Tôi muốn được chạm vào Jane, từng phút từng giây, như một kẻ mắc chứng khát khao da thịt. Tôi thậm chí còn hình thành thói quen ngủ khỏa thân, chỉ để được kề sát từng tấc da của nàng. Mỗi lần nàng thiếp đi vì mệt nhọc, tấm vải được may thành váy mang tính tượng trưng kia đương nhiên cũng không cần tiếp tục vắt trên người nàng như nàng mong nữa.
Cuộc sống thì vẫn cứ phải tiếp diễn, nhưng miễn sao da tôi có thể tiếp xúc với da nàng là được.
Khi gặp được cái người tên India mà Jane hay hỏi dò, tôi chợt cảm thấy cô ta quen thuộc lạ lùng, dường như chúng tôi là đồng loại thì phải. Điều này khiến tôi lấy làm thắc mắc: Vì sao Jane lại biết tôi sẽ có cảm giác kỳ lạ với India nhỉ?
Cô bé của anh này, anh thấy tò mò hơn về bí mật động trời của em rồi đấy. Kể từ khi India chào đời, em đã bóng gió không ngừng rồi, bé cưng à, em trở thành nhà tiên tri từ bao giờ thế?
Phải chăng nàng gặng hỏi vì muốn biết tôi có cảm giác gì với cô ả kia hay không? Nàng đang lo sợ đấy ư? Mà còn lo sợ từ biết bao năm về trước nữa chứ? Phải chăng nàng sợ tôi cao chạy xa bay cùng India?
Tôi mỉm cười khi nhớ đến ham muốn chiếm hữu mãnh liệt thuở thiếu thời của mình dành cho Richard.
Richard à, em đành bớt yêu anh một chút vậy.
#
Tôi rất vui khi thấy Richard hài lòng với cuộc sống của mình, tuy nhiên trong lúc dùng bữa, India đã tặng cho Jane ánh nhìn ẩn chứa vẻ thù địch quá nhiều lần. Tôi chẳng bận tâm đến chuyện cô ả nhìn ngang liếc dọc thế nào, ngặt nỗi cô ả lại đang toan tính điều gì đó với Jane của tôi.
Chà… Hóa ra chúng tôi là đồng loại thật.
Tôi có thể cảm nhận được ham muốn chiếm hữu trong ánh mắt của cô ta, nhưng việc này chẳng can hệ gì tới tôi cả. Cô ta có thể tỏ thái độ thù địch tùy thích, Jane không phải người nhạy cảm, nàng sẽ không nhận thấy những điều có khả năng làm nàng bất an. Nhưng India à, nếu cô dám động đến một đầu ngón tay của Jane, tôi sẽ chặt cô thành từng khúc cho chó gặm.
Tôi chưa bao giờ biết đùa. Dành hết tất cả tinh lực để nuông chiều người phụ nữ tôi yêu không có nghĩa là tôi sẽ bỏ nghề cũ.
Học viện đang chuẩn bị thi thể để phục vụ bộ môn giải phẫu dành cho các học sinh hoàn thành chương trình Dự bị Y khoa tương lai, xác suất hiến tặng thi thể có tên cực kỳ thấp, chi phí vận chuyển thi thể không tên thì đắt đỏ. Để bảo tồn những vật thực nghiệm này, hồ formalin còn phải để trống đấy. Trong việc thu dọn tàn cục, thùng đựng vật thực nghiệm trong phòng giải phẫu của Học viện Y khoa bảo đảm hơn việc thiêu hủy hay chôn lấp thi thể nhiều.
#
Tôi vẫn luôn coi Richard như thân nhân gần gũi nhất của mình, thế nên tôi định sẽ dành cả kỳ nghỉ ở đây, bởi tôi có một chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy.
Sau khi dùng bữa tối và món tráng miệng, tôi và Richard ngồi uống bia trên ghế nằm trước hiên nhà. Bánh anh đào nướng của bà McGarrick tuy ngon tuyệt, nhưng tôi không thích để lộ sở thích của bản thân trước mặt bất cứ ai ngoài Jane, ngoài những phút giây chúng tôi thân mật.
Mọi điều nàng biết đều là do chính nàng tự tổng kết được từ những đầu mối mà tôi thường để lại.
Đuôi mắt tôi thoáng thấy Jane bước ra khu rừng ở phía sau nhà, và cái đuôi thoắt ẩn thoắt hiện India.
Tôi bắt đầu thấy khó chịu. Cô ả không thể thực thi cái đam mê rình rập tồi tệ của mình với người khác được à?
Có điều Richard đã tạm ngăn bước chân tôi.
Trên thực tế, mục đích tôi đến đây lần này là để nắm rõ ý kiến của anh ấy, hoặc nhiều hơn nữa, để nhận được sự ủng hộ từ anh ấy. Khi anh ấy biết tôi định cầu hôn Jane, anh ấy như muốn nhảy cẫng lên và ôm ghì lấy tôi, nhưng rồi ảnh chợt nhớ ra rằng tôi ghét tiếp xúc thân mật với người khác nên chỉ hồ hởi vỗ vai tôi, lặp đi lặp lại câu “Em trai anh đã trưởng thành rồi”.
Tôi yêu Richard, hơn cả cha và mẹ. Tôi muốn anh ấy là người được biết tin đầu tiên.
Đương nhiên, người quan trọng nhất vẫn còn chưa hay biết gì đâu.
Lo lắng cho Jane đang bị India theo dõi, tôi đưa chân xuôi theo con đường mòn.
Lúc này nàng đang đứng dưới một gốc đại thụ, ngẩng đầu nhìn lên cao. Tôi cá là nét mặt hiện giờ của nàng giống hệt một bé mèo đang nhìn chằm chằm vào đám côn trùng trên không trung vậy.
Những tia sáng mỏng manh xuyên qua ô cửa phủ kín rèm từ phòng bà McGarrick, tuy tôi rất muốn thử trong hoàn cảnh này, song đây dường như không phải một địa điểm tốt, chưa kể ngay gần đó còn có một đôi mắt đáng ghét đang thầm rình rập trong bóng đêm.
Nhưng chỉ cần nàng kìm giọng thì không thành vấn đề.
Jane luôn mang trên mình hơi thở như sắp sửa hòa vào thiên nhiên bất cứ lúc nào. Tôi chưa bao giờ gặp người nào đơn thuần đến vậy. Nàng tựa như một đứa trẻ, tin rằng vạn vật đều có linh hồn. Mỗi một món đồ thuộc về nàng đều được nàng chăm sóc tử tế, như thể chúng nó có sự sống thực thụ. Tôi thậm chí còn từng bắt gặp nàng nói chuyện với cây violin của mình, vẻ yêu thích toát ra trên gương mặt nàng dành cho nó chỉ kém hơn tình cảm nàng dành tôi chút đỉnh.
Thật hối hận vì đã tặng cho nàng cây violin đó.
#
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ham muốn tình dục mãnh liệt đến vậy đối với một người phụ nữ. Trên thực tế, chính Jane là người đã dạy cho tôi hay điều này. Tôi chỉ cần có một đồng bọn thân mật là Richard, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc phân rõ nam và nữ, khi ấy tôi chỉ hy vọng Richard vĩnh viễn ở bên tôi. Nhưng sau khi chuyển dời lực chú ý từ Richard sang Jane, tôi nhận một sự biến chất bất ngờ. Mới đầu tôi chỉ hy vọng nàng thuộc về tôi, chỉ một mình tôi, chỉ nhìn tôi, tựa như những gì tôi hy vọng về Richard, về sau tôi lại vô thức bổ sung thêm một điều nữa: muốn được làm tình với nàng, mọi nơi, mọi lúc.
Lực hấp dẫn giữa nam và nữ thật thú vị, việc lấy tình dục để thể hiện cái gọi là “tình yêu” thậm chí còn thú vị hơn nữa.
Tôi thích cách thể hiện này.
Trước khi Jane tỏ lòng, tôi dựa vào điều này để đoán rằng nàng yêu tôi. Tôi biết nàng thích làm tình cùng tôi, tuy nàng chẳng mấy khi ngỏ lời yêu, ngoại trừ lần tôi bắt gặp nàng và Louis cùng ăn cơm trưa.
Đúng vậy, tôi muốn nàng thỏ thẻ với tôi rằng nàng yêu tôi mỗi phút, mỗi giây, nhưng tôi muốn nàng cam tâm tình nguyện chứ chẳng mong nàng làm vậy vì được yêu cầu. Chỉ những lời nói từ tận đáy lòng nàng mới có thể mang lại niềm thỏa mãn và sung sướng thực thụ cho tôi.
Trước năm mười bảy tuổi, tâm trí tôi chưa bao giờ có chỗ cho tình dục. Tôi vẫn luôn một thân một mình, tuy Jane thường xuyên bám gót tôi, nhưng chỉ vừa đủ để làm nàng hài lòng, cũng như không khiến tôi thấy phản cảm.
Trước nay nàng vẫn thông minh như thế đấy.
#
Không bao lâu sau khi tôi quen Jerry, cậu ta ghé thăm và chia sẻ cái gọi là kho báu bí mật với tôi. Nhìn chiếc ba lô nặng trịch và vẻ mặt kỳ quặc của cậu ta, tôi vốn tưởng đó là một mô hình cơ động cậu ta đã nghiên cứu và dự định xin cấp bằng sáng chế, ai ngờ lại là một chồng tạp chí phụ nữ khỏa thân. Thảo nào cậu ta cứ dáo dác ngó quanh, đòi vào phòng tôi bằng được.
Xách theo một chồng tạp chí phụ nữ khỏa thân tới cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng vì sao cậu ta lại coi cái đống rác rưởi này như báu vật thế nhỉ? Những tư thế kệch cỡm ấy chẳng hề đẹp tẹo nào, còn chẳng bằng những bức tượng điêu khắc các vị thần Hy Lạp cổ đại. Ít ra chúng còn có giá trị thưởng thức.
Cậu ta thề thốt “báu vật” này là hàng đã ngừng xuất bản, vì được giữ gìn cẩn thận nên còn rất mới. Tất cả túm tụm lại cùng xem tạp chí, sau đó người nhìn tôi đăm đăm, kẻ nở nụ cười kỳ quặc.
Thì ra một “cuộc trao đổi” giữa bè bạn là đây.
Jerry rất thông minh, nhưng cậu ta chẳng bao giờ dùng trí thông minh của mình vào đúng chỗ. Cậu ta lập tức đoán ra tôi chưa từng trải sự đời, rồi thực thi một cuộc phổ cập khoa học giữa cánh đàn ông với nhau, dạy tôi rằng đàn ông bình thường đều nên giao trinh tiết cho tay mình, điểm mẫn cảm của phái nữ là gì, hay tư thế nào tiết kiệm sức lực nhất mà vẫn làm mình sung sướng hết nấc. Chẳng biết vì sao, dáng người săn chắc, cặp mông căng mọng, mái tóc đen xoăn tự nhiên và cặp mắt dài mảnh của Jane lại là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi.
Tôi bị dẫn dắt từng bước, từng bước một, dường như không thể thoát ra được nữa.
Sau khi nếm được thức quả tuyệt vời ấy, chỉ cần cách nàng chưa đến năm tấc Anh là quần tôi sẽ căng phồng, giả mà tôi chạm vào nàng thì đó đích thị là một cực hình. Tôi không khống chế cảm giác này, bởi niềm vui nó đem lại có thể sánh ngang với niềm vui tôi gặt hái được khi giải phẫu một thi thể vừa lìa đời chưa đầy năm tiếng đồng hồ mà không làm hỏng bất kỳ bộ phận nào, phân loại, cất giữ, và bảo tồn chúng càng lâu càng tốt. Mỗi khi mái tóc lạnh như nước của nàng vô tình trượt xuống cổ tôi, phản ứng truyền qua các nơ-ron thần kinh còn nhanh hơn so với phản ứng khi gia tăng năm lần chất xúc tác, lúc này tôi luôn nghĩ, vì sao không ở mãi bên trong chứ?
Trên thực tế, sau đó tôi đã thật sự làm vậy.
