Trên hành lang sáng đèn, trên cầu thang cũng sáng đèn, suốt dọc đường sáng trưng đèn dầu. Phòng ngủ của Diệp Bùi Thương lại càng sáng hơn bên ngoài.
Sở Thiên Tầm xoa mắt đi qua, nhìn thấy Diệp Bùi Thiên đang ngồi dựa vào đầu giường chăm chú đọc sách, trên người anh quấn băng vải trắng và khoác một chiếc áo khoác.
Giường của anh đã được trải một lớp đệm chăn và có thêm gối đầu, đây đều là đồ được Sở Thiên Tầm mua về, bây giờ mới thấy chiếc giường này giống như giường có người ngủ.
Sở Thiên Tầm nhìn đồng hồ, rạng sáng bốn giờ. Nhìn anh hoàn toàn không có vẻ gì là muốn ngủ cả.
“Sao anh vẫn chưa đi ngủ?” Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng gõ lên cửa.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt anh đã không còn bất cứ vết sẹo nào cả, mặt mày sạch sẽ trắng trẻo, quầng thâm mắt cũng đã biến mất nhờ có giấc ngủ đầy đủ trong hai ngày nay.
Bởi vì có được năng lực khôi phục rất mạnh cho nên anh có mang theo vết thương thức đêm thì người vẫn tỉnh táo khỏe khoắn. Sở Thiên Tầm không biết rốt cuộc ngày thường anh thức đêm tới mức nào mới có thể làm quầng thâm mắt đậm tới như vậy.
Sở Thiên Tầm biết Diệp Bùi Thiên sợ bóng tối, anh đã từng bị nhốt trong một kho hàng, bị bắt ở bên ma vật hung tàn suốt ba tháng, cho nên mới mắc chứng sợ bóng tối rất nghiêm trọng. Anh sợ hãi ở trong bóng tối một mình, sợ hãi ngủ trong đêm tối.
Nhưng cô không ngờ người này lại thức trắng đêm suốt ngày này qua ngày khác như vậy.
Diệp Bùi Thiên khép sách lại, anh không nói lời nào.
“Anh là người bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng.” Sở Thiên Tầm ngồi xuống mép giường của anh, cô cầm lấy quyển sách anh vừa đặt xuống: “Anh ngủ đi, tôi ở đây cùng anh một lúc.”
[One hundred years of solitude], một quyển sách tịch mịch mà cô độc.
Cô nâng tay, một cơn gió nhỏ lập tức quét qua dập tắt đèn phòng và những ngọn đèn bên ngoài hành lang.
Ánh sáng trong phòng nhu hòa hơn rất nhiều, Sở Thiên Tầm mở trang sách ra, cô ngồi ở mép giường của Diệp Bùi Thiên, đọc trang sách trong tay.
“Chúng ta đi trên lữ đồ nhân sinh, chạy vội trong những nhấp nhô, niết bàn khi gặp suy sụp, ưu sầu trải khắp toàn thân, đau đớn bay đầy đất. Chúng ta mệt, lại không thể nào ngừng nghỉ; chúng ta khổ, lại không cách nào lảng tránh…”
Vùng đất rộng lớn ngoài cửa sổ, bầu trời cao vời vợi, sao trăng lộng lẫy, tất cả đang nhìn chăm chú mọi sự trên thế gian.
Sa mạc trong đêm rất yên tĩnh, tiếng nói của Sở Thiên Tầm và tiếng gió sâu trong sa mạc cùng trôi đi rất xa.
Diệp Bùi Thiên chậm rãi nằm vào đệm chăn ấm áp, chăn mềm mại thoải mái bao vây cơ thể anh, làm cho anh có cảm giác hạnh phúc khi được chăm sóc.
Anh không biết mình thả lỏng tinh thần, chìm vào giấc mơ từ khi nào.
Ở trong mơ, anh thấy mình đứng trong hoang mạc vô biên, hắc ám vô cùng tận lao tới từ bên cạnh, nhanh chóng nhuộm đen hạt cát trắng, lan tràn tới dưới chân anh.
Anh liên tục lui về phía sau, cho đến khi lùi đến mép bờ vực chênh vênh, bên kia bờ vực là hoa trắng trải dài, cánh hoa mềm mại lay động trong gió, người kia ngồi trong bụi hoa, cô đang lật giở trang sách trong tay, tiếng đọc sách như nước ấm ngày đông, gió mát ngày xuân, rung động lòng người.
Trong lòng Diệp Bùi Thiên dâng lên khát vọng mãnh liệt, khát vọng có thể đi đến bên cô, nhưng giữa hai người họ có một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Anh chỉ có thể đứng bên kia bờ vực, xa xa nhìn khuôn mặt đang hơi cúi của người kia.
“Ngẩng đầu nhìn tôi đi, nếu cô bằng lòng nhìn tôi, dù nói tôi nhảy xuống vực tôi cũng sẵn lòng.”
Anh đã nghĩ trong giấc mơ như vậy.
“Thì ra tất cả những xán lạn từng có trong sinh mệnh đều phải dùng tịch mịch để đổi lại”, người kia cúi đầu cười nhạt, thong thả đọc từng câu chữ trong cuốn sách.
Hắc ám dần lan tràn đến dưới chân Diệp Bùi Thiên, dù anh có tránh né cỡ nào cũng không thể tránh cho nó bò lên chân, lên người rồi bao trùm cả khuôn mặt mình được.
Diệp Bùi Thiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Trời đã sáng, Sở Thiên Tầm nghiêng đầu dựa vào tủ đầu giường ngủ ngon lành, quyển sách vẫn còn đang mở nằm xoài trên đùi cô.
Diệp Bùi Thiên dời mắt xuống khuôn mặt đang ngủ say của cô, sau đó rơi xuống tay cô.
Tay của cô đặt trên trang sách, trang sách ấy có một hàng chữ “Chỉ có dùng nước rửa sạch sẽ sương mù trong lòng, vinh quang mới có thể chiếu sáng mơ ước thuở ban đầu.”
Diệp Bùi Thiên nhìn chăm chú cái tay kia rất lâu, khác với trước kia, bây giờ trên ngón tay tinh tế ấy lại bị các loại vết thương có cũ có mới che kín. Diệp Bùi Thiên vươn tay ra cẩn thận vây quanh bàn tay nhỏ nhắn kia, anh để rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay của cô, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không chạm vào.
Mình thật sự có tư cách nắm lấy bàn tay ấy sao?
Anh nhắm mắt rụt tay lại.
Cách lâu đài không quá xa có một ốc đảo nho nhỏ, từng lùm cây thưa thớt bao vây một hồ nước trong xanh.
Sáng sớm, Sở Thiên Tầm xách hai thùng nước đi đến bên hồ múc nước.
Cứ thế mà cô đã sống ở đây mấy ngày rồi, vết thương của Diệp Bùi Thiên đã khỏi đến không thể khỏi hơn, nhưng khả năng nấu nướng của người đàn ông này thật sự quá giỏi, ngày nào cũng có món mới làm Sở Thiên Tầm chảy nước bọt. Năm cỏ ăn trấu 5 năm trong đời đại phế thổ, Sở Thiên Tầm thật sự không cưỡng lại sức hấp dẫn này được, thế là cô cứ ở đây ngày này qua ngày khác.
Ngày nào cô cũng tự nói với chính mình, đây là ngày cuối cùng, ngày mai cần phải quay về nhà mình. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi mùi đồ ăn trong bếp truyền ra đánh thức cô khỏi giấc ngủ, làm cô lại tự động tìm lý do ở thêm một ngày cho chính mình.
Mỗi đêm, người đàn ông kia sẽ ôm nỗi lòng chờ mong khắc chế để chờ cô ở trong phòng, vì thế cô đã nuôi một thói quen, mỗi tối trước khi ngủ sẽ ngồi ở mép giường đọc sách cho anh nghe, cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ say mới thôi.
“Cứ ham ăn biếng làm thế này mãi là không được.” Sở Thiên Tầm nhìn chính mình trong hồ nước, cô vốc một vốc nước hắt lên mặt mình.
Từng bụi cây mọc bốn xung quanh hồ nước, bên cạnh có một chiếc cầu vượt bị gãy nát, hơn nửa cầu bị chôn trong cát, một đoạn đường nhựa ngắn lộ ra ngoài cùng với những cột đèn rỉ sét loang lổ ở bên đường, tất cả đều cho thấy vùng sa mạc không người này đã từng là khu dân cư đông đúc trong thời đại Hoàng Kim.
Chỗ này là nguồn nước duy nhất trong phạm vi mấy trăm kilomet quanh đây, sáng sớm, có không ít động vật hoang dại đang vây quanh hồ.
Có hồ ly đang nhìn dáo dác xung quanh, cũng có lạc đà thân hình cao lớn, thậm chí còn có mấy con sói hoang.
Chúng nó không sợ Sở Thiên Tầm, đương nhiên Sở Thiên Tầm cũng không sợ chúng nó, thậm chí cô còn hứng thú bừng bừng chuẩn bị bắt một con hồ ly mang về hòng thêm chút thịt cho bữa trưa.
Cô ở trong lâu đài của Diệp Bùi Thiên, trên danh nghĩa là muốn chăm sóc người bạn bị thương, nhưng Diệp Bùi Thiên quá cần mẫn, chẳng những xử lý ba bữa cơm mà việc vệ sinh cả tòa lâu đài cũng do anh dùng dị năng dọn dẹp luôn.
Khiến cho Sở Thiên Tầm dù có thấy xấu hổ cũng chỉ có thể làm mấy việc nhỏ như lấy nước, mua đồ ăn.
Sau khi ma chủng buông xuống, loài người trên trái đất giảm mạnh, văn minh công nghiệp bị hủy diệt, nhưng trái đất lại được hồi phục tốt vô cùng, những động vật hoang dã vốn thuộc dạng hiếm thấy thì bây giờ lại có thể dễ dàng bắt gặp. Nếu không phải vì ma vật hoành hành khắp nơi thì với số lượng loài người bây giờ, con người sống dựa vào săn bắn trồng trọt cũng sẽ không sống gian nan tới vậy.
Phía đối diện hồ nước vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, một người đàn ông tuổi trẻ trên người mặc áo giáp, lưng đeo cung dài gạt cành lá bước ra khỏi lùm cây.
Sở Thiên Tầm và anh ta nhìn nhau, cả hai đều đề phòng đối phương.
Đế vương Cát Vàng lặng lẽ tiến đến đứng ở gò đất cao cách đó không xa, nhìn thấy kẻ địch xa lạ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Sở Thiên Tầm, sắc mặt của anh trầm xuống, bàn tay cũng nắm chặt lại.
“Chỗ này sao lại có con gái, này, cô có phải người của Nhân Ma kia không?” Chiến sĩ trẻ tuổi hỏi.
Cát vàng chỉ thiếu chút nữa là đánh vào người chiến sĩ trẻ tuổi chợt đổi hướng khi nghe câu hỏi này, sau đó rơi tán loạn xuống đất.
“Anh nói chuyện kiểu gì vậy, tôi là người dân trong căn cứ Ba Lang, đương nhiên đến đây để tìm nước rồi.” Sở Thiên Tầm lăn lê ở thời đại phế thổ 5 năm, luyện ra bản lĩnh mở mồm là nói dối được luôn: “Nhưng anh đấy, tôi chưa từng gặp anh, rốt cuộc anh từ đâu tới?”
“Người dân Ba Lăng mà dám đến sa mạc này à?” Người đàn ông trẻ tuổi quả nhiên bị Sở Thiên Tầm lừa dối, bắt đầu đi theo hướng Sở Thiên Tầm nói: “Đây là chỗ ở của Nhân Ma Diệp Bùi Thiên, chẳng lẽ các cô không sợ chọc giận đế vương Cát Vàng kia à?”
“Chúng tôi không sợ anh ta, anh không ở đây nên không biết tuy Diệp Bùi Thiên bị gọi là Nhân Ma nhưng thực tế là hoàn toàn không giết người thường.” Sở Thiên Tầm như đã buông lòng phòng bị, bắt đầu thoải mái nói chuyện, chỉ là cánh tay đang dấu sau người cũng cẩn thận nắm chặt chuôi đao: “Người này còn thường xuyên đến trấn của chúng tôi mua đồ vật, lần nào cũng trả ma chủng cấp cao. Người trong trấn chúng tôi đều quen biết anh ta.”
“A? Thật vậy à? Sao tôi lại nghe nói đó là ma đầu giết người không chớp mắt.” Chiến sĩ trẻ tuổi gãi đầu: “Nếu đã vậy, cô biết lâu đài của Diệp Bùi Thiên ở đâu không?”
“Chỗ ở của Nhân Ma nguy hiểm lắm, tôi cũng không dám đi. Nghe nói lâu đài đó thường xuyên thay đổi vị trí, người bình thường rất khó tìm được.” Sở Thiên Tầm nhiệt tình nói: “Anh đến sa mạc tìm lâu đài của Nhân Ma một mình làm gì vậy?”