• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công ty nhà họ Lục sớm đã lụi bại không còn như xưa, không bao lâu sau Lục Nghiên Cảnh bèn đi xem mắt khắp nơi, chỉ là đối tượng bố Lục giới thiệu, phẩm chất đáng lo ngại, làm cô ta vô cùng không hài lòng.

Nhiều lần bị giới truyền thông chụp được cô ta xụ mặt tranh cãi với người khác.

Cho nên không được bao lâu, cô ta lại quay về tìm Thẩm Hạc Chi.

Thẩm Hạc Chi của hiện tại, là giáo sư đại học có tiếng, thành tích học thuật xuất sắc, mà đóa hoa lạnh lùng cao ngạo này, sau khi ly hôn càng trở nên nổi tiếng.

Nhưng không biết vì sao, hai người mãi vẫn không có gì tiến triển.

Bị hỏi đến chuyện tình cảm, Thẩm Hạc Chi luôn nói thẳng là không có ý định tái hôn.

Khi cô dâu chú rể mời rượu, cách bàn tôi nhìn thấy Thẩm Hạc Chi vô thức quay người làm động tác tìm gậy chống, tôi liền biết, tôi đoán đúng rồi.

Lúc này mới vừa sống lại, một số thói quen, động tác đã khắc vào trong xương, không thể sửa lại ngay được.

Chúng tôi mắt đối mắt.

Lập tức bèn nhận ra đối phương.

Ngoài bãi đỗ xe của khách sạn, hắn chặn tôi lại.

“Nói gì thì nói, Khương Ninh, cảm ơn em đã tác thành.”

Hắn nói.

Hai mắt hắn lạnh nhạt, không hề bận tâm, quả thật không còn là Thẩm Hạc Chi vẫn luôn có chấp niệm không muốn buông tay lúc ly hôn nữa rồi.

Tôi khẽ cười:

“Không cần, chúng ta nên như thế này từ lâu rồi.”

Hắn gật đầu, có chút cảm khái:

“Nhìn thấy em có được thành tựu như ngày hôm nay, anh cũng mừng cho em.”

“Cảm ơn.”

Tôi nói.

Sau đó, chúng tôi cứ thế nhìn nhau mà chẳng nói chẳng rằng.

Chuyện này cũng rất bình thường, bởi mười mấy năm sau đó, chúng tôi cũng đã trải qua như vậy.

Khi phải chia tay, hắn chợt nói, hắn không biết tuổi trẻ của mình sao lại phải cự tuyệt Lục Nghiên Cảnh.

Cùng mối tình đầu kết hôn, rõ là sự tiếc nuối của hắn, hẳn là hắn cầu còn không được.

“Hắn còn giữ phòng vẽ tranh của em, tất cả mọi thứ em để ở nhà. Như Cảnh nói với anh rằng, thằng bé vô tình làm hỏng một bức tranh của em, bị hắn hung hăng dạy dỗ một trận.”

Trong mắt của Thẩm Hạc Chi lúc già nua rất mờ mịt.

“Khương Ninh, khi anh 55 tuổi từng mắc bệnh, bác sĩ tâm lý nói anh quên mất không ít chuyện, không biết có phải có liên quan đến chuyện này hay không.”

Tôi lạ lùng hỏi:

“Anh từng mắc bệnh hả?”

Hắn có hơi đăm chiêu khẽ gật đầu:

“Ồ, chuyện vẫn luôn đi khám bác sĩ tâm lý, là gạt em đó.”

Cho nên, hắn đổi chữ ký mới, không phải là muốn đổi phong cách, mà là bởi mắc chứng mất trí nhớ sao?

Phó Duật Niên thấy tôi mãi không quay về, chạy đi tìm tôi, lại chạm mặt Thẩm Hạc Chi.

“Giáo sư Thẩm, tân hôn vui vẻ.”

Anh thân mật ôm bả vai tôi, không chút nào gọi là có thành ý mà chúc mừng.

Thẩm Hạc Chi cũng không giận, gật đầu, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK