, đỡ Bạch phu nhân rời đi.
Đêm đến, Bạch Thước vẫn chưa tỉnh, Đào Hoa cầm đèn ngủ đi vào, đặt đèn lên bàn, đắp chăn cho Bạch Thước đàng hoàng, lại bị một bàn tay bắt lấy, nàng còn chưa kịp kinh hô đã nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Bạch Thước.
“Tiểu thư?”
Bạch Thước ra hiệu im lặng, hạ giọng, trịnh trọng nhìn về phía Đào Hoa: “Đào Hoa, rốt cuộc trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Tay Đào Hoa run lên, né tránh ánh mắt: “Tiểu thư người nói gì vậy, trong phủ chúng ta có thể xảy ra chuyện gì a……”
“Đào Hoa, chúng ta lớn lên cùng nhau, muội biết tiểu thư ta không phải kẻ ngu dốt. Hôm nay muội giấu diếm ta, tóm lại không thể gạt được ta cả đời. Hôn sự của ta là do bệ hạ ban tặng, sao có thể nói hủy liền hủy?” Giọng Bạch Thước khô khốc, hốc mắt ửng đỏ: “Cha và A Hi có phải đã bị ta liên lụy hay không, đã xảy ra chuyện……?”
“Không phải lão gia và đại tiểu thư, là Trọng thiếu gia……” Đào Hoa quýnh lên, buột miệng thốt ra, đến khi phản ứng lại, vẻ mặt hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, bưng kín miệng.
“A Chiêu? Huynh ấy xảy ra chuyện gì?” Bạch Thước sắc mặt đại biến, để chân trần từ trên giường nhảy xuống, nắm bả vai Đào Hoa.
Đào Hoa thấy ánh mắt nôn nóng của Bạch Thước, cuối cùng nhịn không được, khóc thành tiếng: “Tiểu thư, Trọng gia đã xảy ra chuyện.”
Bạch Thước sửng sốt, theo âm thanh khóc nức nở của Đào Hoa vang lên.
“Ngày thứ hai người và A Chiêu thiếu gia được đưa về, tướng phủ đã bị bệ hạ xét nhà!”
Bạch Thước không dám tin tưởng mà hít hà một hơi: “Sao có thể, Trọng bá bá luôn luôn thanh liêm cẩn thận, vì sao bệ hạ phải xét nhà tướng phủ?!”
“Nuôi dưỡng tư binh.” Đào Hoa cúi đầu, nhỏ giọng nói ra mấy chữ: “Bệ hạ phán chém đầu cả nhà Trọng gia, ngày mai hành hình.”
Bạch Thước toàn thân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Nàng chợt bò dậy, ngay cả giày vớ cũng không kịp mang, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài.
“Tiểu thư!” Đào Hoa vội vàng đuổi theo nhưng lại không thấy nửa điểm bóng lưng Bạch Thước.
Rầm! Cửa từ đường tướng quân phủ bị đẩy mở, Bạch Thước vọt vào từ đường, quả nhiên thấy dưới ánh nến thanh lãnh khắp phòng, một mình Bạch Tuân cúi đầu đơn độc.
“Cha!”
Bạch Tuân chưa đáp, không nói một lời, Bạch Thước tiến lên quỳ gối trước mặt Bạch Tuân, thanh âm nghẹn ngào: “Trọng bá phụ sẽ không……”
“Một vạn tư binh, nấp trong Duy thành, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể lật lại bản án.” Tiếng thở dài của Bạch Tuân vang lên, vỗ vỗ: “Thước Nhi, mấy ngày nay, cha đã tận lực. Con phải biết rằng, nuôi dưỡng tư binh, là tội mưu nghịch.”
Bạch Thước tê liệt ngã quỵ trên đất, chân tay luống cuống, nàng sống trong vinh hoa phú quý mười mấy năm, cũng kiêu căng tùy hứng mười mấy năm, lúc này mới hiểu được đừng nói thành tiên, chỉ là rất nhiều chuyện trên thế gian này, cái gì nàng cũng không làm được.
“Cho dù Trọng Tương có tội, nhưng A Chiêu…… A Chiêu cái gì cũng không biết…… Cha, cầu xin người, cứu lấy A Chiêu……”
“Người đâu!”
Nghe tới tên Trọng Chiêu, mi gian Bạch Tuân hơi không đành lòng, lại đè nén cảm xúc xoay người cao giọng kêu lên.
“Tướng quân.” Thị vệ từ ngoại đường lập tức tới.
“Cấm túc tiểu thư trong từ đường ba ngày, không có mệnh lệnh của ta, không được rời khỏi!”
“Rõ!”
“Cha!”
Bạch Tuân quay lưng bỏ đi, Bạch Thước chạy ra cửa, cửa từ đường đóng lại thật mạnh, vây khốn nàng trong đó.
Đương lúc Bạch Thước giống như con thú tuyệt vọng, trong góc răng rắc một tiếng, một luồng gió thổi đến, ánh nến đong đưa, Bạch Thước quay đầu, chỉ thấy một móng lừa thò vào từ ngoài cửa sổ, linh hoạt nhảy vào.
Vẫn cứ là con lừa thất đức kia, nhưng thân hình của nó rõ ràng nhỏ hơn ban đầu một vòng, thập phần gọn gàng, đi lại tự nhiên trong tướng quân phủ vẫn đang đề phòng nghiêm ngặt.
Bạch Thước trầm mặc nhìn lừa thất đức, đáy mắt cất giấu nhàn nhạt đề phòng. Tướng phủ bị tra, Trọng Chiêu bị vây trong sinh tử, dường như chỉ qua một đêm, nàng trưởng thành không ít.
“Ê!” Một thanh âm ngả ngớn vang lên trong nội đường.
Bạch Thước cả kinh, nhìn khắp xung quanh.
“Đừng nhìn, là ta!” Lừa thất đức vươn chân, giẫm giẫm trên mặt đất.
Bạch Thước hồ nghi nhìn về phía lừa thất đức, lừa thất đức đi vòng vòng quanh nàng.
“Ta thấy ngươi chẳng phải ở Mộc Khiếu sơn chơi rất vui sao, sao mới hồi kinh liền bơ phờ ủ rũ thành như vậy? Oa lý bất hành hả*?” Ở Mộc Khiếu sơn, lừa thất đức bị Bạch Thước trong tối ngoài sáng hố đủ thứ, tóm được cơ hội liền muốn tổn hại nàng.
Oa lý bất hoành (窝里不横): xuất phát từ cụm oa lý hoành (窝里横), oa lý bất hoành ý chỉ những đứa trẻ bên ngoài hung hăng, về nhà rụt rè.
Bạch Thước mím môi: “Vì sao ngươi mang ta về, cái kia……” Nàng dừng một chút: “Chủ nhân Hạo Nguyệt điện gì đó đâu? Không phải hắn muốn gϊếŧ ta sao?”
Lỗ tai lừa thất đức run run, hừ nhẹ một tiếng: “Hắn thật sự muốn lắm, còn không phải nhờ ta gan trung nghĩa đảm, liều mạng cứu ngươi và tên ngốc kia ra hay sao.”
Bạch Thước nhíu mày, rõ ràng không tin, lừa thất đức phát ra tiếng phì phì trong mũi, chuyển đề tài: “Ngươi còn có tâm tư ở đây nghĩ tới chủ nhân Hạo Nguyệt điện gì đó? Mặc kệ tên tiểu ngốc kia sao?”
“Ngươi có thể cứu hắn?” Bạch Thước vừa nghe, thần sắc kích động, nhịn không được tiến lên: “Đúng vậy, ngươi là yêu quái, ngươi nhất định có thể cứu hắn đúng hay không?”
“Ta không cứu được hắn.” Lừa thất đức lắc đầu: “Hoa yêu kia gây chuyện lớn như vậy ở Nhân gian, hiện giờ khắp nơi trong kinh thành đều là Tiên tộc Thượng quân tọa trấn, để tránh Yêu tộc họa loạn hoàng thành, bổn quân bị thương, bây giờ mà cứu tử tù trong thiên lao ra, còn chưa kịp chạy khỏi hoàng thành là đã bị những Tiên tộc đó bắt được lột da!”
Trong mắt Bạch Thước hiện ra thất vọng, tiếng lừa thất đức lại vang lên.
“Có điều tuy ta không thể giúp ngươi cứu tên ngốc kia ra, nhưng có thể cho các ngươi gặp mặt một lần trước khi hắn chết.”
“Thật sao?” Bạch Thước vẫn không tin: “Không phải ngươi bị thương sao? Làm thế nào vào thiên lao?”
Lừa thất đức hừ nhẹ một tiếng, đuôi lừa vung lên, một ánh huỳnh quang lục nhạt hiện lên, sau đó tan vào hư không trước mặt Bạch Thước.
Bạch Thước nhìn khắp xung quanh, lại nghe thấy tiếng móng lừa gõ trên mặt đất.
Ánh huỳnh quang hiện lên lần nữa, lừa thất đức hiện hình: “Bất quá là giấu tung tích giấu tung tích mà thôi, ngươi chỉ cần ngồi trên người ta, là ta có thể mang ngươi vào thiên lao, có điều chỉ có mười lăm phút.”
“Ngươi muốn lấy cái gì từ ta, Long Nhị Lư*?” Bạch Thước lẳng lặng nhìn lừa thất đức, rốt cuộc gọi ra tên của nó.
Lư là lừa đó, cũng gọi cho sang nữa ), quy luật đặt tên của Bạch Thước thật đơn giản.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngươi được lắm, Long Nhị Lư!
__________________________________________________________________________________________________
Chương 19
Trọng Chiêu rống một tiếng thật to, đập đầu vào tường, đầu đầy máu tươi ngất đi.
Thứ Hai gặp lại, nhớ chuẩn bị nhiều khăn giấy hơn nữa nha.