• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời còn chưa dứt, toàn thân hắn đã bị đá văng ra xa, sau đó nặng nề ngã xuống đất một tiếng bang.

Mộ Dung Vũ buông Thẩm Nhược Kiều ra, từng bước một đi về phía hắn, sắc mặt âm trầm, nặng nề dẫm lên ngực Bách Lý Văn Dương, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ngươi là thứ gì, sao dám đến gần với người của bản vương?"

Hành động này diễn ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng. Lúc này Mộ Dung Vũ giống như là Diêm Vương, trong mắt tràn ngập hắc quang, chân giẫm lên ngực Bách Lý Văn Dương không hề có chút thương xót.

"Đại ca!" Bách Lý Tử Loan phản ứng đầu tiên, chạy tới với vẻ mặt khẩn trương và lo lắng, buồn bã cầu xin Thẩm Nhược Kiều: "Nhược Kiều biểu tỷ, xin hãy cầu xin Vương gia bỏ chân ra đi. Nếu còn tiếp tục, đại ca sẽ chết mất. Biểu tỷ, tỷ nhẫn tâm nhìn đại ca như vậy sao?"

"Biểu tỷ, Tử Loan cầu xin tỷ, tỷ cầu xin giúp đại ca đi, đại ca chỉ là quan tâm lo lắng cho tỷ thôi. Huynh ấy thật sự không có ý gì khác."

Cô đưa tay nắm lấy tay Thẩm Nhược Kiều, làm ra dáng vẻ tỷ muội tình thâm.

Có điều, Thẩm Nhược Kiều né tránh không để lại dấu vết, thậm chí một ngón tay cũng không để cô ta chạm tới.

Thấy vậy, Bách Lý Tử Loan cứng đơ người, không thể tin được nhìn Thẩm Nhược Kiều, đôi mắt đẫm lệ đó tràn đầy đáng thương và ủy khuất, "Biểu tỷ.."

Phải nói, khi nhìn thấy Bách Lý Văn Dương bị đá đi, Thẩm Nhược Kiều cảm thấy rất vui mừng. Nhưng nàng lo lắng cho Mộ Dung Vũ hơn.

Ngài ấy bị điên rồi à? Không biết mình đang thế nào sao? Sao dám hành động đột ngột mạnh mẽ quyết liệt như thế? Cho dù có tức giận thế nào, hắn cũng không nên đùa giỡn với thân thể của mình.

Nàng đi về phía Mộ Dung Vũ, đang định mở miệng thì thấy Mộ Dung Vũ đưa mắt nhìn mình, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Muốn cầu xin hắn sao?"

Ánh mắt nhìn nàng lạnh lùng cô độc, ngữ điệu đầy cảnh báo và thù địch.

Giống như nàng dám một lời nói giúp cho Bách Lý Văn Dương, hắn sẽ bóp chết nàng.

Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào với hắn, "Vương gia, Bách Lý đại thiếu gia là hôn phu của muội muội Ngữ Yên của ta. Sáng nay, thánh chỉ của Hoàng thượng đã được gửi đến Thẩm phủ. Nếu Bách Lý thiếu gia xảy ra chuyện gì bất ngờ, muội muội của ta sẽ rất đau lòng. Chúng ta tỷ muội tình thâm, coi như ta thay cho Ngữ Yên cầu xin ngài, chúng ta đi thôi."

Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa khẩn trương vừa lo lắng.

Mộ Dung Vũ, xin ngài đấy, đừng dây dưa nữa. Cơ thể ngài không thể chịu đựng được! Nếu ngài cứ như thế này, sẽ ngã ra đây mất.

Vẻ mặt này trong mắt Bách Lý Văn Dương và Bách Lý Tử Loan, đương nhiên nghĩ Thẩm Nhược Kiều vẫn coi trọng Bách Lý Văn Dương, không thể buông tay hắn.

Bằng không làm sao nàng có thể thay hắn cầu xin Mộ Dung Vũ?

Nghĩ tới đây, Bách Lý Văn Dương cùng Bách Lý Tử Loan nhìn nhau. Sau đó liền nghe thấy Bách Lý Tử Loan vẻ mặt buồn bã nói: "Vương gia, đại ca ta.."

"Bệnh của Tử Loan biểu muội đã khá hơn chưa?" Thẩm Nhược Kiều ngắt lời nàng, bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Bách Lý Tử Loan sửng sốt một chút, sau đó lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, "Vẫn như cũ, cảm ơn biểu tỷ quan tâm."

"Sức khỏe của muội không tốt, tốt nhất nên hạn chế ra ngoài. Nếu không, một số người sẽ cảm thấy đau lòng." Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Bách Lý Văn Dương, "Bạch Lý biểu ca, huynh thấy có đúng không?"

Bách Lý Văn Dương cảm giác nội tạng của mình như bị một cú đá của Mộ Dung Ngọc làm tan nát. Lúc này, chân Mộ Dung Vũ vẫn giẫm mạnh lên ngực hắn, khiến hắn không thở được.

Nghe được lời nói của Thẩm Nhược Kiều, ánh mắt hắn tràn đầy lo lắng nhìn về phía Bách Lý Tử Loan, quan tâ, "Sao thế? Muội cảm thấy khó chịu sao?"

Nói xong, hắn lại cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, chính là Mộ Dung Vũ lại tăng lực lên chân hắn, khiến Bách Lý Văn Dương nhăn mặt đau đớn, "Tần vương gia, ngươi ức hiếp người quá đáng! Dù sao ta cũng là trưởng tử của Bách Lý phủ, huống hồ đây còn là Nhất Khôn cung của Thái hậu, ngươi.. hự.."

Hắn còn chưa kịp nói xong, Mộ Dung Vũ lại đá mạnh một cước vào hắn, chỉ thấy hắn phun ra một ngụm máu, sau khi phun ra, cực kỳ thảm hại.

Còn Mộ Dung Vũ khinh thường nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến: "Trưởng tử Bách Lý phủ? Bản vương còn phải sợ con nuôi như ngươi sao? Ngay cả Bách Lý Thanh Phong, bản vương còn không để vào mắt, ngươi là cái thứ gì! Còn dám thèm muốn người của bản vương, bản vương giết chết ngươi! Đến lúc đó xem xem Bách Lý Thanh Phong có vì trưởng tử như ngươi mà trách tội ta không!"

"Vương gia, đại ca ta.."

"Đi thôi!" Bách Lý Tử Loan muốn giải thích, nhưng Mộ Dung Vũ hoàn toàn không cho cô cơ hội. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Nhược Kiều, xoay người rời đi.

Thẩm Nhược Kiều tự nhiên cũng nhanh chóng đi theo.

Lúc này, không có ai hay bất cứ thứ gì quan trọng bằng Mộ Dung Vũ..

Nhất Khôn Cung

Thái hậu ngồi trên ghế, trong tay cầm một chén trà hảo hạng, nhàn nhã uống một ngụm, Giang Khương Vũ Uyển đứng ở phía sau bà, tựa hồ đang cẩn thận chờ lệnh.

"Ngươi có nhận thấy điều gì lạ không?" Thái hậu nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi Giang Như Uyển.

"Hồi bẩm Thái hậu, Tần vương không có gì kỳ lạ." Giang Như Uyển cung kính trả lời: "Dáng vẻ của ngài ấy không thể nào là bị thương được."

"Ồ?" Thái hậu nhếch môi cười, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô: "Ngươi chắc chắn là như vậy? Hay ngươi nghĩ rằng nếu có thể giấu được ai gia, hắn sẽ ghi nhớ lònh tốt của ngươi, ngươi có thể bước qua cửa Tần vương phủ?"

Nghe vậy, Giang Như Uyển ngồi phịch xuống, quỳ xuống trước mặt Thái hậu, "Thái hậu biết rõ Như Uyển không có ý định như vậy. Như Uyển ẽ không bao giờ dám lừa dối Thái hậu, Như Uyển nói đều là sự thật. Nếu như Tần vương gia bị thương, hắn sẽ không thể ra tay quyết liệt như vậy."

"Nói cũng phải." Thái hậu không nhanh không chậm nói: "Hắn bị thương sao có thể như vậy? Thật là mệnh lớn, hắn làm nhiều người bị thương như vậy, mà ngay cả bộ lông của hắn cũng không sao."

Vừa nói, bà đặt tách trà lên bàn, lạnh lùng nhìn Giang Như Uyển đang quỳ trên mặt đất, "Như Uyển, ai gia đặt rất nhiều hy vọng vào ngươi. Đừng làm ai gia thất vọng."

"Như Uyển biết, ta nhất định sẽ không phụ sự yêu thương của Thái hậu." Giang Như Uyển nghiêm túc nói, sau đó thấy Khang Bảo vội vàng đi về phía bên này, kể lại mọi chuyện ngoài cửa cung cho Thái hậu.

"Xem ra thật sự là không bị thương!" Thái hậu có vẻ thất vọng nói: "Quả thực là khó khăn! Hết lần này đến lần khác đều thất bại. Lần sau an bài cho tốt."

"Vâng, nô tài nhất định sẽ an bài thật tốt!" Khang Bảo nặng nề gật đầu đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK