• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Melbournje & Chang.

Hoa Hoằng Hi ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ở dưới mi mắt Thích Danh Thắng và Thích Trình Diễn, cậu vẫn trăm triệu lần không dám lỗ mãng.

Cho nên Quan Tri Ý vào nhà đi tìm Thích Danh Thắng xong, cậu cũng vội vàng theo vào.

“Tiểu Ngũ, có ăn chút gì không.” Thái độ của Thích Danh Thắng đối với Quan Tri Ý cũng giống như đối với cháu gái nhà mình vậy, chiều thật sự.

Quan Tri Ý ngồi xuống ở bên cạnh ông: “Ăn một cái bánh kem nhỏ ạ, uống thêm một chút nước trái cây nữa.”

“Thật là, chỉ ăn một chút như vậy là không thể được, không phải ông nội đã chuẩn bị rất nhiều cho con sao, con cũng chưa ăn à.” Thích Danh Thắng nhìn Hoa Hoằng Hi, “Tiểu tử này sao lại không biết chăm sóc Tiểu Ngũ thế.”

Hoa Hoằng Hi oan uổng muốn chết: “Con có bảo cô ấy ăn, nhưng cổ không ăn.”

Thích Danh Thắng: “Tiểu Ngũ, là đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

“Không ạ –“

“Là phải khống chế cân nặng.” Đúng lúc này, Thích Trình Diễn đi vào.

Quan Tri Ý ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy Dương tiểu thư kia cũng theo sau anh vào. Cô và Dương tiểu thư này chỉ từng gặp nhau ở một cuộc tụ tập rất lâu về trước, không thân, cho nên gặp nhau cũng chỉ khẽ gật đầu, liền chuyển tầm mắt.

“Như thế này mà chưa gầy sao, lại còn khống chế cân nặng gì chứ.” Thích Danh Thắng nói, “Tiểu Ngũ, khỏe mạnh quan trọng hơn.”

“Con biết rồi ạ, con sẽ ăn thêm.”

Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý ngoan ngoãn đồng ý, cười khẽ một tiếng: “Nói có lệ với ông nội cũng thật lành nghề quá đi.”

Quan Tri Ý chột dạ: “Em, em không nói có lệ đâu!”

“Phải không, vậy đợi lát nữa anh sẽ nhìn em ăn.”

Quan Tri Ý hơi hơi trố mắt: “Em cũng không phải trẻ con.”

Thích Trình Diễn bình tĩnh: “Cái này không ăn cái kia không ăn, còn không giống trẻ con sao.”

Quan Tri Ý nói không lại Thích Trình Diễn, đành phải chuyển hướng tới Thích Danh Thắng: “Ông nội……”

Thích Danh Thắng liếc Thích Trình Diễn một cái: “Đừng để ý đến nó, ông nội tin con sẽ ăn cơm ngoan.”

“Vâng!”

Thích Trình Diễn lắc lắc đầu, hiển nhiên là bất đắc dĩ vì sự bất công của ông nội nhà mình.

“Mộng Giai à, hôm nay con thế nào, ăn không tồi chứ.”

Dương Mộng Giai vẫn luôn yên tĩnh ngồi thấy Thích Danh Thắng hỏi chuyện, vội vàng nói: “Ông nội yên tâm, con ăn no rồi ạ.”

“Được, vậy là tốt rồi.” Thích Danh Thắng nói với Thích Trình Diễn, “Trình Diễn, Mộng Giai chính là khách quý của chúng ta, con phải phụ trách cho tốt đó.”

Dương Mộng Giai: “Ông đừng nói như vậy, cũng đừng xem con như là khách, con có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.”

“À đúng đúng đúng, con xem ông này.” Thích Danh Thắng ý vị thâm trường nhìn Thích Trình Diễn, “Con cũng không phải là khách.”

Thích Trình Diễn căn bản không tiếp thu tín hiệu của Thích Danh Thắng, tự cầm lấy ly trà, nhấp một ngụm.

Có thể là Dương Mộng Giai cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế lại khơi đề tài nói: “Hoằng Hi cùng Tri Ý ở bên nhau sao? Mới vừa rồi ở ngoài nghe người khác nói, có chút ngoài ý muốn.”

Hoa Hoằng Hi: “Đúng vậy, chúng em ở bên nhau được vài tháng rồi ạ.”

Dương Mộng Giai cười nói: “Thật tốt, hai người các em cũng rất xứng đôi nha.”

Thích Danh Thắng: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ chính là đứa nhóc mà ông nhìn lớn lên, ông cũng tiếc khi gả nó tới nhà người khác, nếu về sau có thể gả đến nhà của chúng ta, ông liền có thể vui vẻ rồi.”

“Ông ngoại, con sẽ nỗ lực ạ.” Hoa Hoằng Hi cười hì hì, sau khi nói xong đột nhiên nói, “Ai? Con đột nhiên nghĩ tới, Tri Ý em hẳn nên gọi ông là ông ngoại đi!”

Quan Tri Ý sửng sốt: “Dạ?”

Hoa Hoằng Hi đùa vui nói: “Hẳn là nên cùng anh gọi ông là ông ngoại, sao em lại gọi là ông nội như anh Trình Diễn chứ.”

Quan Tri Ý nghe xong theo bản năng nhìn Thích Trình Diễn một cái, vừa lúc ánh mắt Thích Trình Diễn cũng xoay lại đây, ngực cô nhảy dựng: “Em…… Em quen rồi.”

Hoa Hoằng Hi: “Cái này cũng không thể quen được.”

“……”

“Là cưới đến nhà người ta sao?” Thích Trình Diễn nhìn Hoa Hoằng Hi liếc mắt một cái, giúp Quan Tri Ý, “Còn rất sốt ruột mà giúp người ta sửa miệng.”

“Không có nha.” Hoa Hoằng Hi vui tươi hớn hở nói, “Không phải em đang nói giỡn sao, đúng không Tri Ý.”

Quan Tri Ý: “…… Vâng.”

**

Đêm nay Quan Tri Ý còn muốn chạy về đoàn phim, cho nên một tiếng sau cô liền rời khỏi. Hoa Hoằng Hi bị Thích Danh Thắng gọi đi đưa cô, lúc hai người đến gara xe, vừa vặn gặp Dương Mộng Giai cùng Thích Trình Diễn cũng xuống dưới.

“Không thể đi vào mai sao?” Thích Trình Diễn hỏi một câu.

Quan Tri Ý một chút cũng không nghĩ sẽ gặp Thích Trình Diễn cùng một cô gái đi chung, cô rầu rĩ ừ một tiếng: “Sáng mai còn có cảnh quay.”

“Vậy em chú ý an toàn.”

“Em biết rồi.”

Hoa Hoằng Hi từ trêи ghế lái ló đầu ra: “Anh quá nhọc lòng đi, không phải em ở đây sao, em nhất định sẽ đem Tiểu Ngũ hoàn hảo không tổn hao gì về khách sạn.”

Thích Trình Diễn liếc mắt nhìn cậu: “Lái xe nghiêm túc.”

“Tuân lệnh!”

Quan Tri Ý ngồi vào ghế phụ, bọn họ đi trước. Xe mới vừa đi vài giây, cô vẫn không nhịn được nhìn vào kính chiếu hậu.

Hình bóng quen thuộc kia giúp Dương Mộng Giai mở cửa xe, vừa lịch lãm lại lễ phép.

Không biết, khi trêи đường đưa cô ấy về, bọn họ sẽ nói cái gì nhỉ? Hoặc là, bọn họ thật ra sẽ không về ngay, rốt cuộc thì hai người đều có thiện cảm với đối phương, nói không chừng hai người sẽ đổi một chỗ nào nó tốt tốt để hẹn hò……

Quan Tri Ý hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình thu hồi tầm mắt.

Hừ, chuyện này liên quan gì đến cô chứ.

Một bên khác, Thích Trình Diễn cũng lái xe ra khỏi gara.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.” Dương Mộng Giai đánh vỡ sự yên tĩnh trong xe.

Thích Trình Diễn: “Cô là khách, làm vậy là đúng rồi.”

Thật đúng là kéo dài khoảng cách.

Dương Mộng Giai cười một cái, lại chọn cái đề tài, “Tôi nhớ rõ trước kia từng gặp Tri Ý, nhưng mà khi đó cô bé còn rất nhỏ.”

“Phải không.”

“Ừm, nhưng mà hiện tại nhìn cô bé cũng rất nhỏ, chỉ là có cao lên. Gương mặt mũm mĩm đó, thực đáng yêu.”

Môi Thích Trình Diễn đang cong nhẹ hạ xuống: “Ừm.”

“Xem thái độ của ông nội anh với cô bé, hẳn là rất thân nhỉ.”

“Ở chung một chỗ, đương nhiên rất quen thuộc.”

“Thật tốt quá.”

Thích Trình Diễn nhìn cô một cái, cố ý kết thúc đề tài: “Dương tiểu thư, hôm nay cảm ơn cô đã tới tiệc sinh nhật ông nội.”

“Anh có thể đừng gọi tôi là Dương tiểu thư được không, rất xa lạ.”

Thích Trình Diễn nói: “Chúng ta vốn dĩ cũng không có nhiều quen thuộc, cô nói xem.”

Dương Mộng Giai cười khẽ: “Người mới quen đều không thân, không bằng chúng ta bắt đầu từ gọi tên đi. Tôi biết, hiện tại có lẽ anh không có gì hứng thú với tôi, nhưng anh cũng rõ chúng ta rất thích hợp, cho nên, hoàn toàn có thể thử tiếp xúc.”

“Lúc trước hẹn hò có ông nội của tôi nên tôi buộc phải làm vậy, tôi có đi nên ông ấy liền luôn tự mình có cảm giác rằng tôi có ý đối với cô.” Thích Trình Diễn nghiêng mắt nhìn cô một cái, tuy nhàn nhạt cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng, “Nhưng mà, tôi tưởng rằng tôi cũng đã nói rất rõ ràng với cô.”

“Tôi biết, tôi cũng hiểu.” Dương Mộng Giai nói, “Nhưng tôi cảm thấy hai chúng ta rất thích hợp, hiện tại anh không tiếp thu được thì cũng không sao, tình cảm có thể bồi dưỡng mà, tương lai còn dài.”

Thích Trình Diễn hơi hơi nhướng mày: “Vậy Dương tiểu thư phải thất vọng rồi.”

Dương Mộng Giai quay đầu nhìn anh: “Thích tổng, anh không thể có chút lạc quan với tương lai của chúng ta sao.”

**

Trở lại đoàn phim xong, Quan Tri Ý tiếp tục vùi đầu trong việc quay chụp.

Nửa tháng sau, cũng đã sắp tới những cảnh cuối.

Cảnh diễn này ở trong kịch bản là dựa vào tình tiết lúc trước, cho nên hôm nay đám người Quan Tri Ý và Tiêu Nhiên đều tạo hình thành thời niên thiếu.

“Chỉ còn một cảnh nữa là chị đóng máy rồi.” Triệu Trà Trà cảm khái nói.

Quan Tri Ý đóng phim đến bây giờ, cùng với mọi người đã không có loại câu nói cho có như ban đầu, “Em cũng tầm đó.”

Lý Huyền: “Tôi thì không, tôi còn phải một tháng nữa cơ.”

Quan Tri Ý cười nói: “Lý lão sư vất vả rồi.”

Lý Huyền: “Đến lúc tôi đóng máy chúng ta nhớ cùng hẹn nhau ăn bữa cơm nhé.”

Triệu Trà Trà vui đùa nói: “Đến lúc đó phải xem Châm ca của chúng ta có thời gian không đã.”

Tiêu Nhiên đang ở trước gương trang điểm, nghe vậy nói: “Mọi người đều có thời gian tôi dám không có thời gian sao.”

“Cậu đi như bay ấy, ai biết được.”

“Đến lúc đó cũng phải dành chút thời gian để tới chứ.” Tiêu Nhiên nói xong nhìn về phía Quan Tri Ý, “Tri Ý, em đóng máy xong đã có công việc gì tiếp chưa?”

Quan Tri Ý: “À…… Chắc là có một chương trình dã ngoại em muốn tham gia, còn phim thì vẫn đang chọn ạ.”

“Châm ca đã chuẩn bị xong chưa.” Mọi người đang tán gẫu, có nhân viên công tác đi vào.

Chuyên viên trang điểm nói: “À, sắp xong rồi đây.”

“Vậy mọi người ra trước đi, chuẩn bị một chút.”

Đám người Quan Tri Ý sôi nổi đứng dậy đi ra bên ngoài, cảnh này là khi Hoàng Đế vẫn là Thái Tử, cùng Thái Tử Phi, Chiêu Dương công chúa, Thẩm Tư Bá cùng lên sân đánh cầu.

Cảnh diễn cưỡi ngựa như bay này đều do diễn viên đóng thế làm, thế nhưng một vài cảnh cần thiết thì các diễn viên sẽ tự mình quay.

Khi còn nhỏ Quan Tri Ý đã từng cưỡi ngựa, lúc đó bởi vì Quan Nguyên Bạch và Thích Trình Diễn thích cưỡi ngựa, cô nhìn bọn họ cưỡi cũng cảm thấy thú vị, liền bảo hai người mang mình đi theo. Kết quả cô lên ngựa bị mang theo vài vòng xong liền không chơi nữa, cô cảm thấy cưỡi ngựa hoàn toàn không vui lắm.

Lần tiếp theo cưỡi ngựa chính là khi vào đoàn làm phim này, trừ Tiêu Nhiên tự cưỡi ngựa, những diễn viên còn lại đều được dạy cưỡi.

Chờ Tiêu Nhiên hóa trang xong rồi đi ra, mấy người liền chính thức bắt đầu quay.

Quan Tri Ý được nhân viên công tác đỡ lên ngựa, bắt đầu cưỡi ngựa đi diễn.

Ngay từ đầu đều rất thuận lợi, bốn người ở từng vị trí đã đánh dấu sẵn, hoàn thành biểu cảm và động tác đã được chỉ định.

Nhưng trêи đường, có tình tiết là Tiêu Nhiên đánh cầu, sau đó là cảnh quay quả cầu. Cảnh này chỉ cần Tiêu Nhiên khom lưng đem cầu đánh từ trêи mặt đất lên là được.

Tiêu Nhiên cưỡi ngựa thực lành nghề, nghiêng người, đánh cầu, tư thế lưu loát, động tác hoàn thành cũng rất đẹp.

Nhưng mà điều mà không ai nghĩ đến chính là, phương hướng đánh trúng cầu không đúng, lại đánh vào Quan Tri Ý ngay lập tức. Cầu bay quá nhanh, mọi người đều chưa phản ứng lại, liền thấy con ngựa kinh hách lên, kêu một tiếng!

Chân trước của con ngựa lập tức bay lên không trung, phần sau ngả xuống!

“A –“ đột nhiên không kịp phòng bị, Quan Tri Ý không kéo được dây cương, nháy mắt từ trêи lưng ngựa té xuống.

“Tri Ý!”

“Tri Ý!”

Sự việc xảy ra đột ngột, người đứng sau camera đều bị dọa tới choáng váng. Sau khi phản ứng lại, nhân viên công tác tới gần đem ngựa kéo lại, nhân viên công tác khác vội vàng tiến lên xem tình trạng của Quan Tri Ý.

Thế nào? Có đau chỗ nào hay không?!” Nhân viên công tác sốt ruột hỏi.

Quan Tri Ý cố nén sự đau đớn nơi mắt cá chân: “Chân, chân hình như bị trật khớp rồi.”

“Bác sĩ! Gọi bác sĩ lại đây, lập tức gọi xe cứu thương.”

“Được!”

Tiêu Nhiên cũng lập tức từ trêи ngựa xuống: “Em không sao chứ? Thế nào?! Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh không biết cầu sẽ đánh đến ngựa của em!”

“Không có việc gì, cũng không phải cố ý.” Quan Tri Ý thấy vẻ mặt Tiêu Nhiên áy náy, xua xua tay nói, “Thật không có việc gì, anh đừng lo lắng.”

Tiêu Nhiên nhìn Quan Tri Ý đau đến nỗi mặt đều trắng bệch còn an ủi lại anh, lập tức đều bị áy náy giết chết: “Bác sĩ đâu! Nhanh lên đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK