Trước đây, Lưu Đan cho dù có khó ngủ đến mấy cũng không đời nào dùng tới thuốc trợ giúp dù chỉ là một viên, nhưng kể từ khi gây ra nhiều tội lỗi nhất là sau khi vô tình ra tay sát hại bà ngoại chưa đêm nào cô được ngủ một giấc no đầy, hình ảnh bà ngoại cứ đứng bên ngoài cửa sổ, kêu gào, khóc lóc thảm thiết đòi trả mạng, làm cho cô càng lo lắng sợ hãi và cuối cùng chỉ còn cách dùng tới thuốc an thần để có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, sáng mai mở mắt ra đã là một ngày nắng ấm.
Đứng trước cổng nhà Lưu Đan, Minh Hạo đi qua đi lại bóp trán suy nghĩ vì nóng lòng muốn tìm hiểu sự thật về chiếc nhẫn, anh quyết định gọi điện cho cô nhưng khi anh gọi thì cô đã khóa máy, không còn cách nào khác anh đành trèo cổng rào vào nhà và kêu cửa nhưng vẫn không có gì tốt đẹp hơn, vẫn không có tiếng động gì ngoài tiếng gió thổi xào xạc, anh thất vọng ngồi xuống trước cửa nhà và chờ đợi, chờ đợi cho đến khi nào trời sáng.
Một đêm dài không ngủ chờ đợi trong sự nôn nóng cuối cùng thì ánh bình minh cũng đến, Minh Hạo vui mừng khôn siết liền to tiếng gọi Lưu Đan, bên trong mơ hồ nghe thấy tiếng anh, cô vội thức dậy chạy ra mở cửa và thật sự bất ngờ khi nhìn thấy anh.
_Minh Hạo?
Lưu Đan ngạc nhiên.
Nhìn thấy Lưu Đan, Minh Hạo vui mừng rồi vội lấy tấm ảnh chụp cùng Vệ Đan khi còn dưới quê đưa cho cô.
_Lưu Đan em xem cái này
Nhìn thấy tấm ảnh Lưu Đan kinh ngạc.
_Tại…tại sao anh lại đưa cho em tấm ảnh này?
_Em xem cái này, có phải em cũng có một chiếc nhẫn giống như thế này đúng không?
Vừa nói Minh Hạo vừa đưa tay chỉ vào chiếc nhẫn trong tấm ảnh.
Lưu Đan bối rối.
_Ờ…em…
_Có phải không? Em mau nói cho anh biết đi Lưu Đan
Minh Hạo ra sức hối thúc.
Lưu Đan ngập ngừng.
_Em…ờ…thật ra em cũng có một chiếc nhẫn nhưng chiếc nhẫn đó không giống với chiếc nhẫn trong tấm ảnh này
_Không sao, em cho anh xem trước đã
Minh Hạo nôn nóng.
Vì không muốn cho Minh Hạo xem chiếc nhẫn đó, Lưu Đan giả vờ dựng lên một chuyện không là sự thật nói cùng anh.
_Chiếc nhẫn đó em vô ý làm mất rồi
Nghe đến đây niềm hy vọng mong manh tìm lại Vệ Đan trong lòng Minh Hạo vỡ òa, anh ngồi gục xuống lặng đi không nói.
_Anh tìm chiếc nhẫn đó để làm gì?
Câu hỏi của Lưu Đan như thắp lên một hy vọng mới trong lòng Minh Hạo.
_Hải Đăng nói có một lần cậu ấy nhìn thấy em đeo chiếc nhẫn đó trong một sợi dây chuyền, cậu ấy khẳng định chiếc nhẫn của em và chiếc nhẫn trong tấm ảnh là một, có đúng như vậy không Lưu Đan?
Minh Hạo càng hỏi càng làm Lưu Đan bối rối, cô cứ mãi ngập ngừng không biết trả lời thế nào.
_Chiếc nhẫn đó là quà sinh nhận của mẹ tặng cho em trước khi vào Sài Gòn học, nhìn sơ qua thì có vẻ giống với chiếc nhẫn trong tấm ảnh, nhưng thật chất thì không phải đâu, em có thể khẳng định được điều đó mà
Nghe Lưu Đan nói vậy Minh Hạo không còn lời nào để nói, tâm trạng anh bỗng dưng trở nên xấu đến tồi tệ, dường như đặt hết niềm hy vọng vào một chuyện không chắc chắn, khi vỡ lẽ đã làm cho anh trở nên như thế, anh lặng im quay đầu bước đi như một người mất hồn, không nói không đáp gì trong tiếng gọi phía sau của Lưu Đan.
Lặng nhìn theo Minh Hạo đến khi anh đi xa, Lưu Đan vội lao vào nhà mở tủ lấy chiếc nhẫn ra rồi vội vàng cho vào một chiếc hộp, cất giấu đi kỷ càng như để che giấu một chuyện gì đó, mặc dù cô đã khẳng định chiếc nhẫn hoàn toàn không giống với chiếc nhẫn trong tấm ảnh mà anh đã cho cô xem.
Minh Hạo quay về nhà với những bước đi nặng nề, ngồi trong nhà vừa nhìn thấy bóng dáng anh từ ngoài sân, Hải Đăng vội vàng chạy ra hỏi chuyện.
_Minh Hạo, cả đêm qua cậu đi đâu mà không về nhà?
Minh Hạo buồn bã đáp.
_Mình tới tìm Lưu Đan để hỏi về chiếc nhẫn
Nghe đến đây Hải Đăng tò mò.
_Vậy chuyện như thế nào, hai chiếc nhẫn có phải là một không?
Minh Hạo lắc đầu thất vọng.
_Không, hai chiếc nhẫn không phải là một như cậu nói
Hải Đăng nheo mày.
