Sở Tích Vũ cảm giác bản thân bị ôm lấy đặt lên trên mặt bàn, bị đè lên hôn môi, bị cướp mất hô hấp, hết thảy đều bị lệ quỷ khống chế.
Tần Kế một tay nâng phía sau lưng Sở Tích Vũ, hôn đến mức Sở Tích Vũ thần trí mê mang, Sở Tích Vũ ở trong căn phòng không một tia sáng, sợ hãi bị ngã xuống.
Sở Tích Vũ sợ hãi cảm giác bị bóng tối bao trùm, đành phải nắm chặt quần áo Tần Kế, yếu ớt nói, "Ưm ưm đừng hôn, Tần Bách Chu, chỗ này tối, huhu tối lắm."
"Không sợ." Tần Kế ôm cả người cậu vào trong ngực, để cằm cậu dựa vào trên vai, ôn nhu nói, "Vậy em phải đáp ứng ta, không được phép tiếp tục trốn tránh ta, nghe thấy không?"
"Ưm." Sở Tích Vũ vất vả nghẹn ra một giọt nước mắt, đôi mắt chan chứa nước mắt do dự không lên tiếng.
Tần Kế vuốt ve khuôn mặt cậu, ngữ khí mang theo uy hiếp, gọi cậu: "Tiểu Vũ Mao."
"Được, được rồi mà." Sở Tích Vũ vội gật đầu không ngừng, trong mắt toàn là sự đáng thương, nhìn xung quanh tối đen một vòng, ngoan ngoãn nói: "...... Tôi không trốn."
Mới là lạ đấy.
"Thế mới đúng."
Tần Kế hôn lên cánh môi ướt át, lưu luyến không rời nói tạm biệt: "Bảo bối, buổi tối lại gặp."
Sở Tích Vũ bị hôn đến không biết giận, cậu rũ đầu, trong lòng ngóng trông gia hỏa này nhanh đi.
Rất nhanh, đại não dần dần mê mang, phảng phất khoảnh khắc này chỉ là một giấc mơ dài, chờ đến khi cậu mở mắt, đèn trong phòng nháy mắt sáng trưng, ánh sáng từ bóng đèn dây tóc sáng ngời đến chói mắt.
Sở Tích Vũ vốn còn nhớ rõ từng lời lệ quỷ vừa nói với cậu, nhưng giây tiếp theo, ký ức nháy mắt trở nên mơ hồ, hoàn toàn quên mất thanh âm cùng mùi hương trên người lệ quỷ.
Quá là tà môn.
Sở Tích Vũ theo bản năng mà híp mắt lại, cậu cẩn thận nhìn quanh bốn phía một vòng, xác nhận hắn đã rời đi, mới thả lỏng cảnh giác.
Cậu tự cổ vũ bản thân, đến gần nơi đặt bình thủy tinh chứa con mắt, các đôi mắt bị sắp xếp thành một hàng, có tầm mười mấy đôi. Dưới mỗi bình chứa đôi mắt đều có một chuỗi dãy số không có quy luật, cũng không có đánh dấu thời gian, rất khó để xác định đôi mắt nữ quỷ có ở đây không.
Sở Tích Vũ nhìn những tròng mắt còn phiếm tơ máu, không khỏi có chút ghê tởm, cậu chịu đựng cảm giác khó chịu, xem kỹ từng dãy số, thử cố gắng tìm ra quy luật.
Bình thủy tinh thứ nhất bên trái có dãy số là 230923, cái thứ hai là 111908, cái thứ ba là 150653, cái thứ tư là 292021...... dãy số cuối cùng là 301446.
Dãy số nhìn qua không hề có tính quy luật, Sở Tích Vũ nhìn mấy lần cũng chưa phát hiện giữa các dãy số có sự liên quan nào, cậu không khỏi nhíu mày.
Cậu lấy quyển sổ luôn mang theo bên người ra, ghi lại từng dãy số, tiếp tục suy nghĩ.
Sở Tích Vũ thử vài cách giải, vẫn không phát hiện quy luật, đột nhiên có suy nghĩ lóe qua.
Có lẽ, giữa các dãy số vốn không có sự liên quan?
Nếu đã là con số, vậy có thể là ghi chú người sắp xếp ghi để phân biệt riêng từng cái.
Sở Tích Vũ giống như đã tìm được điểm đột phá, lúc trước cậu tách riêng từng con số, không tìm được bất cứ quy luật nào.
Nhưng bây giờ, cậu phân sáu số ra thành ba bộ phận, hai số là một tổ hợp, lấy dãy số của bình chưa thứ nhất làm ví dụ: 23, 09, 23.
Cậu đã tìm ra quy luật rồi!
Hai số đầu tiên luôn không quá 30.
Sở Tích Vũ đang muốn miệt mài suy nghĩ tiếp, cửa sắt đóng chặt bỗng đột nhiên bị mở ra, Thẩm Từ Châu đứng ở ngoài cửa, nhắc nhở cậu: "Tích Vũ, hiệu trưởng đang đến phòng thí nghiệm, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
"Ừm, được." Sở Tích Vũ vội cất sổ nhỏ, nhìn thoáng qua những tròng mắt dữ tợn, sau đó vội vàng đi theo Thẩm Từ Châu rời khỏi phòng thí nghiệm.
Bọn họ mới đi đến cửa phòng thí nghiệm, hiệu trưởng đã đang đen mặt đứng ở ngoài cửa, "Bạn học Thẩm, giáo viên đã đưa cho em chìa khóa phòng thí nghiệm, thì em nên tuân thủ nội quy, không được mang người không liên quan vào."
"Nể mặt Tần tiên sinh, lần này không tính toán với em." Hiệu trưởng tóc thưa thớt, nhìn dáng vẻ đã bốn năm mươi tuổi, bụng phệ, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn, nghiêm túc nói: "Cả hai đi về đi học đi."
Sở Tích Vũ đứng phía sau Thẩm Từ Châu, cúi đầu không dám lên tiếng.
Tần tiên sinh trong lời Hiệu trưởng hẳn là Tần Thân Tụng, Tần Thân Tụng là ông chủ của chuỗi cao ốc nổi tiếng, Thẩm Từ Châu là thân thích của Tần Thân Tụng, có tầng quan hệ này, khó trách Thẩm Từ Châu sẽ có chìa khóa của phòng thí nghiệm bí mật.
Sắc mặt Hiệu trưởng đầy vẻ tức giận, dáng vẻ nhíu mày nghiêm túc khiến người sợ hãi.
Đối lập với Sở Tích Vũ, Thẩm Từ Châu không nói lời nào, thậm chí một ánh mắt cũng không thèm nhìn Hiệu trưởng, kéo cánh tay Sở Tích Vũ, dẫn cậu đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Sở Tích Vũ nhìn ánh mắt thản nhiên của Thẩm Từ Châu, có lẽ do là phú nhị đại, Sở Tích Vũ cảm giác hắn cùng học sinh cấp 3 bình thường có sự khác biệt rất lớn.
......
Trên đường về phòng ngủ, Sở Tích Vũ trộm rút tay về, cậu đi bên cạnh Thẩm Từ Châu, trên đường thỉnh thoảng lén liếc nhìn cậu ta vài lần.
Thẩm Từ Châu mở đầu đánh vỡ không khí yên tĩnh, cười hỏi: "Vừa rồi tham quan có cảm nhận gì?"
"Cũng tạm." Sở Tích Vũ trả lời, trong lòng còn đang nghĩ về dãy chữ số vừa nãy.
"Sao cậu lại cảm thấy hứng thú với những khí quan đó vậy?" Thẩm Từ Châu nhìn về phía sườn mặt cậu, nói, "Tôi cho rằng cậu sẽ sợ hãi ngay khi vừa nhìn thấy."
Sở Tích Vũ chột dạ cười gượng một tiếng, "Ngay từ đầu tôi rất sợ hãi, lúc sau......từ từ bình tĩnh lại thì không sợ lắm, cảm thấy xem những cái đó cũng rất thú vị."
Sợ.
Sợ muốn chết.
Cậu tựa hồ do dự thật lâu, ở trong lòng nghĩ kỹ lời muốn nói, sau đó mới nói với Thẩm Từ Châu: "Bạn học Thẩm, cậu có thể cho tôi mượn chìa khóa không?"
"Ừ?" Thẩm Từ Châu sắc mặt như thường, cười hỏi: "Cậu cần chìa khóa làm cái gì?"
Sở Tích Vũ cho rằng người nhiệt tình hào phóng như Thẩm Từ Châu khẳng định sẽ cho cậu mượn, cậu vội nói: "Tôi muốn đi tham quan lại lần nữa."
"Vậy lần sau tôi đưa cậu đi." Thẩm Từ Châu cười đến phúc hậu vô hại, "Cậu muốn tham quan lúc nào thì chỉ cần nói với tôi."
Sở Tích Vũ cuống quít nói: "Không cần phiền toái, tôi...... Tôi tự đi được mà."
"Không phiền toái." Thẩm Từ Châu nhiệt tình nói.
"Tôi đi một mình cũng được, thành tích của cậu tốt như vậy, hẳn là còn phải ôn bài đúng không?"
"Không cần."
"Thật sự không cần làm phiền đến cậu."
"Tích Vũ, cậu không cần khách khí với tôi."
Cậu một đường đi theo Thẩm Từ Châu trở về ký túc xá, mặc kệ lý do là gì, Thẩm Từ Châu cũng không đưa chìa khóa mượn cho cậu mượn.
Hình ảnh nhiệt tình hào phóng đâu rồi!
......
Buổi tối.
Sở Tích Vũ ôm sữa tắm cùng áo ngủ vào phòng tắm, khi đi qua giường Thẩm Từ Châu, còn lén trộm nhìn mặt bàn học của cậu ta. Bước chân bỗng dừng lại, trong lòng sinh ra một ý niệm tà ác.
Nếu không thì chờ Thẩm Từ Châu đi ngủ, rồi mình cầm nhầm chìa khóa của cậu ta?
Sở Tích Vũ chỉ ngẫm nghĩ đã cảm thấy không ổn, rất nhanh cậu đã loại bỏ cái suy nghĩ này, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Cậu hát hò trong phòng tắm một lát, tắm rửa gần xong thì đã qua được mười phút, chung quanh phòng tắm tràn đầy sương trắng.
Cậu nhìn sương trắng vờn quanh phòng tắm, cảm giác càng tắm càng thích thú, lập tức đem phiền não vứt ra sau đầu.
Tắm xong, cậu dùng khăn tắm lau khô vệt nước trên người, lúc đang quấn khăn tắm tiến lên vài bước lấy quần áo, không cẩn thận dẫm vào vũng nước, lòng bàn chân trượt một cái, cả người nghiêng lệch, ngã xuống nền đất lát đá trong phòng tắm.
"Hítttttt."
Sở Tích Vũ cảm giác dưới đầu gối truyền đến đau nhức, cậu che đầu gối, chậm rãi lấy khăn tắm che chỗ đầu gối nhấc lên một chút.
Cũng may, ký túc xá trường học lúc xây dựng đã suy xét đến sự an toàn của học sinh, trên sàn nhà không quá gồ ghề, đầu gối chỉ bị rách da một chút.
Nhưng đau đớn ngắn ngủi vẫn làm Sở Tích Vũ ngồi sửng sốt vài giây, cậu đang muốn bò dậy, cửa phòng tắm khóa chặt bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.
"Tích Vũ, cậu làm sao vậy?" Thẩm Từ Châu cẩn thận mở cửa ra, đi vào thì nhìn thấy Sở Tích Vũ đang ngồi trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo nôn nóng cùng lo lắng, "Bị ngã sao? Có chỗ nào đau không?"
Sở Tích Vũ trên người chỉ quấn khăn tắm dài đến đầu gối, khăn tắm khó khăn bao trùm người cậu, lộ ra cẳng chân trắng như tuyết.
Chỗ bị ngã ở đầu gối phiếm tơ máu, hai chân dẫm lên bọt biển màu trắng, ngón chân tròn vo, còn dính một chút sữa tắm, xuân sắc liêu nhân, khiến người suy nghĩ bậy bạ.
"Không có, chỉ là hơi rách da chỗ đầu gối......"
Sở Tích Vũ còn chưa nói xong, Thẩm Từ Châu cách một lớp khăn tắm bế cậu chạy ra khỏi phòng tắm.
"Tôi không có việc gì." Sở Tích Vũ bị hành động ôm eo bế lên thình lình làm cho hoảng sợ, đưa tay nắm chặt quần áo hắn.
Sở Tích Vũ bị đặt lên trên mặt bàn của cậu ta, Thẩm Từ Châu lấy quần áo của mình lót lên ghế, đặt chân Sở Tích Vũ lên trên quần áo màu đen của hắn.
Hai chân Sở Tích Vũ rất đẹp, đến ngón chân cũng tinh xảo đáng yêu, dẫm lên quần áo màu đen, khiến hai chân càng thêm trắng nõn, nước dính trên chân làm ướt quần áo, hóa thành hình dạng vệt nước.
Cậu bọc khăn tắm quanh người, khăn tắm rất to, dài đến đầu gối cậu, điều này khiến Sở Tích Vũ không còn quá xấu hổ.
Thẩm Từ Châu đáy mắt u ám, hắn rũ mắt, ánh mắt đặt trên cẳng chân của Sở Tích Vũ, thấp giọng hỏi: "Cảm thấy đau ở đâu?
"Đầu gối," Sở Tích Vũ đúng sự thật trả lời, dưới ánh mắt của Thẩm Từ Châu bỗng co rúm cẳng chân lại, "Mới vừa ngã thì rất đau, hiện tại chỉ cảm thấy đau một chút thôi...... Không có việc gì."
Sở Tích Vũ nói, muốn thu hồi hai chân, đột nhiên bị Thẩm Từ Châu cầm một bên mắt cá chân.
Cả người cậu bỗng cứng lại, bên tai đỏ hồng, không được tự nhiên nhìn về phía hắn, "Làm sao vậy?"
"Tôi nhìn xem đầu gối thế nào rồi."
Nói xong, Thẩm Từ Châu cầm khăn tắm của cậu, nhấc lên trên một chút, đầu gối bị thương rất nhanh đã lộ ra trước mắt. Vết thương không nặng, nhưng có máu đang chảy không ngừng, da Sở Tích Vũ lại trắng, khiến miệng vết thương càng thêm rõ ràng.
Thẩm Từ Châu cầm một cái khăn lông mới, cẩn thận lau khô nước cùng sữa tắm còn dính trên chân, động tác chậm rãi nhẹ nhàng.
Khăn tắm quấn quanh bên eo cậu, chỗ cuốn vào vừa lúc ở giữa hai chân.
Khăn tắm bị đẩy lên trên một chút, ẩn ẩn có thể thấy một chút phong cảnh mê người bị che đậy.
Cái này khiến Sở Tích Vũ càng thêm ngượng ngùng.
Nhưng Thẩm Từ Châu lại giống chính nhân quân tử, thần sắc như thường, hắn tìm hòm thuốc, nhúng tăm bông vào povidone, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương Sở Tích Vũ, động tác rõ ràng ngày càng chậm.
Giống như là đang xem xét vết thương, cầm tăm bông, từng chút từng chút bôi thuốc.
"Có chút ngứa." Sở Tích Vũ rũ mắt, nắm khăn tắm, ngượng ngùng nói: "Có thể nhanh hơn một chút không?"