Ưmmm… Bé cưng à, là daddy chưa đủ cố gắng hay sao mà em còn nghĩ đến thuốc tránh thai thế? Chẳng nhẽ thuốc tránh thai còn quan trọng hơn việc làm tình cùng anh? Nếu đôi ta có kết tinh thì đương nhiên anh sẽ muốn giữ con rồi.
#
Cô cháu gái của tôi thật đáng ghét.
Cô ả vốn có thể lẳng lặng rời đi, hà cớ gì phải gây ra nhiều tiếng động thế chứ?
Nhưng sau khi về phòng, tôi đã bù lại bằng tư thế mà Jane thích nhất. Nàng rất mẫn cảm trong thời kỳ rụng trứng, thật muốn ở trong nàng mãi không rời.
Tiếng cười khó nén vang lên giữa đêm của nàng làm tôi hết sức sung sướng, hóa ra tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện mà giờ phút này tôi nên cân nhắc, chẳng hạn như tên của đứa bé, nên chuẩn bị mấy cái tên thì hơn, và đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là —— phương thức giải quyết nhu cầu trong lúc nàng mang thai. Ngay đến kỳ sinh lý của nàng đã đủ để làm tôi muốn điên lên được, chưa kể chỉ khi nào khó chịu thì nàng mới chủ động lao vào vòng tay tôi, chỉ bởi vì tay của tôi ấm hơn tay nàng, có thể ôm bụng nàng để giảm đau, huống chi là mấy tháng trời thai nghén?
Bạn biết đấy, đôi môi của cô gái nhà tôi đầy đặn mà ngon miệng vô cùng. Đôi môi tuyệt diệu ấy chỉ để hôn thôi còn không đủ, thì nói gì đến làm chuyện khác?
#
Nàng phát hiện ra điều gì đó, nhưng nàng không hề san sẻ với tôi.
Nàng là tuýp người sẽ dùng bất cứ phương thức nào để tôi hiểu rõ con người nàng một cách “bị động”. Nhưng giờ khắc này, tôi có cảm giác như bị phản bội. Người phụ nữ trung thành đến mức khó tin ấy đã có lần ngoại lệ đầu tiên.
Nhưng không quan trọng. Tôi không ngờ nàng lại đeo chiếc nhẫn nàng đã mang trên tay suốt mười mấy năm lên ngón áp út của tôi.
Jane à, em đang cầu hôn anh trước đấy ư?
Không sao cả, anh thích sự chủ động của em lắm.
Đây là lần chủ động mà anh thích nhất, còn thích hơn cả lần em chủ động ngồi lên đùi anh!
Cái cảm giác ngột ngạt đáng ghét lập tức tiêu tan, khiến tôi thỏa mãn hơn cả lúc leo lên đỉnh dục vọng ở trong cơ thể nàng, thậm chí còn trò chuyện với India thêm đôi câu.
Sự chú tâm chặt chẽ của cô ả như một lớp đồ ngủ bằng lụa ướt đẫm dán sát da thịt, khiến tôi cực kỳ khó chịu. Cho dù đã cùng anh Richard chèo thuyền ra giữa sông câu cá để lảng tránh cô ả cũng không thể loại bỏ ánh mắt như kim chích vào lưng. Có lẽ bởi vì cô ả ôm thái độ thù địch với Jane quá rõ ràng nên tôi lúc nào cũng chỉ lăm le băm vằm cô ta ra để dẹp trừ hậu hoạn, chưa kể việc Jane bảo tôi đề phòng cô ta đã chứng minh cho suy đoán của tôi.
Phi Cơ Năng Phi: Ừm, tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng khi Charlie phát hiện ra mình và India là cùng một kiểu người, phản ứng đầu tiên của anh chàng không phải tìm hiểu về India, mà chàng ta thấy tò mò hơn cả về lý do Jane biết rõ việc đó… Dựa theo lối tư duy của anh chàng, miễn tìm được vật thuộc về mình hoặc được chàng ta cho là thuộc về mình thì chàng ta sẽ không chủ động đi tìm vật thứ hai nữa.