Đường Kính Chi và Hàn Dân đang ăn cùng nhau rất vui vẻ.
Anh bước tới chiếc bàn gần họ, ngồi xoay lưng nghe Hàn Dân nói.
"Để chúc mừng công việc thuận lợi của mẹ, tối nay chú sẽ dẫn hai mẹ con đi ăn hải sản." "Được ạ.
Tiểu Ân vỗ tay bôm bốp.
"Rồi sau đó chúng ta sẽ đi đâu? "Sau đó à? Sau đó đi 101 xem cảnh đêm ở phương Nam.
"Hay quá." Thắng bé reo lên phấn khích.
"Anh cứ chiều hư nó đến lúc đó người đau đầu lại là em cho mà xem." Đường Kính Chi xen vào.
"Không phải chiếu mà là cảm ơn.
Nhờ phúc của Tiểu Ân nên ngoài thời gian làm việc anh mới có thể mời em đi ăn." "Cảm ơn chú Hân Dân,
Lâm Vũ Phi nghiêng đầu nhìn, trong lòng vừa ấm ức vừa nuối tiếc.
Họ rời khỏi nhà hàng.
Lúc đi ngang qua chỗ Lâm Vũ Phi, anh lấy menu vờ xem để che chắn.
Tiểu Ân quả nhiên không phải con của anh ta.
Ba của Tiểu Ân là mình, anh nghĩ thầm.
Biệt thự nhà họ Lâm.
"Vũ Luân làm phó tổng giám đốc à, ba phản đối." Lâm Vũ Khánh không đồng ý khi nghe Lâm Vũ Phi nói.
Lâm Vũ Luân ngồi bên cạnh, lòng buồn bã vì ba không tin tưởng mình.
"Ba, thông báo nhân sự này là do con đưa ra đã có hiệu lực rồi." "Con có lòng giúp nó đây là việc tốt.
Nhưng cũng phải xem nó có năng lực đảm nhận trọng trách này hay không? Vũ Luân, con tự nói đi.
Con mới vào công ty hai năm đã được lên chức phó tổng giám đốc rồi.
Theo lương tâm mà nói, dựa vào năng lực mà nói xem con hơn được ai?" Vũ Luân làm ở phòng kế hoạch được hai năm đã tham gia vào rất nhiều dự án hay.
Con nghĩ đã đến lúc để cậu ấy tự mình đảm đương." Lâm Vũ Phi nói đỡ cho em trai.
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCLâm Vũ Khánh nhắc lại chuyện cũ.
"Con quên rồi sao kết quả của việc để nó tự mình đảm đương chính là tập đoàn Thiên Phúc đứng ra thay nó giải quyết hậu quả.
Năm đó công ty online mà nó lập ra đã khiến nhà ta phải bồi thưởng rất nhiều tiền.
"Đủ rồi đấy." Bạch Nguyệt Trang xen ngang.
Bà bênh vực Lâm Vũ Luân.
"Năm đó nó mở công ty online cũng là do tôi ủng hộ nó làm như vậy.
Sao? Đến tôi ông cũng muốn mång sao?"
Lâm Vũ Khánh thở dài.
"Đúng là con hư tại mẹ.
Nếu Vũ Phi đã quyết định rồi thì cứ để nó thử một lần xem sao." "Con cảm ơn ba." Lâm Vũ Luân nói.
"Được rồi, không bàn công việc nữa.
Nói chuyện nhà đi.
Vũ Phi, con còn nhớ bác Lục không?" "Là bác Lục kinh doanh tiền tệ phải không ba?" Lâm Vũ
Phi chau mày nhớ lại.
"Đúng vậy.
"Sao tự nhiên lại nhắc đến anh Lục vậy?" Bạch Nguyệt
Trang lên tiếng hỏi.
"Mai là cuối tuần, tôi đã hẹn với anh Lục hai nhà sẽ cùng dùng bữa.
Việc gì cũng không quan trọng bằng bữa cơm này đâu.
Hai anh em con phải có mặt đấy nhất là Vũ Phi." Nhác thấy vẻ mặt nhăn lại của Lâm Vũ Phi, Bạch Nguyệt Trang nói.
"Con cái có việc riêng của nó sao cứ bắt chúng nó phải theo mình?" "Không phải bà thường nói hôn sự của hai đứa không cái gì bằng à? Tôi cũng không đợi được nữa rồi vừa hay nhà họ Lục lại có một cô con gái mới từ nước ngoài về, thông minh, xinh đẹp.
Nếu nó và Vũ Phi vừa ý nhau, nếu hai đứa tâm đầu ý hợp thì hãy mau kết hôn đi." "Thế thì cũng hơi gấp rồi.
Cứ để cho chúng yêu nhau trước đã " "Tài lực của nhà họ Lục ai cũng biết, bỏ lực thì thật là đáng tiếc.
Hơn nữa cũng không phải tôi không cho nó tự tìm đối tượng.
Năm đó Bạch Nguyệt Trang cắt ngang, hơi gắt gỏng.
"Thôi đủ rồi.
Ông đúng là cái gì không nên nhắc là nhắc đến Lâm Vũ Phi cất giọng.
"Ba mẹ, con biết con vẫn luớn ba mẹ một lời giải thích, Nhưng chuyện tình cảm của con con muốn tự mình giải quyết.
"Ba mẹ, sao hai người cứ ép anh con kết hôn vậy? Hình như chả có ai mong chờ vào con cá" Lâm Vũ Luân mất tí xi.
"Con còn trẻ mà.
Như anh trai con đáng ra phải kết hán, sinh con từ lâu lắm rồi." Bạch Nguyệt Trang nói, "Con biết cuộc hôn nhân lần trước của con là hơi với vàng.
Sau này con sẽ hành sự thận trọng hơn.