_Không phải sao? Mình thấy giống lắm mà
Minh Hạo thở dài.
_Lưu Đan nói hai chiếc nhẫn không phải là một
_Cậu nói vậy nghĩa là sao? Cậu chưa nhìn thấy chiếc nhẫn đó à
_Lưu Đan nói cô ấy làm mất chiếc nhẫn đó rồi
Nghe Minh Hạo nói vậy Hải Đăng thở dài, lắc đầu mắng anh.
_Cậu đúng là một thằng ngốc, Lưu Đan nói vậy thì cậu cho là vậy sao? Sao cậu không nghĩ là cô ấy cố tình không muốn cho cậu xem chiếc nhẫn đó
Nghe đến đây Minh Hạo chợt nghĩ đến những gì mà Hải Đăng nói, nhưng rồi lại khẳng định.
_Mình tin Lưu Đan không nói dối mình
Hải Đăng cười nhếch môi.
_Bây giờ cậu đang chìm đắm trong tình yêu thì tức nhiên tin vào những gì cô ấy nói rồi
Minh Hạo giải thích.
_Nếu thật sự hai chiếc nhẫn là một thì Lưu Đan đã đưa cho mình xem rồi, cô ấy cũng biết chuyện Vệ Đan mà
Hải Đăng gật gù.
_Cậu nói cũng phải, nếu thật sự hai chiếc nhẫn là một và Lưu Đan đã biết chuyện Vệ Đan thì cô ấy sẽ giúp cậu tìm lại người bạn đó chứ giấu giếm để làm gì, có lẽ mình đã nhìn nhầm chiếc nhẫn đó rồi
Hải Đăng thở dài rồi tiếp tục.
_Thôi, cậu đừng suy nghĩ đến chuyện đó nữa, cậu và nhà tắm rữa cho sạch sẽ và tỉnh táo lại đi trông cậu bơ phờ quá
Minh Hạo gật đầu rồi bước ngay vào nhà.
Một lần hy vọng là một lần thất vọng, Minh Hạo cảm thấy thật sự hụt hẫng đến chán nản, không hiểu tại sao đã nhiều lần anh quyết định thôi không tìm Vệ Đan nữa, nhưng hễ nghe được một thông tin nào có liên quan đến cái tên Vệ Đan là anh lại đi tìm dù rằng kết quả không lần nào như lòng anh mong muốn.
Lần này cũng vậy, kết quả vẫn như những lần trước, giờ thì Minh Hạo đã thật sự chùn bước với quyết tâm tìm gặp lại Vệ Đan dù chỉ là một lần duy nhất, anh xối nước ào ạt như để dòng nước che giấu đi những giọt nước mắt thất vọng, cũng như để dòng nước mãi mãi cuốn đi tất cả ký ức thuộc về Vệ Đan, chưa lúc nào anh lại quyết tâm như lúc này.
Đã bao nhiêu năm trôi qua là bấy nhiêu năm Minh Hạo cố gắng đi tìm Vệ Đan nhưng không bao giờ gặp và cho đến bây giờ anh mới nhận thấy một điều, Vệ Đan đã bỏ đi mà không muốn gặp lại anh, thì lãng quên chính là món quà vô giá mà anh có thể dành tặng cho Vệ Đan cũng như chính bản thân mình.
Bước ra từ toilets Minh Hạo như một con người mới, anh nhanh chống hòa nhập lại với cuộc tươi đẹp và những dự định của tương lai, gương mặt thất vọng chán chường não nề của anh đã được thay thế bằng nét tươi tắn rạng rỡ, anh bỗng nói cười vui như ngày tết làm Hải Đăng lấy làm lạ trước sự thay đổi quá đột ngột, còn nhanh hơn cả thời tiết của anh.
Nhưng rồi Hải Đăng cũng thấy không quá ngạc nhiên, vì những chuyện như thế này trước đây anh đã từng chứng kiến rất nhiều, lần này cũng không ngoại lệ nhưng nó có phần quyết tâm hơn.
Hải Đăng nghĩ, có lẽ suốt hơn một tiếng đồng hồ giam mình trong toilets suy nghĩ và tắm rữa quá nhiều, dòng nước mát lạnh trong lành đã làm cho đầu óc của Minh Hạo trở nên sáng suốt hơn, hiểu ra mọi chuyện để không phải mãi mê chạy theo tìm kiếm một người của quá khứ mà bao nhiêu năm đã bỏ đi không một lần liên lạc.
_Minh Hạo, cậu bị nước vô não rồi sao?
Hải Đăng hỏi với giọng điệu trêu ghẹo.
Minh Hạo nheo mày.
_Cậu nói vậy là ý gì?
_Mình thấy sau khi tắm rữa xong hình như cậu không còn là cậu nữa thì phải
Hải Đăng nhanh miệng.
Minh Hạo bật cười.
_Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó Hải Đăng
_Phải, đúng là mình đã suy nghĩ rất nhiều cho nên mình mới phát hiện ra một điều
_Một điều gì?
Minh Hạo tò mò.
_Cậu bị khùng mất rồi
Hải Đăng đáp rồi nhe răng cười khì khì.
_Có khùng hay không là chuyện của cậu, mình đi đây
_Cậu mới về nhà còn đi đâu nữa?
Minh Hạo vừa đi vừa ngoáy đầu lại trả lời.
_Mình đến nhà Lưu Đan
Nói rồi Minh Hạo bước đi nhanh hơn làm cho Hải Đăng không còn cơ hội để hỏi thêm bất cứ điều gì, Hải Đăng thở dài lắc đầu, rồi anh cũng ra khỏi nhà miệng lẫm bẫm, đúng là sức mạnh của tình yêu.