Biểu cảm của Khúc Trì lúc đó quá mức đáng yêu, Bạch Thuận dường như bất lực, anh nhìn cậu một lúc rồi nói giọng như thỏa hiệp: "Vậy thì Tiểu Trì cũng không thể đang yêu anh mà lại đi nhớ đến người khác được."
Chỉ cần tránh được cái chủ đề đáng ghét này thì muốn Khúc Trì làm gì cũng được, cho nên cậu gật đầu không chút do dự.
Trong hai tiếng tiếp theo, Bạch Thuận không "bắt nạt" cậu nữa, cũng không tiếp tục nói về chủ đề kia.
Anh liếm những giọt nước mắt của Khúc Trì, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của Khúc Trì, mặt khác thực hiện hành động "bắt nạt" mà Khúc Trì không thể phản kháng.
Khúc Trì bị anh làm cho choáng váng thất thần, hai mắt sưng lên vì khóc, trên eo bị bóp ra hai vết đỏ, vùng giữa hai chân bị lạm dụng quá mức phát ra ánh nước đỏ ửng lạ lẫm.
Cậu ướt đẫm mồ hôi, chìm đắm trong sự thương yêu và xâm phạm bên trong của Bạch Thuận, chỉ có thể hé miệng ra mà thở, tranh thủ cố gắng hít lấy một chút không khí từ nụ hôn của Bạch Thuận.
Đến khi dừng lại, Khúc Trì thậm chí không thể phát ra âm thanh bình thường, giọng nói vô thức trở nên khàn khàn, cơ thể mệt mỏi đến nỗi không ra dạng gì.
Người bị bỏ thuốc là anh, nhưng dường như người thực sự bị ám hại lại chính là cậu, cậu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ một lúc, lúc tỉnh lại, Bạch Thuận vẫn đang ôm cậu, nét mặt dịu dàng chăm chú nhìn cậu.
Khúc Trì gọi: “Anh…” Hỏi: “Anh thấy ổn chưa?”
Điều cậu quan tâm đầu tiên chính là mình, điều này khiến cho Bạch Thuận mỉm cười, đáp: “Ổn.”
Thật ra thì, sau khi làm lần thứ hai, tác dụng của thuốc đã giảm đi ít nhiều, nhưng anh vẫn không dừng lại, mà làm tiếp lần thứ ba.
Khúc Trì không nói gì thêm, cúi đầu, cằm gần như tựa vào ngực.
Bạch Thuận đã cởi áo, cánh tay trần đặt ngang trước ngực cậu, Khúc Trì có thể thấy rõ mồ hôi vẫn còn đọng lại trên những cơ bắp đẹp đẽ.
Cậu không khỏi nuốt nước bọt, lòng rối như tơ vò.
Cậu còn chưa nói lời nào, Bạch Thuận đã lên tiếng trước: "Có hối hận không, Tiểu Trì?"
“… Không hối hận.”
Âm thanh Khúc Trì bé như muỗi kêu.
Bạch Thuận tựa như nghe không rõ: "Hả?"
Khúc Trì đành phải lấy hết can đảm nói lại lần nữa: "Không hối hận, có thể giúp anh, em không hối hận..."
Cánh tay Bạch Thuận cử động, tay hạ xuống cằm cậu, khiến cậu ngẩng mặt lên.
Khúc Trì thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt anh, dù sao bọn họ cũng vừa mới làm chuyện đó, mặc dù tất cả cũng chỉ là để giúp anh xử lí tác dụng của thuốc...
Nhưng Bạch Thuận lại nói: “Nếu anh nói chính anh đã tự uống thuốc, em có hối hận không?”
Đầu óc Khúc Trì ngừng lại, chắc cũng phải nửa phút, một phút, cậu mới chớp mắt, không hiểu được ý nghĩa của câu nói này: “Cái gì?”
Bạch Thuận nhìn cậu chăm chú, bình tĩnh lặp lại lời nói của mình: "Anh tự mình uống thuốc."
Khúc Trì không thể ngờ được vào lúc này lại nghe được những lời như vậy, nên cậu thực sự bối rối hồi lâu.
Cậu cực kỳ ngây thơ, vẫn hoàn toàn ở trong cái thế giới mà Bạch Thuận đã dệt nên cho cậu, cho dù đáp án kia chỉ cách sau một lớp màn mỏng manh, cậu cũng vẫn không thể thấy rõ.
"Tại sao lại tự mình uống thuốc...?" Khúc Trì ngập ngừng hỏi: "Là bởi vì..."
Bạch Thuận thở dài một tiếng thật nhẹ: "Là bởi vì để khai sáng cho bé ngốc của anh, đừng nghĩ rằng chúng ta chỉ đang dạy về mối quan hệ yêu đương."
Trong đầu Khúc Trì vang lên một tiếng "Oành", cho dù cậu có tối dạ đến mấy, thì bây giờ cũng đã đến lúc nhận ra ý nghĩa cuối cùng này là gì.
Cuộc trò chuyện giữa cậu và Bạch Thuận lúc đang ân ái hiện lại trong đầu cậu, Khúc Trì ngây ngốc há miệng, mặt lập tức nóng lên, chỉ một chút thời gian ngắn sau đã đỏ đến mức trông còn dữ hơn cả lúc đang làm chuyện đó.
"Cái này... cái này..." Cậu lắp bắp, "Vậy chúng ta... là..."
"Tiểu Trì bằng lòng nói chuyện yêu đương với anh, lên giường với anh, chúng ta không phải là đang yêu nhau hay sao?" Bạch Thuận nói.
Khúc Trì cảm giác như đầu óc bị đốt cháy, khói từ trên đầu đang bốc lên, cậu há miệng líu lưỡi, chuyện xảy ra hôm nay thực sự vượt quá giới hạn suy nghĩ của cậu, cậu không thể nào phản ứng bình thường được.
Bạch Thuận thấy cậu im lặng lâu như vậy, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt buồn bã: "... Chẳng lẽ Tiểu Trì không thích anh sao?"
Vào thời khắc ấy, bản năng của Khúc Trì đã vượt lên trên lý trí của cậu, cậu không chút nghĩ ngợi mà thốt lên: “Có thích.”
Hết chương 18.