Ba mẹ cũng đừng quản con nữa.
Bạch Nguyệt Trang nhìn chồng mình rồi nói với Lâm Vũ Phi.
"Đăng nào thì ba con cũng hẹn ngày mai rồi, Con cứ đi đi.
Cứ cho là đi kết bạn với Lục tiểu thư cũng được.
"Vậy con sẽ đi nhưng không có lần sau đầu nha mẹ Lâm Vũ Phi đứng trước cổng một ngôi nhà, lấy điện thoại ra gọi cho Hà Cẩn Ngôn.
"Ai đấy?" Đang ngủ nghe tiếng chuồng cô với tay nghe máy.
"Tôi là Lâm Vũ Phi...!"Lâm Vũ Phi? Muộn thế này rồi anh gọi làm gì? Hơn nữa sao anh lại biết số của tôi?" Cô kinh ngạc bật dậy.
"Thư ký của tôi cho tôi.
Có một số việc tôi muốn nhờ cô giúp.
Tôi đang ở bên ngoài nhà cô." "Anh đừng có mà lừa tôi.
Tôi đang ở dưới lầu nhà anh đây nè.
Tôi nói cho anh biết đừng có mà gọi làm phiền tôi nữa." Cô tắt máy.
Lâm Vũ Phi gọi lại nhưng cô không nghe.
Sáng hôm sau, Hà Cẩn Ngôn vừa mở cửa sổ phòng, Lâm
Vũ Phi dụi mắt đứng dậy.
Cô trố mắt vội đóng cửa sổ lại.
Anh cất tiếng từ bên ngoài.
"Cô vừa nhìn thấy tôi là đóng cửa là có ý gì hả?" "Không phải là tối qua anh ở trước cửa nhà tôi thật đấu chứ?" Cô nói với cái bóng in trên rèm cửa.
"Đúng là như vậy!" "Anh đợi tôi cả đêm à?" "Tôi có việc muốn nhờ cô giúp." Giọng chân thành, anh nói.
"Cô ra đây một lát đi."
Im lặng.
Không có dấu hiệu mở cửa sổ hay cửa lớn.
Anh nói tiếp.
"Được thôi.
Dù gì thì tôi cũng sẽ không đi đầu hết, cô có giỏi thì đừng bước chân ra ngoài." Suy nghĩ một lát, cô mở cửa lớn.
"Làm gì thế? Sao lại đến nhà tôi?" "Tôi thật sự là có việc muốn nhờ cô giúp.
Toi muốn gặp Tiểu Ân."
Cô khoanh tay, tỉnh bơ nói.
"Muốn gặp Tiểu Ân là việc của anh, liên quan gì đến tôi.
Sao tôi phải giúp anh?" "Thật ra tôi vốn cũng không muốn tìm đến cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại ngoài đến tìm cô ra, tôi không còn cách nào khác.
"Không muốn tìm tôi giúp đỡ vậy giờ ai như con chó phục ở trước nhà tôi đợi thế?"
Lâm Vũ Phi nén cơn giận.
"Tôi thành tâm thành ý đến nhờ cô giúp đỡ, cô đừng có mà chửi tôi như thế." "Lâm tổng à, tôi thấy anh thường ngày ở công ty ăn to nói lớn quen rồi.
Nhưng tôi nói cho anh biết nhờ người khác cho là có thành ý đi chăng nữa cũng không phải tất cả mọi người trên thế giới đều sẽ giúp anh." Cô mím chặt môi, nói.
"Hà Cẩn Ngôn, chuyện của Tiểu Ân là do cô tự chạy đến nói với tôi làm tôi cả đêm không ngủ được, sắp điên rồi đây.
Rốt cuộc cô có giúp hay không?"
Cô nghĩ một lát, gật.
"Được thôi.
Tôi có thể giúp anh.
Nếu như Lâm tổng anh đừng có ra cái vẻ ta đây ở trên cao như thế, tôi sẽ suy nghĩ đến việc giúp anh."
Lâm Vũ Phi kêu oan.
"Tôi ta đây trên cao lúc nào?" "Anh còn cứng miệng à? Bây giờ anh đang ra cái vẻ ta đây trên cao đấy.
Cái vẻ mặt cho là tất cả mọi người trên hà thế giới đều ngu ngốc hơn anh khiến cho người ta ghét cay ghét đăng đó." Cô liếc mắt, tuân một tràng.
Anh hạ giọng.
"Được.
Cô Hà Cẩn Ngôn, cô hiểu lầm tôi rồi.
Tôi thành tâm thành ý muốn nhờ cô giúp đỡ.
Tóm lại nếu cô không giúp tôi, tôi thật là không còn cơ hội nào để gặp Tiểu Ân nữa.
Xin cô đấy." "Thôi được, tôi suy nghĩ chút đã." Nhìn bộ dạng thê thảm của anh, cô xiêu lòng.
"Thôi được rồi, coi như tôi sợ anh rồi đấy.
Giúp anh là được chứ gì.
Mắt anh sáng lên.
Cô liếc vào trong nhà, lào thào.
"Anh đi trước đi.
Không thì đến lúc người nhà tôi nhìn thấy là tôi chết chắc đấy.
Hôm nay tôi sẽ qua chỗ Tiểu Ân, đến nơi rồi tôi sẽ gọi cho anh." "Được.
Cô đồng ý rồi đấy nhé, nhớ phải gọi cho tôi đấy." Lâm Vũ Phi quay người đi rồi trở lại.
"Đúng rồi." "Lại gì nữa?" "Cô có biết trẻ con 8 tuổi thích đồ chơi gì không?" "Thì những đồ chơi điện tử ấy hoặc là những chiếc áo có l in hình siêu nhân"
Anh gật rồi bỏ đi nhanh.