"Mày che cái gì đấy? Đưa đây!"
Tôi không chịu, liền bị ăn thêm hai bạt tai nữa, cuối cùng chiếc dây chuyền cũng bị giật đi.
Trần Vũ giơ dây chuyền lên dưới ánh đèn, nhìn thấy ánh sáng trên sợi dây chuyền vàng, mắt cô ta sáng rực, tay tham lam vuốt ve mặt ngọc Phật của chiếc dây chuyền.
Không thèm để ý đến tiếng thút thít của tôi, Trần Vũ đeo sợi dây chuyền lên cổ trước gương.
Cô ta đứng trước gương ngắm nghía mình, nhưng bỗng nhiên như lật mặt, sự vui mừng của cô ta biến thành cơn giận dữ.
Cô ta quay đầu túm lấy tóc tôi lần nữa.
"Con đĩ! Nó còn cho mày bao nhiêu tiền nữa? Khai ra hết! Tất cả đều là tài sản chung của vợ chồng tao!"
Tôi nghiến răng, làm ra vẻ dù c.h.ế.t cũng không nói.
Điều này càng làm Trần Vũ thêm tức giận.
Với tư cách là một người vợ, chồng mình lại có bồ nhí, còn tiêu cả đống tiền cho bồ nhí mà cô ta không hề hay biết số tiền đó từ đâu mà ra.
Nếu không phải gần đây có người nhắc nhở, cô ta đã không nhận ra có nhiều điều bất thường như vậy.
Cô gái trước mắt này trẻ đẹp, tiêu tiền rất phóng khoáng, lại không có công việc.
Trong mắt Trần Vũ, người phụ nữ như thế này chắc chắn là được đàn ông bao nuôi.
Nhưng vấn đề là, người đàn ông của người phụ nữ này chính là chồng cô ta.
Điều đó có nghĩa là Lương Bân có tài sản mà Trần Vũ không biết.
Điều này không thể không khiến cô ta oán hận.
Trần Vũ đã theo dõi tôi nhiều ngày rồi, tôi biết hôm nay sau khi thấy tôi mua sắm thỏa thích cô ta chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Bởi trong mắt cô ta, mỗi đồng tiền tôi tiêu đều có một nửa là của cô ta.
Hôm nay, mục đích của cô ta là ép tôi khai ra, moi được từ tôi thông tin thật về Lương Bân.
Và tôi, một con bồ nhí hèn nhát, sau khi bị đánh vài cái, đã kể hết mọi chuyện.
Trần Vũ tức đến run rẩy toàn thân.
"Mày nói là tất cả những chuyện trên mạng đều là do Lương Bân cố tình sắp đặt để tao ly hôn với hắn à?"
Tôi gật đầu, tóc tai rối bời, run rẩy.
"Lương Bân nói chỉ có như vậy thì cô mới ly hôn với anh ấy, sau khi hai người ly hôn, anh ấy sẽ dùng hơn mười triệu trúng xổ số để đưa em ra nước ngoài định cư."
Trần Vũ đập bàn tức giận.
"Tốt lắm! Tốt lắm! Lương Bân! Tao theo mày bao năm nay, chưa được hưởng ngày nào sung sướng, mày vừa trúng số cái là muốn đưa con tiện nhân này cùng nhau bay đi! Thậm chí không tiếc hủy hoại danh tiếng của mình!"
Tôi nhỏ giọng nói:
"Cũng không phải chỉ vì cô đâu, anh ấy nói như thế này là một mũi tên trúng hai đích, không chỉ cô sẽ ly hôn, mà họ hàng cũng không tìm đến anh ấy nữa."
Cô ta tiếp tục đập bàn.
"Tao không tin! Tao không tin!"